Đại Bát Hầu - Chương 396: Tra sổ Sinh Tử
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
47


Đại Bát Hầu


Chương 396: Tra sổ Sinh Tử


Dịch: alreii

Biên: †Ares†

Ba tháng sau, Địa phủ, trước Sinh Tử điện.

Cửa lớn chậm rãi mở ra một khe nhỏ, một tên quỷ sai dáng người mập lùn lách người tiến vào, gật đầu với các đồng liêu cạnh đó rồi vội vàng chạy về phía chính điện, hét lớn:

– Diêm La điện hạ! Yêu quân Hoa Quả Sơn sắp tới rồi!

– Yêu quân!

Sắc mặt của Tần Quảng Vương trở nên khó coi, chỉ về phía quỷ sai đang quỳ rạp trên mặt đất, thấp giọng hỏi:

– Ý của ngươi là, hắn dẫn rất nhiều yêu quái đến?

– Rất nhiều.

Quỷ sai gật mạnh đầu.

– Bao nhiêu?

– Chừng…

Quỷ sai cúi đầu tính toán, ngẩng đầu chớp mắt nói:

– Chừng mấy ngàn.

– Mấy ngàn?

Các vị Diêm La có mặt tại đây đều liếc mắt nhìn nhau.

Một vị Diêm La đè thấp giọng, nói:

– Có cần điều động quân Hoàng Tuyền tới không?

– Không cần.

Tần Quảng Vương cắn răng, lớn giọng nói:

– Chuẩn bị nghênh tiếp ~!

– Rõ!

Trong cơn cuồng phong mãnh liệt, thế giới một màu đen kịt, một nhánh yêu quân chừng hai ngàn binh lính vừa bay chậm rãi vừa nhìn về phía những vết lốm đốm loang lổ trong rừng cây phía dưới, tán thán liên tục.

Với phần lớn yêu quái trong số này, đây là lần đầu tới âm gian.

Khác với Thiên Đình, âm gian và phàm gian không hề có cửa ra vào nối trực tiếp như Nam Thiên Môn. Nói cho cùng, ở hai thế giới hoàn toàn khác biệt này cũng chỉ cách nhau có một phép thuật đơn giản mà thôi.

Tất nhiên, phép thuật này không phải ai cũng biết. Người sống muốn thi triển phép thuật này, ít nhất cần phải có tu vi cảnh giới Luyện Thần. Hơn nữa âm gian có rất nhiều âm sát chi khí có thể xâm hại tới người sống, nên trong hơn hai ngàn yêu quái có cảnh giới Luyện Thần trở lên này không được mấy tên từng đến âm gian cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Qua lúc lâu, trên đường chân trời chậm rãi xuất hiện một ngọn núi cao.

Ngọn núi ngàn trượng này đứng yên chính giữa bình nguyên. Từ chân núi đến đỉnh núi đều có thể thấy được ánh lửa dày đặc. Mượn nhờ ánh lửa yếu ớt, Khỉ Đá với thị lực cực tốt thậm chí có thể thấy được những pho tượng quỷ dị trải rộng khắp trên dưới ngọn núi.

Hắn vung tay ra hiệu đội quân dừng lại, rồi nghiêng mặt đè thấp giọng hỏi:

– Nhị sư huynh, đây chính là Sinh tử điện?

Một yêu quái mặc bộ giáp kiểu dáng thống nhất của Hoa Quả Sơn, khuôn mặt xấu xí có màu tím chậm rãi đến gần bên Khỉ Đá, đè thấp giọng nói:

– Đúng. Đèn đuốc hôm nay hơi nhiều thôi.

– Chắc là đang chuẩn bị nghênh đón Tề Thiên Đại Thánh ấy mà.

Một yêu quái khác có khuôn mặt xanh lè xấu xí cười nói.

Hai con yêu quái một tím một xanh này, chính là nhị sư huynh U Tuyền và tứ sư huynh Y Viên biến thành. Hiện nay Linh Đài Cửu Tử ngoại trừ đại sư huynh ra thì chỉ có hai vị này có thể hoạt động tự do, những vị còn lại đều đang đóng cửa hối lỗi ở Tà Nguyệt Tam Tinh động.

Âm sát khí trong không khí càng lúc càng đậm đặc, yêu quân đã hạ xuống mặt đất, bắt đầu đi bộ.

Cách mấy trăm trượng phía trước, một con sông hộ thành to lớn xuất hiện trước mặt mọi người, chắc hẳn là “Nại Hà” trong truyền thuyết.

Vô số cây cầu độc mộc nhiều đến không đếm xuể, dài hơn mười trượng bắc ngang qua sông, rung lắc như sắp đổ. Những cây cầu độc mộc này một đầu thông về hướng Sinh Tử điện, đầu khác tỏa ra trải rộng khắp bốn phương tám hướng. Một tấm bia đá dựng ở phía trước, bên trên viết bốn chữ lớn “Trăm sông đổ về một biển”.

Khỉ Đá đè thấp giọng hỏi:

– Không phải nên gọi là cầu Nại Hà sao?

U Tuyền Tử cười khẽ nói:

– Cũng không phải, cầu Nại Hà nằm ở phía sau Thập điện. Hồn phách luân hồi đầu thai mới đi lên. Những cây cầu phía trước là dùng để tiếp đón vong hồn ở khắp nơi về.

– Thì ra là vậy.

Khỉ Đá ngơ ngác nhìn những hồn phách đang vùng vẫy giãy giụa bên trong Nại Hà, lại hỏi:

– Những người này là sao?

– Thiếu nợ không trả, được hời còn khoe mẽ. Tóm lại, muốn qua Nại Hà, nhất định phải ngâm mình trong dòng Nại Hà chảy siết này một khoảng thời gian trước, đến lúc nào chịu đủ khổ đau, trả hết nợ ở trần gian thì lúc đó mới có thể tiến vào Sinh Tử điện chịu xét hỏi.

Nói xong, U Tuyền Tử dẫn chúng yêu rẽ sang một hướng khác:

– Âm sát khí trên Nại Hà cao ngất trời, tổn hại rất lớn tới người sống. Ngày thường, âm gian đều coi nó như là nơi hiểm yếu. Có điều, trước Sinh Tử điện có một cây cầu chính, là dùng để đón tiếp đại quan Thiên Đình đến tra xét, chúng ta đi đường đó.

– Chỉ có một cây cầu?

Hắc Tử nhỏ giọng hỏi:

– Vậy có khi nào bọn chúng đã bố trí mai phục ở đó không?

Khỉ Đá nghe vậy, nhắm mắt tỉ mỉ cảm nhận thử tình hình xung quanh:

– Không có quân đội quy mô lớn, bên này chúng ta thấp nhất cũng là cảnh giới Luyện Thần, bố trí mai phục cũng không sợ.

Nói xong, Khỉ Đá lại nghiêng mặt dặn dò Phong Linh ở một bên khác:

– Không được cách ta quá mười bước.

Phong Linh căng thẳng gật khẽ đầu.

Nàng ngơ ngác nhìn Khỉ Đá, bàn tay giấu phía trong tay áo vẫn luôn nắm chặt lấy Kim Cương Trác.

Con đường này, rốt cuộc tại sao đến được, ngay cả chính bản thân nàng vẫn không rõ.

Tước Nhi đang ở ngay Đâu Suất cung, nhưng nàng phải nói cho Khỉ Đá thật sao?

Nếu có một ngày, Khỉ Đá biết nàng đã sớm đã gặp được Tước Nhi, nhưng lại cố ý giấu giếm, vậy hắn sẽ giận đến mức nào? Hắn vẫn sẽ tha thứ cho nàng chứ?

Có lẽ, hắn sẽ hận nàng, sẽ oán trách nàng. Từ đó về sau sẽ không gặp lại nàng nữa.

Bên trong trái tim nho nhỏ của Phong Linh tràn đầy sự thấp thỏm. Nhưng cho dù vậy, nàng vẫn không nói ra. Như là một đứa trẻ làm chuyện xấu, ngơ ngác chờ đợi tới thời khắc bị phát hiện.

Chờ đợi, chịu phạt…

(Truyện Đại Bát Hầu được dịch và đăng tải miễn phí tại diễn đàn bạch ngọc sách. com)

Đại quân lại xuất phát.

Ở đằng xa, cánh cửa lớn cao mười trượng của Sinh Tử điện ầm ầm mở ra. Rất nhiều quỷ binh giơ cờ xí chen chúc đi ra, đông nghịt như kiến, nhanh chóng trào lên cây cầu bày trận.

– Thập điện Diêm La, cung nghênh Tề Thiên Đại Thánh ~!

Tần Quảng Vương đi ở chính giữa phá họng gào lên.

– Thập điện Diêm La, cung nghênh Tề Thiên Đại Thánh ~!

Tất cả quỷ binh đều hét theo, âm thanh vang dội kinh thiên động địa.

Khỉ Đá nhịn không được bật cười:

– Đây cũng… phối hợp quá nhỉ?

Y Viên Tử nhẹ giọng nói:

– Vẫn cứ nên cẩn thận.

– Bọn chúng nếu dám giở trò bịp bợm, đệ sẽ xé nát miệng của từng tên ra.

Nói xong, Khỉ Đá bước nhanh tiến về phía trước.

Thập điện Diêm La vội vàng tiến lên nghênh đón, thân hình mỗi người đều cúi rất thấp, nhìn giống hệt như mấy tên nô tài.

– Cung nghênh Đại Thánh gia giá lâm Sinh Tử điện, chúng ta rất vinh hạnh.

Khỉ Đá túm Tần Quảng Vương đến bên cạnh, ôm lấy cổ của gã cười hì hì nói:

– Vinh hạnh thì không cần đâu, dẫn bản Đại Thánh đi tra sổ Sinh Tử.

Tần Quảng Vương dùng ống tay áo lau mồ hôi lạnh, quay đầu liếc nhìn yêu quân ở phía sau, đè thấp giọng nói:

– Đại Thánh gia, ti chức đã thay ngài sắp xếp xong nơi dừng quân cho bọn họ rồi, không bằng để quỷ sai dẫn bọn họ đi trước…

– Ngươi đang nói gì vậy?

Khỉ Đá lười biếng nhìn Tần Quảng Vương, nói:

– Bọn họ đều là tới giúp Đại Thánh gia ta tra sổ Sinh Tử.

– Giúp… tra…

Dẫn hai ngàn yêu quái tới tra sổ Sinh Tử?

Một đám Diêm La có mặt đều hoảng sợ.

Thấy dáng vẻ khó xử của Tần Quảng Vương, Khỉ Đá mặt không thay đổi hỏi:

– Sao vậy? Không được hả?

– Không phải không phải… Chỉ là…

Tần Quảng Vương run rẩy nói:

– Chỉ là… Sinh Tử điện là trọng địa, nhiều người cùng tiến vào như vậy, có vẻ không hợp quy củ lắm.

– Sinh Tử điện của ngươi có bao nhiêu sổ chứ? Ta không dẫn nhiều người tới, ngươi định để ta tra đến lúc nào hả?

Tần Quảng Vương do dự chốc lát, chỉ đành phải khom người nói:

– Ti chức hiểu rồi.

Nhánh yêu quân được Thập điện Diêm La dẫn vào Sinh Tử điện.

Lúc quỷ sai do Tần Quảng Vương giao phó mở cánh cửa lớn của cung điện cất giữ sổ Sinh Tử, một luồng âm sát khí dày đặc xộc thẳng ra. Những yêu quái có tu vi thấp trong đội ngũ đều không khỏi rùng mình.

Luồng âm sát khí này có tác dụng bồi bổ với hồn thể, nhưng với người sống thì lại như kịch độc, nhất định phải là cảnh giới Luyện Thần trở lên mới có thể chống cự được.

Nếu không phải Phong Linh ở Đâu Suất cung ăn không ít đan dược, lúc này chỉ sợ đã không chống đỡ được rồi.

Bước từng bước vào cung điện, đập vào mắt Khỉ Đá là nhìn những giá sách to lớn tầng tầng lớp lớp, như là những bức tường khổng lồ, bên trên bày đầy sổ sách. Xen kẽ đó là những lối đi nhỏ, bên trong đều đen kịt, mắt nhìn không thấy được tận cùng.

– Đúng là một công trình lớn…

Khỉ Đá nhìn tới mắt trợn tròn.

Trước lúc tới hắn đã biết sẽ có rất nhiều sổ Sinh Tử, nhưng lúc chân chính nhìn thấy vẫn không kìm được ngạc nhiên.

Tần Quảng Vương bên cạnh liếm liếm đôi môi khô khốc đang định nói gì đó, nhưng còn chưa kịp nói ra tiếng thì đã thấy Khỉ Đá vươn tay:

– Động thủ!

Nghe vậy, chúng yêu chen chúc lên, nhanh chóng bắt đầu phân chia sổ sách theo năm.

U Tuyền Tử và Y Viên Tử chia ra đứng hai bên, điểm lên ấn đường của mỗi một yêu quái, để bảo đảm thứ mà bọn chúng sẽ lập tức phát hiện ra thứ muốn tìm khi nhìn thấy.

– Đại Thánh gia… đây là…

– Được rồi, nơi này không còn chuyện của ngươi nữa. Ta tự biết tra.

Tần Quảng Vương hoảng rồi, vội cười lấy lòng:

– Đại Thánh gia giá lâm, ti chức sao có thể không hầu hạ bên cạnh được chứ?

– Sợ ta làm hỏng sổ Sinh Tử hả?

– Không dám không dám!

Tần Quảng Vương vội vàng huơ huơ tay, khúm núm nói:

– Chỉ là… Ti chức ở đây, Đại Thánh gia muốn hỏi gì cũng dễ hơn…

– Thôi kệ ngươi muốn làm gì thì làm.

Nói xong, Khỉ Đá cũng nhanh chân gia nhập đội ngũ tra tìm.

Linh Tiêu bảo điện, Ngự Thư phòng.

Phúc Tinh cung kính tấu:

– Khởi bẩm bệ hạ, yêu hầu đó đã dẫn quân đội tiến vào Sinh Tử điện.

– Dẫn theo quân đội? Dẫn theo bao nhiêu?

– Dẫn theo… hai ngàn.

– Hai ngàn?

Ngọc Đế lập tức kinh hãi, trợn mắt nói:

– Yêu hầu này còn dám công chiếm âm gian hay sao?

– Sợ là có suy nghĩ này… Yêu hầu đó đúng là cực kỳ xem trọng chuyện lần này, nhất định muốn có được. Nếu hồi đó bố trí mai phục ở Sinh Tử điện thật, với tính cách của hắn, thật sự không dám liều lĩnh cường công đâu.

Sinh Tử điện dấy lên binh họa, đến lúc đó chắc chắn là hạo kiếp của tam giới.

Ngọc Đế nhíu chặt lông mày, bất đắc dĩ thở dài, rất có cảm giác tú tài gặp nhà binh.

Con khỉ đó, nói cho cùng chỉ là chư hầu một phương, chỉ cần quản tốt một mẫu ba phần đất của mình là được. Còn ông ta lại là Ngọc Đế, chịu trách nhiệm giám sát tam giới.

Lỡ như dấy lên binh họa, lúc đó bất kể là thắng hay bại, cục diện rối rắm này chắc chắn lại do ông ta tới thu dọn.

Sinh Tử điện dấy binh họa, trình độ hỗn loạn không phải binh vây Nam Thiên Môn có thể so sánh được.

Nghĩ tới đó, huyệt thái dương của Ngọc Đế lại đau đớn.

Dừng chốc lát, Phúc Tinh lại bổ sung:

– Bệ hạ, yêu hầu đó dẫn theo người tinh thông thuật Âm Dương. Xem tình hình, là muốn bỏ qua các Diêm La, tự mình tra sổ.

– Bỏ qua? Ý của ngươi là, bây giờ bọn hắn vẫn chưa làm rõ được yêu hầu rốt cuộc muốn tra thứ gì?

– Đúng vậy…

Phúc Tinh đè thấp giọng nói:

– Có điều, bệ hạ à, xem tình hình, yêu hầu đó chỉ là không tin tưởng các Diêm La thôi, chứ không phải đã sinh nghi.

– Nếu vậy còn được.

Dừng chốc lát, Ngọc Đế khoát tay nói:

– Tiếp tục điều tra!

– Vâng!

Trên tầng trời thứ ba mươi ba, Thái Thượng Lão Quân chậm rãi mở hai mắt, vẻ mặt phức tạp.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN