Trường Phong Độ - Chương 136: Không sao, chứng cứ đầy đủ nên phó bảo nguyên đã bị bắt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
24


Trường Phong Độ


Chương 136: Không sao, chứng cứ đầy đủ nên phó bảo nguyên đã bị bắt


Lưu tam gia không nói gì nhưng ông ta bình tĩnh hơn ban nãy. Từ lúc Liễu Ngọc Như báo danh tính, ông ta đã biết mục đích nàng đến đây.

Liễu Ngọc Như quan sát sắc mặt của Lưu tam gia, nàng thản nhiên làm động tác “mời” khi nói, “Mời Lưu tam gia ngồi.”

Lưu tam gia hít sâu một hơi rồi đi đến cái ghế đầu tiên ở bên trái Liễu Ngọc Như và ngồi xuống. Liễu Ngọc Như nâng chén trà, lạnh nhạt hỏi, “Trước khi đợt hàng này tới, ta cho người chào hỏi Lưu tam gia và ngài cũng đã nhận bạc ta đưa. Tam gia giải thích thế nào về chuyện hôm nay?”

Lưu tam gia lặng thinh, ông ta siết chặt đao như đang cân nhắc điều gì. Liễu Ngọc Như nhìn ông ta, ôn hòa bảo, “Tam gia, ta không có nhiều thời gian. Hiện nay hàng hóa đang ở đâu, làm cách nào để lấy lại, ngài hãy cho ta một đáp án. Không có được câu trả lời thì ta sẽ tính sổ mười trại khác, nhưng đêm nay ngài cũng chẳng giữ nổi Hổ Minh Sơn đâu.”

“Ngươi định làm gì?” Lưu tam gia nghe đến đây liền ngẩng phắt đầu lên.

Liễu Ngọc Như cười nhẹ một tiếng, “Chẳng lẽ tam gia cho rằng thiếp thân là nữ nhân nên không dám giết người?”

Liễu Ngọc Như liếc ông ta, đôi mắt xinh đẹp dịu dàng mang theo vẻ cười như không cười đầy lạnh lẽo, “Trước khi trời sáng mà hàng chưa về thì ngài nghĩ ta sẽ làm gì?”

Lưu tam gia bóp tay ghế, cắn răng thở hổn hển. Liễu Ngọc Như đứng dậy đi về phía ông ta, Cố Cửu Tư cầm kiếm sẵn sàng ra tay nếu cần. Song Liễu Ngọc Như thong thả bước đến trước mặt Lưu tam gia như dạo chơi giữa khu vườn vắng người, nàng cúi đầu nhìn ông ta, “Tam gia, ta có một đề nghị dành cho ngài. Bây giờ ngài gửi tin đến những kẻ được chia chác và bảo bọn họ mang hàng hóa đến núi Hổ Minh. Có chết cũng đâu thể để mình Hổ Minh Sơn của ngài chết, đúng không? Ngài nghĩ kỹ đi, chỉ mình các ngài chết còn người nhà sống sót thì những tên cướp từng bị Hổ Minh Sơn chọc giận sẽ tha cho người nhà ngài sao?”

“Tam gia…”

Lời này khiến người đứng bên ngoài sảnh đường nhôn nhao.

Lưu tam gia vẫn ngậm chặt miệng, Liễu Ngọc Như nhìn ông ta hồi lâu nhưng thấy đối phương tiếp tục đấu tranh tư tưởng bèn gật gù, “Hiểu rồi. Ta đã thấy lạ sao sơn phỉ tự dưng thông suốt đạo nghĩa như vậy, còn che chở kẻ địch thường ngày, ngài không dám nói chứ gì? Đủ sức làm Lưu tam gia sợ hãi đến thế chắc là người bên quan phủ?”

Lưu tam gia thoáng biến sắc, Liễu Ngọc Như ngồi lại ghế của mình rồi nói tiếp, “Ta đoán quan phủ đang có nội chiến, bọn họ biến dân thường như chúng ta thành quân cờ. Tam gia không biết chuyện gì đang diễn ra nhưng ta lại biết. Nếu ngài chọn quan phủ thì hãy nhớ rằng hôm nay ngài làm con chó trung thành, thiếp thân đành nhẫn tâm mai táng Hổ Minh Sơn. Nếu ngài nghĩ lại thì nên khai ra những lời cần khai, nên làm những việc cần làm. Như vậy ta chẳng những bỏ qua chuyện tối nay mà còn có thể bảo vệ ngài không bị kẻ giật dây xử lý.”

“Một thương nhân như ngươi,” giọng Lưu tam gia lạnh băng khi cất lên, “lấy đâu ra sự tự tin này?”

“Ta đúng là thương nhân,” Liễu Ngọc Như mỉm cười, “nhưng ngài cho rằng nếu chẳng có chỗ dựa thì ta dám kinh doanh từ U Châu tới tận Đông Đô?”

Lưu tam gia suy nghĩ về những lời của Liễu Ngọc Như, nhưng nàng chả còn hứng thú phí sức với ông ta. Nàng nhìn Lưu tam gia mà bình thản nói, “Ta không có thời gian dông dài cùng Lưu tam gia. Bây giờ ta đếm mười tiếng, đếm xong các ngài đi báo tin để bọn họ hoàn trả hàng cho ta. Sau tiếng thứ mười mà không ai ra mặt thì cứ mỗi tiếng ta đếm thêm sẽ có một người bị giết, cứ thế cho tới lúc mặt trời mọc mới thôi.”

“Trước khi trời sáng mà hàng hóa chưa về,” Liễu Ngọc Như cười lạnh lẽo thành tiếng, “ta bảo đảm ngay cả gà chó của Hổ Minh Sơn cũng chả thoát nổi.”

“Ngươi dám à!” Lưu tam gia gầm lên. “Ta không tin nhiều người như vậy mà ngươi chẳng chừa lại ai. Đến lúc đó… Đến lúc đó…”

“Đến lúc đó thì sao?” Liễu Ngọc Như đưa mắt nhìn Lưu tam gia. “Ngươi[1] sẽ nhờ ai quấy rầy ta? Có cho Vương Tư Viễn mười lá gan lão cũng không dám!”

Tiếng thét này khiến mọi người kinh hãi.

Vương Tư Viễn là trời của Vĩnh Châu, nhân vật mà Vương Tư Viễn cũng không dám đắc tội…là thần tiên phương nào?

Lưu tam gia nhất thời không thể phân biệt Liễu Ngọc Như nói thật hay nói dối, còn Liễu Ngọc Như đã bắt đầu đếm.

“Mười, chín, tám…”

Nàng đếm rất nhanh, không hề kéo dài hay chần chừ. Nội tâm mọi người đều hoảng loạn, cảm giác như có thanh kiếm treo lơ lửng trên đầu bọn họ và nó sẽ rớt xuống bất kỳ lúc nào.

Khi nàng đếm đến ba, rốt cuộc có người chịu hết nổi bèn quỳ sụp xuống rồi la hét, “Ta đi! Đừng giết ta, ta đi!”

“Tốt,” Liễu Ngọc Như nhìn những người khác, “còn ai nữa không?”

“Ta, ta cũng đi!”

Đám đông lục tục lên tiếng, Liễu Ngọc Như xác nhận thân phận vài người rồi cho người nhà bọn họ đứng dậy.

Nàng chọn ra những nhà có đầy đủ già trẻ, sau đấy sai người bưng một mâm bạc ra.

Mọi người thấy nhiều bạc như vậy liền trợn tròn mắt, Liễu Ngọc Như vừa nhìn họ vừa cười, “Nếu các ngươi mang hàng hóa về, ta không chỉ thả người nhà các ngươi mà còn cho một lượng bạc lớn nữa. Sau đấy ta sẽ đưa các ngươi rời khỏi Vĩnh Châu để đảm bảo an toàn, vì vậy các ngươi hãy yên tâm.”

Lời này khiến bọn họ ngẩn ngơ, lát sau, bọn họ quyết đoán nói, “Được, chúng ta nhất định sẽ mang hàng của ngài về.”

Dứt lời, những người này lập tức xuất phát.

Lưu tam gia ngồi trên ghế, trông ông ta như đang nghiêm túc suy tư. Liễu Ngọc Như quay lại vị trí của mình, nàng nhìn Lưu tam gia, “Nhân lúc trời chưa sáng, tam gia còn rất nhiều thời gian để ngẫm nghĩ những việc khác.”

“Ngài…ngươi, ngươi muốn ta suy nghĩ cái gì?”

Lưu tam gia kịp thời sửa lại xưng hô, ông ta chần chừ mở miệng. Liễu Ngọc Như nhắc nhở, “Nghĩ xem ngày mai ngài sẽ nói gì với quan phủ về người đứng sau giật dây.”

Lưu tam gia nghe đến đây thì trong mắt lóe lên sự khinh miệt, Liễu Ngọc Như nhìn ông ta rồi bổ sung, “Ta không phải đang nói tới quan phủ Vĩnh Châu, mà là khâm sai đại thần do triều đình phái xuống.”

Lưu tam gia sững sờ, ông ta hoảng hốt vì giờ đã hiểu tại sao Liễu Ngọc Như tự tin đến thế.

Liễu Ngọc Như nói đến đó thì ngừng và không nhiều lời nữa. Thẩm Minh dẫn người đi mai phục, chẳng mấy chốc, bên ngoài ầm ĩ cả lên. Liễu Ngọc Như hỏi Cố Cửu Tư, “Ngoài kia vẫn ổn chứ?”

“Không sao.” Cố Cửu Tư trấn an, “Chúng ta sớm chuẩn bị mai phục, A Minh lại xuất thân từ sơn phỉ nên quen thuộc chiêu trò của bọn họ. Nàng đừng lo.”

Liễu Ngọc Như nghe vậy bèn gật đầu. Trời chưa sáng, Thẩm Minh trong bộ quần áo nhuộm máu vác đao từ bên ngoài vào rồi thông báo cho Liễu Ngọc Như, “Đã xử lý sạch sẽ, ngươi kiểm kê hàng hóa đi.”

Liễu Ngọc Như gật đầu, nàng ra lệnh, “Trói lại hết.” Sau đấy vội vàng ra ngoài.

Hàng hóa chồng chất tại cửa, những người phụ trách áp tải cũng có mặt. Thuộc hạ của Liễu Ngọc Như cầm sổ sách còn nàng vừa kiểm kê vừa đóng thùng hàng hóa, sắp xếp gọn gàng xong liền chuyển đi.

Đông người nên nhanh chóng hoàn tất kiểm kê; trước hừng đông, hàng hóa được đưa tới bến tàu. Liễu Ngọc Như sai người khuân hàng lên thuyền nhỏ mà nàng chuẩn bị sẵn, sau đấy dõi theo thuyền rời bến giữa làn sương sớm.

Chờ thuyền nhỏ khuất dạng, Liễu Ngọc Như quay lại cười với Cố Cửu Tư, “Cố đại nhân, ta muốn báo quan.”

Cố Cửu Tư cười giòn giã. Hắn đặt tay sau lưng, đôi mắt ngắm nhìn cô nương đứng trong nắng sớm, giọng nói dịu dàng, “Đi đi, bản quan sẽ đòi lại công lý cho nàng.”

Liễu Ngọc Như đáp một tiếng rồi xoay người lại và thấy Lạc Tử Thương đang đứng yên tại chỗ. Nàng lưỡng lự giây lát rồi tiến lên hành lễ với Lạc Tử Thương, “Cảm tạ Lạc đại nhân.”

Lạc Tử Thương lặng lẽ gật đầu nhưng không nói tiếng nào.

Cố Cửu Tư và Lạc Tử Thương về phủ thay quan phục, Lạc Tử Thương đi giám sát đê còn Cố Cửu Tư tới phủ nha. Khi đến nơi, hắn cho xe ngựa dừng lại rồi ngồi trong xe chờ tin của Liễu Ngọc Như.

Liễu Ngọc Như trói toàn bộ nhóm người Lưu tam gia – tổng cộng hơn ngàn sơn phỉ – rồi đưa bọn họ đến trước phủ nha. Dân chúng thấy bên ngoài phủ nha lúc nhúc người liền xúm lại xem. Liễu Ngọc Như đứng tại cổng, phủ nha vừa mở cổng nàng lập tức sai người nộp đơn kiện.

Sáng sớm, Phó Bảo Nguyên ngáp ngắn ngáp dài đến phủ nha. Ông vừa bước chân vào phủ, nha dịch đã trình lên đơn kiện và bẩm báo, “Phó đại nhân, Cố phu nhân tới tố cáo.”

“Tố cáo?” Phó Bảo Nguyên ngớ người. “Tố cáo gì?”

“Hôm qua sơn phỉ ở vùng lân cận liên kết cướp đoạt hàng hóa của Cố phu nhân, ngài ấy chỉ huy người quét sạch mười một trại và bắt lại hết tội phạm. Hiện giờ bọn chúng bị trói ở trước cổng chờ ngài tuyên án!”

Lời này khiến cái miệng rộng của Phó Bảo Nguyên há mãi không khép.

Sau một hồi, ông lắp bắp, “Mười một…mười một trại á?”

Bình định mười một trại trong một đêm, quả thực chưa ai từng chứng kiến hay nghe đến tác phong hành sự thế này.

Nha dịch gật đầu, hắn cau mày, “Bây giờ phải làm sao? Ngài biết những kẻ đó,” nha dịch hất cằm về phía Hổ Minh Sơn, “đâu có dễ chọc.”

Phó Bảo Nguyên không trả lời, khuôn mặt ông nặng nề. Chưa được bao lâu, một nha dịch khác cấp bách chạy vào, “Đại nhân mau lên, Cố phu nhân đang giục kìa.”

Phó Bảo Nguyên nghe vậy liền suy nghĩ hồi lâu rồi bảo, “Đi thôi, còn thế nào được chứ? Cứ làm theo ý Vương đại nhân.”

Hấp tấp đội mũ cánh chuồn xong, Phó Bảo Nguyên vội vàng chạy đến đại sảnh.

Trong đại sảnh, Phó Bảo Nguyên thấy Liễu Ngọc Như đứng một mình bên nguyên cáo, còn bên bị cáo là nguyên hàng dài không thấy điểm cuối từ đại sảnh ra tới bên ngoài.

“Phó đại nhân,” Liễu Ngọc Như lạnh lùng cất tiếng, “hôm nay dân nữ muốn tố cáo Lưu tam gia của Hổ Minh Sơn cầm đầu tổng cộng một ngàn hai trăm ba mươi mốt sơn phỉ cướp bóc hàng hóa. Đây là tội giết người cướp của, mong đại nhân minh xét!”

“Thế này nhé,” Phó Bảo Nguyên gật gù, “Cố phu nhân tố cáo nhiều người quá, trong thời gian ngắn không thể thẩm vấn hết. Chi bằng cứ bắt giữ hơn ngàn tên sơn phỉ này, liệt kê tội danh rồi xét xử từng tên một, ngài thấy sao?”

“Ta xin nghe đại nhân.”

Liễu Ngọc Như hành lễ, chả hề phản bác. Nhưng đúng lúc đó, bên ngoài vang lên một giọng nam to rõ, “Khoan đã!”

Phó Bảo Nguyên ngẩn người, ai cũng ngoái đầu lại. Cố Cửu Tư dẫn theo người hầu đi từ ngoài vào; hắn mặc quan phục ngũ chương bằng gấm màu tím, túi thêu hình cá vàng cài trên eo[2].

Phó Bảo Nguyên lập tức tiến lên hành lễ với Cố Cửu Tư, “Cố đại nhân.”

“Phó đại nhân,” Cố Cửu Tư đáp lễ, vẻ mặt điềm nhiên, “quấy rầy Phó đại nhân làm việc rồi.”

“Làm gì có,” Phó Bảo Nguyên nhanh nhẹn cười nịnh nọt, “không biết tại sao Cố đại nhân lại đến đây?”

“Tại sao ấy à,” Cố Cửu Tư quay đầu nhìn đám người Lưu tam gia ở cạnh. Lưu tam gia vừa thấy Cố Cửu Tư thì gương mặt tức khắc cứng đờ; ông ta chắc chắn đã nhận ra đây là người đứng sau Liễu Ngọc Như đêm qua. Cố Cửu Tư thấy ông ta biến sắc liền cười, “Tối qua bản quan nhận được tin mật tố cáo quan phủ Vĩnh Châu có người cấu kết với sơn phỉ núi Hổ Minh. Vì thế Cố mỗ thấy vụ án này giao cho Phó đại nhân thẩm vấn thì không ổn.”

Lời này làm nụ cười của Phó Bảo Nguyên đóng băng, lát sau ông thận trọng hỏi, “Vậy ý Cố đại nhân là?”

“Trước khi tới đây, bệ hạ từng ban cho tại hạ Thiên Tử Kiếm để trên đánh hôn quân dưới trảm gian thần. Nếu đã nhận được tin mật của bá tánh, bản quan dĩ nhiên sẽ không bỏ mặc. Trùng hợp là việc này cũng liên quan đến vụ ám sát bản quan, bản quan thiết nghĩ nếu mọi chuyện đều dính líu tới quan viên Vĩnh Châu thì không bằng tra xét một lượt luôn.”

“Vì vậy,” Cố Cửu Tư nhìn Phó Bảo Nguyên, thẳng thừng bảo, “bản quan sẽ tiếp quản vụ án này.”

Phó Bảo Nguyên im lặng nhìn Cố Cửu Tư, sau một hồi, ông chậm rãi lên tiếng, “Cố đại nhân, vụ án này liên quan đến phu nhân nên để ngài điều tra thì không ổn.”

“Nó còn liên quan đến quan viên Vĩnh Châu,” Cố Cửu Tư khăng khăng, “để quan viên Vĩnh Châu điều tra cũng không ổn.”

Hai người đi vào bế tắc, thế rồi Phó Bảo Nguyên rặn ra nụ cười, “Hai bên đều không được, hay chúng ta xin thánh thượng chỉ thị một vị đại nhân đến đây, ngài thấy thế nào?”

Khóe miệng Cố Cửu Tư cong lên, hắn gật đầu, “Được.”

Phó Bảo Nguyên thở phào nhẹ nhõm, ông lau mồ hôi và quay đầu ra lệnh, “Giam hết những kẻ này lại.”

“Từ từ,” Cố Cửu Tư giơ tay lên, hắn nhàn nhạt nói, “bản quan sợ sẽ có chuyện ngoài ý muốn nếu để quan phủ Vĩnh Châu trông giữ bọn họ. Kể từ hôm nay, người của bản quan sẽ phụ trách canh gác nhà tù.”

Phó Bảo Nguyên nghe xong cũng không đáp tiếng nào, Cố Cửu Tư liếc ông một cái, “Phó đại nhân, ta không phải đang thương lượng với ngươi.”

Đây là lời cảnh cáo, Phó Bảo Nguyên hiểu ý Cố Cửu Tư nên ông hít sâu một hơi rồi chắp tay nói, “Vâng.”

Được kết quả mong muốn, Cố Cửu Tư sai người áp giải tội phạm đến nhà giam. Sau đấy hắn phái thị vệ của mình tới thế chỗ toàn bộ ngục tốt ở đây.

Mọi việc hoàn tất, Liễu Ngọc Như và Cố Cửu Tư cùng nhau về nhà. Liễu Ngọc Như hỏi, “Vị quan do bệ hạ bổ nhiệm nhanh nhất thì mất bao lâu tới nơi?”

“Ta sẽ gửi thư cấp tốc tám trăm dặm[3],” Cố Cửu Tư tính toán, “chậm nhất là ba ngày đến kinh thành. Quan viên xuất phát từ kinh thành nên chắc mất nửa tháng sẽ tới đây.”

“Liệu có phát sinh bất ngờ trong thời gian đó không?” Liễu Ngọc Như cau mày.

Cố Cửu Tư cân nhắc, “Chỉ cần Lưu tam gia còn sống thì sẽ chẳng có bất ngờ xảy ra.”

Liễu Ngọc Như gật đầu và không hỏi gì nữa.

Ngục tốt đổi thành người của Cố Cửu Tư nên nhóm sơn phỉ lại rơi vào tay hắn. Cố Cửu Tư cũng mặc kệ bọn họ sống chết ra sao, chỉ thường xuyên để Thẩm Minh ghé qua nhằm mục đích thuyết phục Lưu tam gia.

Hơn nửa tháng bị bắt giam, đối tượng trò chuyện duy nhất của Lưu tam gia là Thẩm Minh. Không gặp ai khác khiến ông ta dần dà ý thức được trời của Vĩnh Châu có lẽ sắp thay đổi.

Nửa tháng sau, người mà Phạm Hiên lựa chọn cuối cùng cũng tới. Dựa theo luật pháp, ông cử Hình Bộ Thượng thư Lý Ngọc Xương đến. Lúc tiền triều còn tồn tại, Lý Ngọc Xương chỉ là quan viên cấp thấp của Hình Bộ. Hắn thiếu hiểu biết về các quy tắc ngầm và chẳng giỏi xã giao nên dù giải quyết nhiều vụ trọng án vẫn giậm chân tại chỗ. Song người này sở hữu năng lực xuất chúng, cương trực công chính, chức quan ở Hình Bộ không cao nhưng địa vị lại vô cùng quan trọng; tất cả những vụ án khó đều giao cho hắn. Sau khi tân triều thành lập, Phạm Hiên coi trọng sự chính trực của Lý Ngọc Xương mới đề bạt hắn làm Hình Bộ Thượng thư.

Cố Cửu Tư hiểu rõ tại sao hắn được phái tới đây. Vụ án liên quan đến Liễu Ngọc Như, Phạm Hiên hy vọng Cố Cửu Tư ít bị liên lụy nhất có thể nên cố tình chọn người nức tiếng cứng đầu. Như vậy mặc kệ kết quả điều tra là gì chăng nữa cũng sẽ không ai đồn thổi Cố Cửu Tư lạm quyền để bảo vệ Liễu Ngọc Như.

Ngày Lý Ngọc Xương tới Huỳnh Dương, xe ngựa vào thẳng phủ nha và hắn bắt đầu thẩm tra vụ án ngay lập tức. Lúc đó Cố Cửu Tư vẫn đang giám sát trên sông, khi hắn quay lại phủ đệ, Mộc Nam hào hứng thông báo cho hắn, “Đại nhân, Lưu tam gia đã nhận tội.”

Cố Cửu Tư nhướn mày, Mộc Nam thì thào, “Là Phó Bảo Nguyên.”

“Phó Bảo Nguyên?”

Cố Cửu Tư rất kinh ngạc nhưng cảm thấy chuyện này cũng hợp tình hợp lý. Mộc Nam biết Cố Cửu Tư không nghĩ tới kẻ đứng sau là Phó Bảo Nguyên bèn giải thích tỉ mỉ, “Lưu tam gia giao nộp lá thư có con dấu thuộc về Phó đại nhân, ông ta bảo nhờ quan ấn này mới tập hợp được nhiều trại như vậy để đi cướp hàng của thiếu phu nhân. Hơn nữa ông ta còn vẽ lại khuôn mặt quản gia trong phủ Phó đại nhân là Phó Tài. Ông ta cũng không biết đây là quản gia của Phó đại nhân, sau khi vẽ, Lý đại nhân sai người tìm hiểu mới phát hiện là Phó quản gia.”

“Phó Tài hiện đang ở đâu?” Cố Cửu Tư truy vấn.

Mộc Nam thở dài, “Chạy trốn rồi!”

“Chạy trốn?” Cố Cửu Tư ngạc nhiên.

Mộc Nam gật đầu, “Đúng vậy, Lý đại nhân ra lệnh đến Phó gia bắt người, ai dè chẳng thấy người đâu, Phó Bảo Nguyên còn nói gần đây Phó quản gia xin nghỉ để về quê. Ai tin nổi chứ? Nghe đâu người của Lý đại nhân điều tra được sáng nay Phó Tài ăn tào phớ trước cổng Phó phủ.”

Cố Cửu Tư im lặng, Mộc Nam thấy hắn trầm tư bèn gọi, “Công tử?”

“Ta không sao.” Cố Cửu Tư hoàn hồn, hắn nghĩ nghĩ rồi bảo Mộc Nam, “Ngươi mau chóng phái người tìm Phó Tài về ngay cho ta.”

Mộc Nam tuân lệnh, hắn lập tức kiếm người để giao việc.

Ban đêm nằm trên giường, Cố Cửu Tư trằn trọc lăn qua lộn lại. Liễu Ngọc Như cảm nhận được hắn đang bất an, nàng không khỏi nói, “Cửu Tư?”

“Ta vẫn ổn,” Cố Cửu Tư vỗ vỗ tay nàng, “nàng ngủ đi.”

Liễu Ngọc Như nghĩ ngợi rồi xoay người ôm lấy Cố Cửu Tư từ đằng sau, nàng thì thầm, “Chàng đang lo lắng gì thế?”

“Hôm nay…” Cố Cửu Tư do dự trả lời, “Lưu tam gia khai rằng Phó Bảo Nguyên sai khiến ông ta.”

“Ta biết,” Liễu Ngọc Như đáp lại, “Phó Bảo Nguyên vốn không phải người tốt, chắc chắn còn người đứng sau ông ta. Nếu bắt giữ ông ta rồi điều tra cặn kẽ không chừng có thể lôi Vương Tư Viễn ra ngoài ánh sáng.”

Cố Cửu Tư không nhận xét gì, Liễu Ngọc Như tiếp tục phân tích, “Vương Hậu Thuần là thanh đao của Vương Tư Viễn, chúng ta đã nắm chắc chứng cứ ông ta ám sát chàng, ngày mai chàng đưa chứng cứ cho Lý Ngọc Xương thì coi như Vương Hậu Thuần sẽ bị phế bỏ. Nhưng ông ta nhất định sẽ chẳng cắn ngược lại Vương Tư Viễn, ông ta vì Vương gia nên không thể động vào cây đại thụ này. Chỉ cần Vương Tư Viễn chưa đổ, việc xử lý Vương Hậu Thuần e rằng cực kỳ khó. Song Phó Bảo Nguyên thì khác. Ông ta không mang quyết tâm bảo vệ Vương Tư Viễn, muốn động tới lão ta thì phải xuống tay với Phó Bảo Nguyên trước.”

Cố Cửu Tư lặng thinh nhìn chằm chằm mùng giường, Liễu Ngọc Như thấy lạ bèn nhỏ giọng gọi, “Cửu Tư?”

Cố Cửu Tư biết Liễu Ngọc Như muốn hỏi gì, hắn suy nghĩ thật lâu mới từ tốn cất tiếng, “Nàng nói xem,” hắn chần chừ, “tại sao Phó Bảo Nguyên lại dùng quan ấn ra lệnh cho Lưu tam gia?”

Liễu Ngọc Như ngẩn người, Cố Cửu Tư tiếp lời, “Không sợ Lưu tam gia giữ lại làm chứng cứ uy hiếp ông ta ư?”

Hắn phân tích thêm, “Lúc trước Triệu Cửu muốn chữ ký của Vương Hậu Thuần phải đi đường vòng bằng cách đòi nhà rồi để ông ta ký tên vào khế nhà. Phó Bảo Nguyên sao có thể ngu xuẩn đến mức đóng quan ấn trên bằng chứng cho một mệnh lệnh mờ ám?”

“Thế nên chàng nghi ngờ Phó Bảo Nguyên bị hãm hại?”

Liễu Ngọc Như nói lên suy nghĩ của Cố Cửu Tư nhưng hắn không xác nhận.

Cho tới bây giờ, Phó Bảo Nguyên luôn đối nghịch với bọn họ. Ông hay nịnh nọt, còn rất giỏi giấu khuyết điểm; nhìn thế nào cũng là người của Vương Tư Viễn.

Cố Cửu Tư thở dài, “Mai ta sẽ xem xét lại.”

Hắn ôm Liễu Ngọc Như và trấn an, “Ngủ đi, ngày mai ta tìm Lý đại nhân nói chuyện.”

Hai người ngủ đến hừng đông thì Cố Cửu Tư thay quan phục rồi tới phủ nha tìm Lý Ngọc Xương.

Lúc hắn tới, Lý Ngọc Xương đang thẩm vấn. Khi có người thông báo Cố Cửu Tư đến, Lý Ngọc Xương rửa tay rồi tới thư phòng. Cố Cửu Tư đang chờ ở đấy, hai người thấy nhau liền cất tiếng chào hỏi. Sau đó Lý Ngọc Xương dùng cái giọng vô cảm để nhàn nhạt hỏi, “Không biết Cố đại nhân đến đây có việc gì?”

“Tại hạ muốn giao một thứ cho Lý đại nhân.”

Cố Cửu Tư nói rồi lấy ra chiếc hộp cất giữ bằng chứng về Vương Hậu Thuần. Hắn đưa hộp lại gần và cung kính bảo, “Lý đại nhân chắc biết lúc trước tại hạ từng bị ám sát ở đê, đây là tài liệu liên quan đến việc đó, mời ngài xem.”

Lý Ngọc Xương chẳng nói chẳng rằng mà cầm lấy chiếc hộp rồi mở ra. Sau khi đọc một lượt toàn bộ chứng cứ, hắn lập tức phát lệnh bắt giữ và nói với nha dịch, “Dẫn binh đến Vương phủ bắt Vương Hậu Thuần.”

Cố Cửu Tư chứng kiến Lý Ngọc Xương hành động thần tốc thì cũng yên tâm phần nào, hắn nghĩ ngợi rồi hỏi, “Không biết Lý đại nhân điều tra vụ án sơn phỉ đến đâu rồi?”

Lý Ngọc Xương vừa nghe đã nhìn thấu tâm tư hắn nên chả vòng vo mà nói thẳng, “Phó Tài?”

“Phải,” Cố Cửu Tư không dè dặt nữa, “đã bắt được Phó Tài chưa?”

“Rồi.” Lý Ngọc Xương gật đầu.

Cố Cửu Tư cao hứng nói, “Tốt quá, ông ta khai ra hết chứ?”

“Ông ta chết rồi.”

Câu trả lời thẳng thừng của Lý Ngọc Xương làm mặt Cố Cửu Tư cứng đờ. Lý Ngọc Xương lật xem tài liệu về Vương Hậu Thuần, thanh âm chẳng hề có chút dao động, “Sáng sớm nay ở ngoại ô, chó săn đào lên được từ ba thước[4] đất.”

Hắn chỉ nói những điểm quan trọng nhưng Cố Cửu Tư nghe hiểu; Lý Ngọc Xương dùng chó săn tìm người và tìm ra thi thể Phó Tài.

“Chết lúc nào?” Cố Cửu Tư vội hỏi.

Lý Ngọc Xương cũng không giấu giếm, “Đêm qua, bị đầu độc.”

Cố Cửu Tư im bặt, hắn nhíu chặt mày. Lý Ngọc Xương thấy hắn không nói chuyện bèn ngẩng đầu lên, ngẫm nghĩ giây lát rồi trấn an, “Không sao, chứng cứ đầy đủ nên Phó Bảo Nguyên đã bị bắt.”

Lời tác giả

[Rạp hát nhỏ]

Cố Cửu Tư: Ta cho rằng Vương Hậu Thuần là ma sói, mọi người hãy bỏ phiếu treo cổ ông ta. Phó Bảo Nguyên còn trong vòng nghi vấn, cứ từ từ thảo luận.

Vương Hậu Thuần: Ta đúng là ma sói, nhưng Phó Bảo Nguyên tuyệt đối không phải.

Lý Ngọc Xương: Sói sẽ bảo vệ lẫn nhau, Phó Bảo Nguyên cũng là ma sói. Cảnh sát trưởng ta đây bỏ phiếu treo cổ.

Phó Bảo Nguyên: Nếu đã vậy thì ta phải dùng bài ma thuật thôi.

Lạc Tử Thương: Ta có một lọ thuốc độc và một lọ thuốc giải, ai thử bỏ phiếu treo cổ ta xem?

Tần Nam: Ta là nhà tiên tri, ván bài này phải dựa vào ta.

Thẩm Minh: Ta là thằng ngốc nên mấy người thích bỏ phiếu thế nào thì tùy.

Liễu Ngọc Như: Ta là bảo vệ, đêm nay ta che chở Cố Cửu Tư.

Cố Cửu Tư: A vợ yêu~

Mọi người: Cút!!! Đã chơi ma sói còn diễn tuồng ân ái???

Chú thích

[1] Lúc này Liễu Ngọc Như muốn thị uy nên gọi Lưu tam gia là “ngươi”. Xưng hô thay đổi tùy hoàn cảnh nha.

[2] Ngũ chương dùng để chỉ năm loại trang phục với cấp bậc tôn ti khác nhau: thiên tử, chư hầu, khanh, đại phu, sĩ. Còn từ thời Đường, chức quan tam phẩm trở lên mặc quan phục tím và đeo túi hình cá vàng. Ngũ phẩm trở lên là quan phục đỏ thẫm và đeo túi hình cá bạc. Lục phẩm trở xuống thì quan phục màu xanh và không đeo túi.

[3] Thời xưa, muốn gửi thư phải dựa vào trạm dịch; thông thường cứ mỗi hai mươi dặm sẽ có một trạm dịch. Văn bản nào được đóng dấu “giao ngay” phải được giao với tốc độ ba trăm dặm một ngày. Trong trường hợp khẩn cấp, tốc độ giao thư có thể đạt tới bốn trăm/sáu trăm/tám trăm dặm một ngày.

[4] Đơn vị đo chiều dài của Trung Quốc. 1 thước = 33cm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN