Đại Bát Hầu - Chương 395: Ngọc Đế căm giận
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
44


Đại Bát Hầu


Chương 395: Ngọc Đế căm giận


Dịch & Biên: †Ares†

Linh Tiêu bảo điện, Ngự Thư phòng.

Ngọc Đế giận dữ đập nát chén trà.

– Khinh người quá đáng! Khinh người quá đáng! Yêu hầu quả thực khinh người quá đáng!

Lý Tịnh, Giác Mộc Giao, Kim Quang Yết Đế v.v… cả đám đại quan Thiên Đình đều cúi thấp đầu, không rên một tiếng. Thái Bạch Kim Tinh càng tránh như tránh tà, nép sát về một góc, chỉ sợ dính vạ lây.

Chống bàn, Ngọc Đế tức giận quát:

– Chúng ta còn có bao nhiêu thiên binh có thể dùng?

Nghe vậy, Lý Tịnh run lên một cái, vội vàng nói:

– Bệ hạ nguôi giận, tam quân chưa chuẩn bị thỏa đáng, lúc này nhất quyết không thể khinh thường phát động chiến sự.

– Vậy ngươi nói làm sao bây giờ? Thần tiên động lòng phàm vốn là tối kỵ của Thiên Đình, về sau nếu thần tiên mắc tội này đều trốn đến Hoa Quả Sơn, chẳng phải thiên hạ đại loạn? Thiên điều còn có uy nghiêm gì nữa?

Chúng tiên đều im lặng.

Trong Ngự Thư phòng rộng lớn, chỉ còn lại tiếng thở dốc cùng với tiếng mấy chuỗi ngọc trên mũ miện của Ngọc Đế va vào nhau vang lách tách.

Ngồi trên long ỷ đến nay trên vạn năm rồi, cũng chỉ có yêu hầu này có thể khiến Ngọc Đế chật vật như vậy.

Hồi lâu, Kim Quang Yết Đế thấp giọng nói:

– Kỳ thật… Bệ hạ cứ yên tâm đi. Bần tăng nghe nói yêu hầu kia chính là đệ tử nhập thất của Tu Bồ Đề tổ sư, hiện giờ xem ra, lời này không giả. Lần này dính dáng tới Mộng Tương Tử trong Linh Đài Cửu Tử, yêu hầu kia vì cửu sư huynh của mình nên mới cố ý nhúng tay, những tiên gia khác nào có quan hệ bậc này? Nên chuyện này hẳn sẽ chỉ xảy ra một lần thôi.

Ngọc Đế hừ lạnh.

Đây coi là an ủi sao?

Ngọc Đế lạnh lùng liếc Thái Bạch Kim Tinh ở đằng sau một cái, nói:

– Nhẫn nhịn căn bản không phải là cách. Nếu yêu hầu này tiến một bước, trẫm lại lùi một bước, thì không chừng không chờ được đại năng can dự, trẫm đã không còn đường để lui.

Nói xong, Ngọc Đế thở hổn hển, ngẩng đầu nhìn chúng tiên, nói:

– Nếu hắn là đệ tử của Tu Bồ Đề tổ sư, vậy đi mời Tu Bồ Đề tổ sư ra mặt xử lý, chư vị ái khanh nghĩ thế nào?

Lý Tịnh thấp giọng nói:

– Việc này tìm Tu Bồ Đề tổ sư chỉ sợ cũng vô dụng. Ngày đó yêu hầu đại náo tại Thiên Đình, thậm chí bị bắt, Tu Bồ Đề tổ sư cũng không nói một lời. Từ đó có thể thấy Tu Bồ Đề tổ sư sẽ không dễ dàng thừa nhận yêu hầu này là đệ tử. Chúng ta không có bằng chứng…

– Vậy các ngươi nói làm sao bây giờ? Các ngươi nói nên làm cái gì bây giờ?

Ngọc Đế đập mạnh lên bàn, hiển nhiên đã giận đến không kiềm chế được.

Lúc trước vì giữ gìn uy nghiêm của thiên điều, Ngọc Đế thậm chí giam cầm cả thân muội muội của mình dưới Đào Sơn tới tận chết. Hiện giờ lại bị một con yêu hầu cưỡng ép đến bó tay, bảo ông ta làm sao có thể nuốt được cơn tức này?

Chúng tiên lại im lặng.

Ngọc Đế giơ tay lên chỉ bừa, vừa vặn ngón tay chỉ tới Thọ Tinh có cái trán gồ cao:

– Ngươi! Ngươi nêu ý kiến!

Thọ Tinh sợ hãi rụt rè bước khỏi hàng, nhìn quanh cầu cứu, một hồi lâu mới khom người nói:

– Thần nghĩ rằng, chính như Lý Thiên Vương nói, lúc này không thể khinh thường phát động chiến sự. Yêu hầu kia nhìn thấu điểm này, mới cả gan làm loạn. Lấy điểm yếu của chúng ta đấu với điểm mạnh của yêu hầu, quả thật không phải cử chỉ khôn ngoan.

– Trẫm hỏi ngươi nên làm cái gì bây giờ!

Ngọc Đế gầm lên.

Nghe tiếng gầm giận dữ, chúng tiên đều rụt người lại.

Mắt thấy không nêu được ý kiến thì không xong, Phúc Tinh vội vàng đi ra giải vây cho Thọ Tinh, khom người nói:

– Bệ hạ, thần nghĩ Thọ Tinh nói không sai. Lấy điểm yếu của chúng ta đấu với điểm mạnh của yêu hầu, quả thật không phải cử chỉ khôn ngoan. Theo ý kiến của thần, việc này cần bàn bạc kỹ hơn.

– Bàn bạc kỹ hơn như thế nào?!

Nuốt khan một cái, Phúc Tinh thấp giọng nói:

– Yêu hầu kia lập tức sẽ xuống Địa Phủ tra sổ Sinh Tử. Theo ý kiến của thần, bệ hạ nên mật lệnh Thập Điện Diêm La cực lực phối hợp, đến lúc đó…

Trong tiếng thì thầm, cặp lông mày kia của Ngọc Đế rốt cuộc chậm rãi giãn ra.

Tuy rằng Khỉ Đá không tận lực truyền bá, nhưng nửa tháng sau khi đặc sứ Tuần Thiên phủ rời khỏi Hoa Quả Sơn, tin tức Khỉ Đá giết thiên tướng, đuổi đặc sứ Thiên Đình vẫn truyền khắp ngóc ngách Hoa Quả Sơn. Các quân tự giác bắt đầu chuẩn bị chiến tranh.

Đối với chuyện này, Khỉ Đá không quá để tâm. Hắn thật sự không nghĩ ra được lý do gì để Thiên Đình dám trở mặt hoàn toàn với hắn vào lúc này.

Tiến công Hoa Quả Sơn? Đám kia đánh nổi sao?

Không nói tiến công Hoa Quả Sơn, nếu quân trấn thủ Nam Thiên Môn dám bước ra khỏi Nam Thiên Môn một bước thì chẳng khác gì chờ cái chết.

Ở trên chiến trường, Hoa Quả Sơn chiếm hết ưu thế đã sớm là sự thật không cần bàn cãi. Nếu không phải xuất phát từ hoàn cảnh xấu như vậy, Ngọc Đế làm sao lại phong Khỉ Đá là Tề Thiên Đại Thánh vào lúc này? Thậm chí bị Khỉ Đá hung hăng nhục nhã xong còn chỉ đành nuốt cơn tức xuống.

Kể cả không có việc của lão cửu, song phương từ lâu đã ở trạng thái không chết không ngừng. Sở dĩ còn có thể cùng tồn tại, chỉ bởi vì còn cách một Nam Thiên Môn, đôi bên đều không có cách nào giết sạch được đối phương.

Dưới tình huống như vậy, với Thiên Đình, Khỉ Đã sớm hạ quyết tâm không phục đánh tới phục mới thôi. Có điều có vẻ Thiên Đình cũng đã hạ quyết tâm áp dụng chính sách dụ dỗ, không xung đột chính diện với Khỉ Đá rồi. Bằng không, lần trước Khỉ Đá từ chối nhận phong Tề Thiên Đại Thánh hẳn Thiên Đình đã phát binh, làm sao có thể qua loa như vậy?

Đương nhiên, Khỉ Đá cũng không cho rằng Thiên Đình sẽ dễ dàng bỏ qua chuyện Vân Ny tiên tử.

Cũng không biết vì sao, Thiên Đình luôn quản lý cực kỳ nghiêm ngặt chuyện nam nữ trên trời. Từ án động tình của Dao Cơ – mẫu thân Dương Thiền, tới án động tình của Thiên Bồng, đều có thể thấy được rằng đã qua vạn năm, chưa bao giờ có bất kỳ án động tình nào thoát được Thiên Đình xử lý. Ngay cả án của Thiên Bồng cũng là bởi vì Nghê Thường tiên tử tự sát mới biến thành một cục diện rối rắm lập lờ nước đôi. Ở thường ngày, cả đại năng tam giới cũng không nhúng tay vào loại chuyện này.

Nhưng lần này Khỉ Đá lại cố ý nhúng tay, không chỉ nhúng tay, còn bày ra tư thế quyết nhúng tay tới cùng.

Kết quả, Thiên Đình lại sợ rồi.

Nhìn những đám mây lơ lửng đầy trời, Khỉ Đá bỗng nhiên có chút thất vọng. Hắn từ từ thở dài:

– Nếu Thiên Đình giết tới thật thì có khi tốt hơn nhỉ? Tất cả thống thống khoái khoái đánh một trận, có khi thoải mái hơn nhiều?

– Đừng cao hứng quá sớm. Thiên Đình sẽ không dễ quên chuyện này đâu.

Dương Thiền ngồi bên cạnh, vừa thêu vừa nói.

– Biết là bọn chúng sẽ không quên, nhưng không ngờ bọn chúng chẳng có tí hành động nào cả. Ngọc Đế này cũng giỏi nhịn thật.

– Bây giờ ông ta không có cách bắt ngươi, năm đó…

Nói tới đây, Dương Thiền ngừng lại, cúi đầu, một hồi lâu mới nói tiếp:

– Nếu mẫu thân của ta cũng có một sư đệ như ngươi thì đã không đến mức như vậy. Cuối cùng có một ca ca là Ngọc Đế, lại không bằng có một sư đệ là yêu vương. Thế sự đúng là khó liệu.

Dưới ánh mắt trời dìu dịu, Dương Thiền buồn bã cúi đầu, lặng yên tiếp tục mũi kim.

Khỉ Đá bỗng sinh cảm xúc muốn chỉnh chết Ngọc Đế.

Lẳng lặng ngồi hồi lâu, Khỉ Đá chợt phát hiện gì đó, chợt hỏi:

– Đồ chơi này của cô nhìn quen nhỉ?

– Hơn một trăm năm trước ngươi đưa cho Dĩ Tố, không nhớ sao?

Dương Thiền nhẹ giọng đáp.

– Hơn một trăm năm, còn có thể dùng?

– Bình thường để ý một chút, muốn bảo tồn lâu không thành vấn đề.

Nói xong, Dương Thiền cắn đứt sợi chỉ thừa.

Khỉ Đá duỗi thẳng cổ nhìn hồi lâu, thấp giọng hỏi:

– Cô thêu cái gì đây? Hai con quạ sao?

– Đây là chim uyên ương, chẳng qua chưa có màu thôi!

Dương Thiền trợn mắt nói.

– Có màu cũng là quạ bảy màu.

– Ngươi!

Mặt Dương Thiền đỏ lên, trừng mắt nhìn Khỉ Đá một hồi, rồi vứt cả bộ đồ thêu lên bàn đá:

– Không học nữa!

– Ô, có ai bắt cô học đâu.

Khỉ Đá đảo cặp mắt trắng dã nói:

– Không có việc gì đi học thứ này, tự đòi mất mặt.

Vừa dứt lời, Khỉ Đá liền phát hiện Dương Thiền đang trợn trừng mắt nhìn mình, nhìn đến khiến hắn nhột nhạt toàn thân.

Nắng nhẹ, gió mơn man cây lá, hai người cứ thế lặng yên, không khí có chút căng thẳng.

Hồi lâu, Dương Thiền vuốt ve “tác phẩm” của mình, thản nhiên nói:

– Nghe nói ngươi muốn xuống Địa Phủ tra sổ Sinh Tử?

– Ừ.

Khỉ Đá gượng cười liếc nhìn Dương Thiên một cái, lại vội vàng thu hồi vẻ mặt, bộ dáng giống như đã làm việc gì trái với lương tâm.

Hơi ngẩng đầu lên, Dương Thiền hít một hơi thật sâu, hỏi:

– Nhất định phải đi sao?

– Đó là lời hứa của ta, nhất định phải làm được.

– Hồi sinh nàng, sau đó cưới nàng?

– Ừ.

Khóe miệng Dương Thiền hơi vểnh lên, nhưng cuối cùng vẫn không thể tạo thành một nụ cười:

– Vậy tại sao còn chưa đi? Thừa dịp hiện tại Thiên Đình kiêng kị ngươi… Một khi Thiên Đình đã khôi phục nguyên khí, sẽ rất khó nói.

– Sợ lúc ta không có ở đây Thiên Đình sẽ có hành động, còn có… U Tuyền sư huynh được lệnh cưỡng chế diện bích suy nghĩ rồi… Phải ba tháng mới được thả.

Khỉ Đá thấp giọng nói.

– Ồ.

Dương Thiền hơi cúi đầu, im lặng thoáng chốc rồi nói:

– Cầu chúc ngươi thành công tìm về chim hoàng yến.

– Cảm tạ…

Hai người lại ngồi lẳng lặng, bầu không khí cũng trở nên ngượng nghịu.

Thêm một hồi, Khỉ Đá tìm một cái cớ chuồn đi, chỉ để lại một mình Dương Thiền tiếp tục ngồi yên, ngửa đầu nhìn trời.

Hồi lâu, nàng nhẹ nhàng nhặt lại tấm lụa đang thêu đôi chim uyên ương kia, mím môi thở dài:

– Nếu chim hoàng yến trở lại, hẳn quạ đen phải đi rồi?

(Truyện Đại Bát Hầu được dịch và đăng tải miễn phí tại diễn đàn bạch ngọc sách. com)

Lúc này, Địa Phủ.

Cánh cổng lớn màu đen từ từ mở ra, sau đó hai bóng người một đen một đỏ mang theo tùy tùng của mình gặp nhau ngay cổng. Hàn huyên được vài câu, đôi bên hành lễ ngang cấp, người áo đen liền dẫn người áo đỏ vào trong.

Người mặc cẩm bào đỏ chính là Phúc Tinh của Thiên Đình, còn người mặc mãng bào đen có gương mặt méo mó là người đứng đầu Thập Điện Diêm La – Tần Quảng Vương.

Dọc theo hành lang uốn lượn thật dài, hai người nhanh chóng tới nội điện.

Chờ tùy tùng lui ra, khép cửa điện lại, Phúc Tinh lấy ra từ trong tay áo một phong thư, thấp giọng nói:

– Đây là mật chỉ của bệ hạ, thỉnh Tần Quảng Vương theo chỉ làm việc.

Tay Tần Quảng Vương hơi run lên, trán bắt đầu ứa mồ hôi lạnh, lại không thể không khom người nói:

– Thần, Tần Quảng Vương Tưởng, tiếp chỉ.

Hai tay nhận lấy phong thư, nhìn Phúc Tinh một cái, Tần Quảng Vương cẩn thận mở ra xem.

Theo ánh mắt chuyển động, hàng mày cau chặt của Tần Quảng Vương giãn ra. Đợi tới khi xem xong, lại càng nhẹ nhõm thở ra.

– Sao?

Phúc Tinh nhìn Tần Quảng Vương, cười nói:

– Nghĩ là bệ hạ muốn ngài mai phục sao?

Nghe vậy, Tần Quảng Vương cười xấu hổ:

– Quỷ binh quỷ tướng Địa Phủ làm sao so được với thiên binh thiên tướng? Thậm chí còn kém binh tôm tướng cua của Tứ hải Long Vương… Ha ha… Để đại nhân chê cười rồi.

Phúc Tinh vuốt râu nói:

– Yên tâm, sẽ không để ngài cứng đối cứng với yêu hầu.

Tần Quảng Vương vỗ vỗ tay áo, khom người chắp tay nói:

– Thỉnh đại nhân chuyển cáo bệ hạ, thần, tất kiệt lực làm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN