Đại Bát Hầu - Chương 397: Chân tướng (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
56


Đại Bát Hầu


Chương 397: Chân tướng (1)


Dịch: alreii

Biên: †Ares†

Sổ Sinh Tử được sắp xếp theo thời gian, trong tình huống biết được chính xác thời gian chết đi và thời gian chào đời, muốn tìm được thông tin chính xác là cực kỳ dễ dàng.

Khỉ Đá vừa mới tiến vào Sinh Tử điện chưa được một khắc thì đã tìm được trang Tước Nhi qua đời. Có điều, vấn đề chân chính chỉ vừa mới bắt đầu.

Liên hệ kiếp này kiếp sau lại sẽ dễ tra. Kiếp này kết thúc thì trên sổ Sinh Tử sẽ kèm theo một câu giải thích kiếp sau năm nào tháng nào đầu thai ở chỗ nào. Nếu không có, thì cột hồn phách chờ xét hỏi sẽ được đánh dấu tích.

Nhưng lúc Khỉ Đá lật đến trang của Tước Nhi, lại phát hiện không những phần cuối vốn nên viết hồn phách đầu thai để trống, mà cột hồn phách đợi xét hỏi cũng trống…

– Sư huynh, huynh xem giúp đệ.

Khỉ Đá xoay người, vội vàng đưa sổ Sinh Tử trong tay cho U Tuyền Tử, mở to mắt mong chờ.

U Tuyền Tử nhận lấy sổ Sinh Tử, chỉ dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve trang giấy đó bèn lập tức kết luận:

– Liên quan đến chuyển thế đã bị người khác dùng bí pháp phong ấn, không thể tra xét được. Nhưng cột hồn phách đợi xét hỏi này là thật.

– Vậy tức là…?

– Nói cách khác…

U Tuyền tử chậm rãi nói:

– Nàng ấy chắc chắn đã đầu thai hoặc đã sống lại. Trên sổ Sinh Tử chắc chắn có một phần ghi chép khác của nàng ấy.

Khỉ Đá nhịn không được cười ra tiếng. Đó là nụ cười xuất phát từ đáy lòng, nụ cười không thể che giấu đi được.

Đây phải chăng có nghĩa hắn sẽ nhanh chóng được gặp lại Tước Nhi mà bản thân ngày đêm mong ngóng không?

Hắn nhịn không được vò đầu, rất giống một đứa trẻ đang vui mừng hớn hở, xúc động muốn bật khóc.

Hơn một trăm năm rồi, đã chờ đợi hơn một trăm năm rồi. Con khỉ hoang dã chán nản hơn một trăm năm trước, đã trưởng thành trở thành Tề Thiên Đại Thánh quyền khuynh tam giới, có năng lực thực hiện tất cả nguyện vọng của con chim ngốc kia rồi.

Đúng vậy, tất cả nguyện vọng. Chỉ cần tìm được nàng trở về, nàng muốn gì, không có gì là không thể được, không có gì là không được.

Hắn nhịn không được cười ngốc, cười đến mức đám yêu cạnh đó đều choáng váng.

Nụ cười đó đơn giản giống hệt như một con khỉ bình thường trong rừng núi.

Bọn chúng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của Tề Thiên Đại Thánh. Tề Thiên Đại Thánh thống ngự vạn yêu, Tề Thiên Đại Thánh uy chấn Thiên Đình, Tề Thiên Đại Thánh bức cho Ngọc Đế bó tay toàn tập thì ra cũng có một mặt như vậy.

Phong Linh lẳng lặng nhìn Khỉ Đá vui mừng hớn hở. Nàng nhìn đến ngơ ngác, trầm mặc. Một cơn đau đớn xộc thẳng lên trái tim nàng.

“Tìm được rồi, tất cả đều sẽ bị vạch trần.” Nàng nghĩ.

U Tuyền Tử cầm sổ Sinh tử, nhẹ giọng nói:

– Nhưng mà bí pháp phong ấn này rất quỷ dị, chỉ sợ là trong thời gian ngắn sẽ chẳng có ai phá giải được đâu.

– Không sao, không sao.

Khỉ Đá tự mình an ủi, nói:

– Chỉ cần nơi đây có ghi chép về nàng ấy, nhất định có thể tìm được… Thái Thượng Lão Quân tìm nửa năm là có thể tìm được, chúng ta cũng có thể tìm được. Tần Quảng Vương!!! Tần Quảng Vương!!! Lăn ra đây cho ta!

Tần Quảng Vương vội vàng từ trong đống yêu quái giãy giụa chen lấn đi ra.

– Có ti chức, có ti chức!

Còn chưa kịp chờ Tần Quảng Vương đứng vững, Khỉ Đá đã nhanh chân bước tới. Hắn túm lấy cổ áo của gã:

– Lập tức nói cho ta biết, sổ Sinh Tử mà Thái Thượng Lão Quân xem cuối cùng là quyển nào?

– Lão Quân?

Tần Quảng Vương thoáng ngơ ngác.

– Hơn một trăm năm trước, Thái Thượng Lão Quân từng đến Sinh Tử điện của ngươi tra sổ Sinh Tử, tốn thời gian nửa năm, đừng nói với ta ngươi không nhớ!

Ở khoảng cách gần nhìn khuôn mặt dữ tợn của Khỉ Đá, Tần Quảng Vương run bần bật, nuốt khan một ngụm nước bọt, rụt rè sợ hãi chỉ về phía bên cạnh:

– Lão Quân… những quyển sổ Lão Quân tìm đọc cuối cùng là ở giá sách đó…

– Đi!

Khỉ Đá kéo lấy Tần Quảng Vương bước nhanh về phía gã chỉ:

– Là giá sách nào? Nói mau!

– Chính là mấy giá này.

– Mấy giá?

Khỉ Đá sửng sờ, cười hung ác dựng thẳng Tần Quảng Vương lên, vươn tay chỉnh y quan lại cho gã, cười khẽ nói:

– Nói cho ta Lão Quân cùng lúc xem một lần tới mấy giá sách? Ngươi đây là chán sống rồi đấy hả?

Tần Quảng Vương lập tức hoảng hồn, vẻ mặt đưa đám nói:

– Đại Thánh gia… Lão Quân, Lão Quân thật sự là cùng lúc xem mấy giá sách này mà! Ti chức không biết không nói, đã biết là sẽ nói hết, sao dám gạt Đại Thánh gia được?

– Vậy sao?

Lời vừa dứt, Khỉ Đá đã vươn một tay bóp lấy cổ của Tần Quảng Vương.

Những Diêm La khác đều cả kinh đến không khép được miệng, nhưng lại không dám ra tay ngăn cản, chỉ sợ rước họa vào thân.

Khỉ Đá trừng lớn đôi mắt tràn đầy tia máu, nhếch môi lộ ra răng nanh, gằn từng chữ:

– Ta cho ngươi thêm một cơ hội nữa, nếu ngươi không nói ra đáp án mà ta muốn, vậy ta phải đi hỏi người khác rồi.

Tần Quảng Vương bị dọa đến mức nước mắt nước mũi tèm lem, nhưng há miệng cả lúc lâu vẫn không biết phải nên nói gì.

– Chậm đã.

Chính vào lúc này, Y Viên Tử hóa thành yêu quái vươn tay nắm lấy cổ tay của Khỉ Đá, đè thấp giọng nói:

– Hắn nói hẳn là sự thật. Với tu vi của Lão Quân, cùng lúc xem mấy giá sách cũng không kỳ lạ.

Khỉ Đá chậm rãi nhìn về phía U Tuyền Tử.

Chỉ thấy U Tuyền tử lặng lẽ gật đầu, nói:

– Hắn nói là sự thật.

Nghe được câu này, Khỉ Đá mới buông lỏng tay.

Tần Quảng Vương ngã ngồi trên mặt đất, bưng lấy lồng ngực thở dốc. Gã cẩn thận dè dặt nhìn về phía Khỉ Đá, không dám nhúc nhích.

Khỉ Đá ngẩng đầu nhìn về phía mấy giá sách khổng lồ không có biên giới, vẻ mặt mờ mịt.

– Vậy chỉ có thể xem từng quyển một?

U Tuyền tử lại lặng lẽ gật đầu.

– Nếu đã như vậy, động thủ đi! Tất cả sổ Sinh Tử trên mấy giá này, bất cứ quyển nào trang nào cũng không thể bỏ qua!

– Rõ!!!

Chúng yêu quái đồng thanh đáp ứng.

Khỉ Đá tung người bay lên không, linh lực bắn ra, nháy mắt đã kéo lấy trăm quyển sổ bay đến trước mặt hắn, tự động lật mở.

Ánh mắt hắn nhanh chóng qua lại giữa những trang giấy.

Phong Linh vẫn ngơ ngác đứng đấy.

Không hề nghi ngờ, đây là một công trình vĩ đại. Nhưng so với đoạn đường đã đi hơn trăm năm thì không tính là gì cả.

Linh Tiêu bảo điện, trong Ngự Thư phòng, Ngọc Đế vẫn còn đang lẳng lặng chờ đợi tin tức đến từ Địa Phủ.

– Vẫn chưa xác định được hắn rốt cuộc muốn tìm thứ gì hả?

– Hồi bẩm bệ hạ, vẫn chưa xác định được.

Phúc Tinh cung kính nói:

– Nhưng có thể khẳng định chuyện này có liên quan tới Lão Quân.

– Lão Quân?

Ngọc Đế lập tức ngạc nhiên.

Qua lúc lâu, Ngọc Đế xoay xoay chiếc nhẫn ngón cái, nói:

– Tiếp tục tra! Chuyện này cần phải làm rõ!

– Vâng.

Trên tầng trời thứ ba mươi ba, Thái Thượng Lão Quân ngồi xếp bằng. Ông ta cúi đầu, nhắm mắt, do dự.

Trong đình viện Tề Thiên cung ở Hoa Quả Sơn, Dương Thiền ngồi ngơ ngác, trong tay cầm ngọc giản liên hệ giữa nàng và Khỉ Đá,

Trong Tà Nguyệt Tam Tinh động, Tu Bồ Đề yên lặng đứng cạnh lan can, ngẩng đầu nhìn tia nắng chiều nơi chân trời, lặng lẽ chờ đợi.

Trong Di La cung, Nguyên Thủy Thiên Tôn và Thông Thiên giáo chủ đang đánh cờ.

Hướng đi hồn phách của một con chim hoàng yến nho nhỏ, giờ đây dường như trở thành mấu chốt quyết định. Đại năng tất cả các phương đều đang cẩn thận chú ý, chờ đợi.

Âm sát khí giữa những giá sách chậm rãi khuếch tán. Nến trong Sinh Tử điện đổi hết đợt này tới đợt khác. Quỷ binh đóng giữ đổi từ nhóm này sang nhóm khác.

Chúng yêu quái cẩn thận lật giở sổ Sinh Tử. Hơn hai ngàn yêu quái tụ lại cùng nhau, nhưng lại chỉ có hít thở và tiếng xoẹt xoẹt lật giở trang.

Địa Phủ không phân ngày hay đêm. Thời gian dần trôi qua, trong sự chú ý của đại năng các phương, chỉ chớp mắt mười ngày đã qua đi.

Những quyển sổ ghi chép sống và chết của sinh linh tam giới trong khoảng thời gian một tháng đã giải quyết được một phần ba.

Khỉ Đá vẫn bay lơ lửng trên không trung, từng quyển sổ lấy tốc độ cực nhanh lướt qua trước mặt hắn, sau đó bị nhét về lại giá sách.

– Không có… Không có… Vẫn không có… Chuyện gì đây?

Sự kiên nhẫn vốn có theo từng trang giấy lật giở dần dần bị tiêu hao. Trái tim hắn chậm rãi trở nên thấp thỏm.

Yêu quái cảnh giới Luyện thần đã không chống đỡ nổi, đành phải luân phiên tìm đọc. Công việc dài đằng đẵng lại rườm rà, đã sớm khiến đội quân tinh nhuệ vốn có ý chí chiến đấu sục sôi này mệt mỏi không thôi, nhưng lại không dám nói ra.

Đại Thánh gia còn không nói mệt, bọn chúng dám nói sao?

Hắc Tử khúm núm đi tới bên cạnh Khỉ Đá:

– Đại Thánh gia, thừa tướng hỏi ngài lúc nào thì trở lại, đã thúc giục bốn lần rồi… Hoa Quả Sơn không có ngài không được.

– Thiên Đình có cử động gì hả?

– Không có.

– Không có thì bảo bọn hắn tự xem mà giải quyết! Nhiều năm như vậy không có ta không phải bọn hắn vẫn sống rất tốt sao?

Khỉ Đá không kiên nhẫn nói.

Từ lúc bắt đầu ánh mắt hắn chưa từng rời khỏi sổ Sinh Tử một giây nào.

Hắc Tử không dám hỏi tiếp nữa.

(Truyện Đại Bát Hầu được dịch và đăng tải miễn phí tại diễn đàn bạch ngọc sách. com)

Thời gian tiếp tục từng chút trôi qua.

Mệt mỏi, chúng yêu quái ngã rạp trên mặt đất ngủ, phát ra tiếng ngáy rung trời. Mở mắt, lại tiếp tục đắm chìm trong biển sách. Cứ thế lặp đi lặp lại.

Tần Quảng Vương tổ chức một đám người đưa thức ăn và nước tới, mượn cơ hội tạo mối quan hệ với đám yêu quái, để nhắc nhở bọn chúng lúc lật giở sổ thì nhẹ nhàng chút, nhưng lại không dám đưa một phần nào cho Tề Thiên Đại Thánh càng ngày càng nóng nảy.

Tính tình của Đại Thánh gia xấu đi mỗi ngày, đây là chuyện mà mỗi một người đều biết.

– Thánh Mẫu đại nhân, Đại Thánh gia… Đại Thánh gia không chịu trở về.

Gió nhẹ nhàng lướt qua, vuốt ve mái tóc.

Dương Thiền ngồi ngay ngắn trong đình viện, trong hốc mắt dần dần có chút lóng lánh, nhưng nàng lại chỉ cười.

Nàng hơi cúi đầu, ngơ ngác nhìn hai con “quạ đen” xiêu vẹo thêu trên khăn tay.

– Biết rồi, các ngươi lui xuống đi. Bắt đầu từ ngày mai, ta thay hắn lên triều sớm.

– Rõ.

Thái Thượng Lão Quân trên tầng trời thứ ba mươi ba vẫn còn đang do dự.

Đã ba mươi ngày trôi qua, Khỉ Đá không ngủ không nghỉ, một khắc cũng không ngừng.

Thẳng đến lúc khép lại cuốn sổ Sinh Tử cuối cùng, niềm hy vọng dào dạt lúc đầu cuối cùng đã bị tiêu hao hầu như không còn.

– Không có… Sao lại không có? Chuyện gì vậy chứ? Lão ta đã xé bỏ trang đó đi rồi sao? Hay là đã giấu cả quyển luôn? Có khi nào là do các ngươi bỏ sót không?

Hắn ngã rạp trên đất, ngơ ngác nhìn trần nhà đen kịt.

Cả thế giới như thể đang xoay tròn. Bóng tối trước mắt như là một vực sâu không thấy đáy, hút cạn tất cả mọi thứ.

Hắn nằm im, chớp chớp đôi mắt che kín tơ máu.

Yêu quái xung quanh tên nào tên nấy mệt mỏi đứng đó, không ai dám mở miệng. Thập điện Diêm La mỗi người đều rút cổ ở trong góc, chỉ sợ Khỉ Đá giận lây.

– Không thể nào bỏ sót được đâu.

Hắc Tử cẩn thận dè dặt nói:

– Mọi người đều tìm rất cẩn thận rồi, còn có phép thuật của hai vị thượng nhân giúp đỡ, không có khả năng bỏ sót được.

– Tìm lại từ đầu thêm một lần nữa…

– Hả?

Khỉ Đá ngồi bật dậy:

– Tìm lại từ đầu tới cuối thêm một lần nữa. Nhất định là để sót rồi, tất cả mọi người trao đổi vị trí, bắt đầu tìm lại từ đầu. Không thể nào không có được, không thể nào.

– Từ đầu?

Tất cả mọi người đều sững sờ.

Tìm trọn một tháng, lại từ đầu?

– Lại từ đầu, nhất định là ở trong này. Không sai, nhất định là để sót rồi.

Khỉ Đá bụm mặt lẩm bẩm.

Y Viên Tử lên tiếng:

– Bên trong này chắc chắn là có vấn đề khác, có lẽ chúng ta nên thử tìm manh mối khác. Không bằng… trở về trước đã?

– Không có manh mối khác, chỉ có manh mối này. Mặc kệ thế nào nhất định phải tìm được.

– Nhưng âm sát khí ở âm gian rất mạnh, đệ nhìn mọi người đều đã…

– Ta chờ hơn một trăm năm rồi! Một tháng thì tính là gì chứ! Ta chờ ngày này đã hơn một trăm năm rồi! Đừng nói là một tháng, dù là một năm, mười năm, ta phải tìm được mới thôi!

Khỉ Đá đột nhiên gào thét.

Tiếng gào thét của hắn khuếch tán trong Sinh Tử điện, tạo thành rất nhiều tiếng vọng, như thể có ngàn vạn người đang gầm thét.

Lông tơ dựng đứng cả lên, nhếch miệng để lộ răng nanh bên trong, trên trán phủ đầy gân xanh… Gương mặt dữ tợn hiện rõ dưới ánh nến mờ tối.

Giờ khắc này, tất cả mọi người đều sững sờ, ai cũng hoảng sợ không thôi.

Chẳng có ai dám hoài nghi, giờ phút này đây ai ra mặt ngăn cản Khỉ Đá, sẽ bị hắn xé nát ngay tại chỗ.

Phong Linh vẫn ngơ ngác nhìn Khỉ Đá như cũ.

U Tuyền Tử bất đắc dĩ thở dài.

Khỉ Đá hơi thu lại vẻ mặt, loạng choạng đứng dậy:

– Xin lỗi, hơi quá lời rồi. Chúng ta xem lại từ đầu lần nữa. Tìm thêm một lần nữa, coi thế nào đã sau đó lại quyết định. Nếu quả thực không được, thì tìm ở những giá sách khác. Chỉ cần vẫn cứ luôn tìm, sẽ có một ngày tìm ra được nó.

Hắn khom người, chậm rãi đẩy đám yêu quái đang đứng xung quanh ra, bước từng bước về phía giá sách ban đầu.

– Tâm trạng của Đại Thánh gia… có chút không đúng, làm sao đây?

– Đừng nói bậy.

Hắc Tử nhẹ giọng nói:

– Đại Thánh gia nói tìm lại lần nữa, vậy thì tìm lại lần nữa. Ai dám không theo, xử theo quân pháp!

– Rõ!

– Cứ tìm tiếp như vậy cũng không phải cách.

Y Viên Tử liếc mắt nhìn về phía U Tuyền Tử.

U Tuyền tử trầm mặc không nói.

Nhìn bóng lưng lẻ loi của Khỉ Đá chậm rãi đi xa, Phong Linh ngơ ngác đứng đó.

Nàng không nghe được những lời nói xung quanh, không thấy được ánh sáng xung quanh. Trong đôi mắt màu lam chỉ còn lại hắn.

Qua rất lâu, nàng không tự giác tiến lên, đi về phía hắn ở đằng xa.

Trong Đâu Suất cung, tay của Thái Thượng Lão Quân khẽ run run.

Sinh Tử điện rộng lớn vô biên, nhưng xung quanh lại bịt kín, như là một lăng mộ khổng lồ.

Trong không gian rộng lớn như vậy lại không có không khí lưu thông, chỉ có âm sát khí vô cùng vô tận, mỗi phút mỗi giây khảo nghiệm tâm trí của người sống.

Trong hành lang u ám, hai phía đều là giá sách chạy dài, con đường dài dẵng, nhìn không thấy điểm đầu, cũng không nhìn thấy được điểm cuối.

Phong Linh cúi đầu, lẻ loi bước đi, bước từng bước về phía Khỉ Đá ở đằng xa, bước chân của nàng lúc nhanh lúc chậm.

Tay không tự giác nắm chặt phía trước ngực, trong ánh mắt không có chút ánh sáng nào.

Rõ ràng không hy vọng hắn tìm được, nhưng…

Có lẽ, tất cả mọi thứ đã đến lúc kết thúc rồi.

Chỉ cần nói ra thì sẽ không cần bất an bởi vì giấu giếm nữa.

Hắn sẽ tìm được Tước Nhi mà hắn ngày đêm mong nhớ, trở lại Hoa Quả Sơn tiếp tục làm Tề Thiên Đại Thánh quyền khuynh tam giới đó.

Còn mình thì sao?

“Ha ha, không sao cả.”

Nàng cười nhạt, trong đầu trống rỗng.

Nàng không muốn nhìn thấy hắn lại sa sút như vậy nữa. Hắn là Tề Thiên Đại Thánh đội trời đạp đất, phải nên trở về Hoa Quả Sơn, chứ không phải ở trong Địa phủ phát cuồng vì sổ Sinh Tử.

Bước chân vẫn không tự giác đi về phía hắn.

Trên tầng trời thứ ba mươi ba, Thái Thượng Lão Quân chậm rãi mở hai mắt, ngón tay khẽ run.

Trong Sinh Tử điện, một quyển sổ không hề có dấu hiệu nào nhích ra từng chút một, rớt ở phía trước mặt Phong Linh đang chậm rãi đi qua.

Nàng dừng bước, ngơ ngác nhìn quyển sổ đó.

Thái Thượng mím môi, ngẩng đầu, nhắm mắt, lẳng lặng chờ đợi.

Phong Linh vén tay áo, cúi người vươn tay nhặt quyển sổ Sinh Tử đó lên, chậm rãi lật giở mấy trang. Chỉ thoáng chốc đôi mắt nhanh chóng trừng lớn.

Cả người đều sững sờ.

Trong Tà Nguyệt Tam Tinh động, Tu Bồ Đề chậm rãi ngẩng đầu, mặt không chút cảm xúc nhìn trời cao.

Đằng sau, Thanh Phong Tử ngơ ngác quỳ đó.

– Muội đang làm gì vậy?

Phong Linh hoảng loạn giấu sổ Sinh Tử ra phía sau người, trợn to mắt.

Ở nơi xa đen kịt chậm rãi hiện ra thân hình của Khỉ Đá. Hắn bước từng bước về phía Phong Linh, suy tư nhìn Phong Linh đang hoảng loạn.

– Muội giấu cái gì sau lưng vậy?

– Không… không có.

Nàng ngơ ngác nói, lùi từng bước về phía sau.

– Còn nói không có?

Không kịp đợi Phong Linh kịp phản ứng, Khỉ Đá đã biến mất khỏi trước mặt nàng, đoạt lấy sổ Sinh Tử nàng giấu phía sau.

– Khỉ Đá, huynh đừng xem!

Phong Linh vươn tay muốn đoạt lấy, lại bị Khỉ Đá đẩy ra.

Khỉ Đá lạnh lùng liếc mắt nhìn Phong Linh đang hoảng sợ, cúi đầu lật giở từng trang sổ Sinh Tử trong tay.

Chỉ thoáng chốc, hắn chậm rãi trợn to mắt, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Phong Linh.

Không khí như thể cũng đông lại vào giây phút này.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN