Chàng Khờ
Chương 18: Tranh của ngô bách tuế
Người thanh niên đeo khuyên tai tên là Tống Triết, con trai của một nhà giàu mới nổi. Từ nhỏ, hắn đã không được giáo dục đàng hoàng, vô học, bây giờ thì chính là một cậu ấm không cố tố chất. Thấy xe đâm vào mình là một chiếc Audi có giá khoảng 300 nghàn tệ, hắn đã khẳng định chủ xe là một người nhà quê nghèo túng, nên thái độ của hắn cực kỳ tệ.
Hạ Mạt Hàn ngồi trong xe bị dọa sợ hết hồn.
Ngô Bách Tuế ngồi ở ghế sau có vẻ lạnh lùng, anh giơ tay định mở cửa.
Hạ Mạt Hàn lập tức ngăn cản: “Anh ngồi trong xe, đừng ra ngoài.” Ngô Bách Tuế đi ra thì chỉ gây thêm chuyện, Hạ Mạt Hàn đương nhiên phải cản anh lại.
Dặn dò Ngô Bách Tuế xong, Hạ Mạt Hàn xuống xe, đối diện với Tống Triết, phản bác lại: “Tôi đỗ xe rất bình thường, là anh không tuân thủ luật.”
Tống Triết là một người vô lý, hắn cậy mạnh nói: “Tôi mặc kệ, tôi chỉ biết là cô đâm vào xe của tôi rồi, đền tiền đi.”
Hạ Mạt Hàn biết rõ đối phương có thể lái một chiếc xe sang thế này, chứng tỏ bối cảnh thân thế của hắn chắc chắn không đơn giản. Cô không dám ương ngạnh với đối phương, chỉ có thể mềm mỏng hỏi: “Đền bao nhiêu tiền?”
Tống Triết giơ năm đầu ngón tay ra, nói: “500 ngàn!”
500 ngàn?
Đây rõ ràng là ăn cướp, Hạ Mạt Hàn không phục nói: “Chỉ va quệt nhẹ thôi, xe của anh có sang đến mấy cũng không cần dùng đến ngần ấy tiền chứ?”
Tống Triết ngang ngược uy hiếp: “Xe của tôi là xe mới, hôm nay mà cô không nôn 500 ngàn ra đây thì đừng hòng đi đâu hết.”
“Làm gì thế hả?” Đúng lúc này, một giọng nói bay bổng vang lên.
Lập tức có một anh chàng trông rất thư sinh bước tới.
Anh chàng này tên là Thái Hâm Lỗi, là con nhà một hộ giàu có bậc nhất của thành phố Tây Nguyên.
Nhà họ Thái là gia tộc lớn số một ở thành phố Tây Nguyên, họ đứng vững nhiều năm, chưa từng suy bại. Còn Thái Hâm Lỗi là thiên tài nổi tiếng của nhà họ Thái, được nhà họ chú trọng bồi dưỡng. Anh ta có năng lực xuất chúng, vừa đa tài vừa đa nghệ. Một nhân vật như vậy không biết mạnh hơn dòng ăn chơi trác táng như Vương Thế Hào bao nhiêu lần.
Dù Tống Triết cũng coi là một cậu ấm con nhà giàu, nhưng trước mặt Thái Hâm Lỗi, hắn chỉ là một tên cặn bã. Trông thấy Thái Hâm Lỗi đi tới, hắn sợ hết hồn, vội vàng hỏi han: “Thái công tử, sao anh lại đến đây?”
Thái Hâm Lỗi nhìn Tống Triết, bình thản đáp: “Vừa nhìn đã biết là cậu giành chỗ đỗ xe với người khác, làm gì có cách đỗ xe nào như của cậu. Mau lái xe đi đi.” Ngữ điệu của anh ta thản nhiên, nhưng quyết đoán.
Tống Triết nào dám đắc tội với Thái Hâm Lỗi, hắn lập tức gật đầu như hàng con cháu, đáp: “Vâng, vâng ạ!” Dứt lời, hắn leo lên chiếc Lamborghini của mình, lao vụt đi.
Một cơn bão tố coi như đã được hóa giải một cách đơn giản.
Hạ Mạt Hàn nhìn Thái Hâm Lỗi, cô ngây ra tại chỗ.
Thái Hâm Lỗi đã nổi tiếng từ lâu ở thành phố Tây Nguyên, Hạ Mạt Hàn cũng đã biết người này từ xưa. Trước kia, Thái Hâm Lỗi là thiên tài nổi tiếng, bây giờ thì góp mặt trong tốp mười thanh niên xuất chúng của thành phố. Tên của anh ta luôn vang dội như tiếng sấm.
Điều quan trọng hơn là Thái Hâm Lỗi là đối tượng mà biết bao cô gái ở Tây Nguyên mơ ước. Trước kia, khi cô ba nhà họ Hạ còn độc thân, bọn cô thường đùa nhau nói, sau này tìm chồng nhất định phải tìm người như Thái Hâm Lỗi.
Điều khiến Hạ Mạt Hàn thấy khó tin là Thái Hâm Lỗi đột nhiên xuất hiện bất thình lình trước mặt cô, còn giúp cô giải vây. Điều này khiến Hạ Mạt Hàn cảm thấy hệt như một giấc mộng, lấy lại bình tĩnh một lúc, cô mới lên tiếng: “Cảm ơn anh.”
“Đều là người một nhà cả, ơn nghĩa gì chứ!” Hạ Tử Nhiên bất ngờ nhảy ra, khoác lấy cánh tay của Thái Hâm Lỗi.
Giây phút này, khỏi phải nói Hạ Tử Nhiên kiêu ngạo đến mức nào.
Hạ Mạt Hàn giật mình, ngạc nhiên hỏi: “Hai người?”
Hạ Tử Nhiên vui vẻ đáp: “Chính thức giới thiệu với chị một chút, đây là bạn trai em- Thái Hâm Lỗi!”
Thái Hâm Lỗi, người tình trong mộng của biết bao cô gái đã bị Hạ Tử Nhiên tóm được rồi, Hạ Tử Nhiên coi như đã biến giấc mơ thành sự thật rồi đúng không? Trong lòng Hạ Mạt Hàn không khỏi dâng lên một cảm giác khác thường, là đố kỵ ư? Không, là ngưỡng mộ!
Hạ Mạt Hàn thật lòng chúc mừng Hạ Tử Nhiên: “Chị mừng cho em.”
Hạ Tử Nhiên mỉm cười đắc ý, đáp: “Được rồi, chị, chị mau đi đỗ xe cho xong đi!”
Hạ Mạt Hàn gật đầu, lập tức lên xe, đỗ vào vị trí trống ban nãy.
Đỗ xe xong, cô hờ hững nói với Ngô Bách Tuế ở phía sau: “Xuống xe đi!”
Dứt lời, Hạ Mạt Hàn xuống xe trước, Ngô Bách Tuế cũng đi xuống theo.
Trông thấy trên xe Hạ Mạt Hàn còn có người, Thái Hâm Lỗi ngạc nhiên, anh ta lập tức hỏi Hạ Mạt Hàn: “Đây là?”
Hạ Mạt Hàn cúi đầu, ngại ngùng đáp: “Đây là chồng tôi.”
Thái Hâm Lỗi ngạc nhiên hỏi: “Ban nãy cô bị người ta bắt nạt, sao chồng cô không xuống xe?” Ý của Thái Hâm Lỗi là làm gì có ông chồng nào lại không ra mặt thay cho vợ mình.
Hạ Mạt Hàn không biết phải trả lời thế nào.
Hạ Tử Nhiên lập tức giải thích: “Anh không biết à? Ông anh rể này của em là một tên ngốc!”
Thái Hâm Lỗi càng thấy ngạc nhiên hơn.
Anh chàng ở rể Ngô Bách Tuế này nổi tiếng khắp xa gần ở thành phố Tây Nguyên, nhưng Thái Hâm Lỗi không hề quan tâm đến mấy chuyện linh tinh này. Anh ta thật sự không biết, anh ta đâu thể ngờ rằng một quý cô xinh đẹp thế này của nhà họ Hạ lại gả cho một tên ngốc?
Thái Hâm Lỗi quan sát Ngô Bách Tuế một lúc, khó hiểu hỏi: “Đúng là nhìn không ra thật.”
Bây giờ, Ngô Bách Tuế đang mặc một bộ âu phục thẳng tắp, dáng vẻ nghiêm chỉnh, thật sự không giống một gã khờ.
Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng này của anh, Hạ Tử Nhiên lại không nhịn được cười, cô ta cười trêu ghẹo Hạ Mạt Hàn nói: “Chị, chị còn cố tình làm dáng cho anh rể nữa à, để anh ta mặc bộ âu phục này không phải là phí của trời hay sao?”
Hạ Mạt Hàn không thích Hạ Tử Nhiên lôi Ngô Bách Tuế ra làm trò cười, nên cô lập tức chuyển chủ đề, nói: “Chúng ta vào đi!”
Hạ Tử Nhiên không nói gì nữa, khoác tay Thái Hâm Lỗi đi vào chỗ hẹn sang trọng.
Hạ Mạt Hàn và Ngô Bách Tuế cùng đi vào theo.
Bọn họ đi tới phòng bao số một thì thấy Hạ Sơ Tuyết và Chu Hoằng chồng cô ta đã ngồi ở bên trong, trông thấy Hạ Tử Nhiên khoác tay Thái Hâm Lỗi đi vào, hai người họ cũng thấy kinh ngạc.
Chu Hoằng là ông chủ kinh doanh gỗ, anh ta hoàn toàn có thể coi là nhân vật thượng lưu ở thành phố Tây Nguyên. Hạ Sơ Tuyết gả cho anh ta chính là may mắn của nhà họ Hạ, nhà họ cũng luôn tự hào vì có một người con rể như Chu Hoằng.
Nhưng ai ngờ được bạn trai của Hạ Tử Nhiên lại là Thái Hâm Lỗi cơ chứ? Đây chính là anh chàng đứng đầu bảng con rể trong mơ của cả thành phố Tây Nguyên rồi.
Khi Hạ Sơ Tuyết và Chu Hoằng đang ngẩn ra, Hạ Tử Nhiên chỉ vào hai người họ, giới thiệu với Thái Hâm Lỗi: “Đây là chị họ Hạ Sơ Tuyết và anh rể Chu Hoằng của em.”
Thái Hâm Lỗi bước tới trước mặt hai người họ, lịch sự đưa tay ra nói: “Xin chào.”
Chu Hoằng lập tức phản ứng lại, đứng dậy bắt tay Thái Hâm Lỗi, kích động nói: “Chào Thái công tử.”
Phía bên này vừa hàn huyên xong, cửa phòng bao chợt truyền đến một giọng nói: “Tôi chưa đến muộn chứ?”
Dứt lời, Hạ Tử Hiên dẫn bạn gái mới là Chu Thiến bước tới.
Vừa trông thấy Hạ Tử Hiên, Hạ Mạt Hàn lập tức cau mày. Đây là buổi tụ họp của ba chị em cô, thế mà Hạ Tử Nhiên lại gọi Hạ Tử Hiên đến. Hạ Mạt Hàn thấy rất bực bội, hối hận khi đến đây. Nhưng cô đã đến rồi thì không thể nào bỏ đi được.
Hạ Tử Hiên bước vào phòng bao, ánh mắt khóa chặt lên người Thái Hâm Lỗi. Cậu ta lập tức bước nhanh như cơn gió, tiến lại gần và bắt tay với Thái Hâm Lỗi, sau đó kích động nói: “Chào Thái công tử, tôi là anh trai ruột của Hạ Tử Nhiên, tên là Hạ Tử Hiên!”
Hạ Tử Hiên nhấn mạnh ba chữ anh trai ruột này, lấy nó để thể hiện địa vị khác biệt của mình.
Thái Hâm Lỗi khách sáo đáp: “Xin chào, Tử Hiên, tôi đã nghe Tử Nhiên nhắc đến anh.”
Chào hỏi xã giao với Thái Hâm Lỗi xong, Hạ Tử Hiên đột nhiên liếc sang Ngô Bách Tuế. Ánh mắt cậu ta đầy vẻ chán ghét, cậu ta rất không khách sáo châm chọc Hạ Mạt Hàn: “Hạ Mạt Hàn, sao chị lại dẫn tên ngốc này đến đây, không sợ mất mặt à?”
Hạ Tử Nhiên đáp: “Em bảo anh ta đến đấy, đây là giao ước của hai chị em em.” Lúc nói câu này, Hạ Tử Nhiên không nhịn được lộ ra vẻ mặt thực hiện ý đồ được như ý.
Có so sánh thì mới có khác biệt!
Hạ Tử Hiên hiểu ra, cũng không nói nhiều nữa, cậu ta dẫn bạn gái ngồi xuống sofa.
Xác định mọi người đã đến đông đủ, Thái Hâm Lỗi vẫy tay với người phục vụ, oai phong nói: “Mang cho tôi những món ngon nhất và rượu tốt nhất lên.”
Thái Hâm Lỗi là khách quen của nơi này, nhân viên phục vụ vừa nghe thấy vậy, lập tức gật đầu nói: “Vâng thưa Thái công tử.”
Chẳng mấy chốc, đồ ăn thức uống đã bày kín bàn.
Nhân viên phục vụ vừa đi ra ngoài, Thái Hâm Lỗi đã lên tiếng: “Mọi người cứ ăn uống tự nhiên.”
Dù Thái Hâm Lỗi chỉ vừa gặp mặt những người này, nhưng thân phận của anh ta cao quý, nên đương nhiên trở thành người chủ trì đại cục.
Bầu không khí dần trở nên náo nhiệt.
Con người Thái Hâm Lỗi không hề kiêu ngạo, với ai anh ta cũng cư xử nho nhã lễ độ. Thấy Ngô Bách Tuế ngồi mãi trong góc không nói gì, anh ta không nhịn được cất tiếng mời: “Anh qua uống chút rượu nhé?”
Thấy thế, Hạ Tử Hiên vội vàng ngăn cản: “Đừng đừng, rượu ngon thế này cho anh ta uống đúng là phí phạm, anh ta là một tên ngốc chuyên giành ăn xương với chó!”
Thái Hâm Lỗi thấy khó tin hỏi: “Nghiêm trọng thế sao?”
Hạ Tử Hiên giễu cợt nói: “Đương nhiên, anh ta là tên ngốc nổi tiếng của thành phố Tây Nguyên chúng ta mà. Chuyên gia dùng nước trong bồn cầu rửa mặt, tha lôi rác về nhà, dùng bàn chải đánh răng cọ giày, ra ngoài thì hái lá ăn. Nói chung chỉ có chuyện cậu không tưởng, chứ chẳng có chuyện gì mà anh ta không làm được.”
Nghe thấy vậy, bạn gái Chu Thiến của Hạ Tử Hiên ngạc nhiên nói: “Không phải chứ, trên đời còn có loại người này ư?”
Hạ Tử Nhiên cười nói phụ họa thêm: “Ông anh rể này của tôi đâu phải người bình thường, anh ta còn tắm trong bể phun nước ở khu nhà nữa mà, lợi hại lắm.”
Nghe thấy vậy, mọi người đều bật cười.
Mấy người trong phòng bao coi Ngô Bách Tuế như trò hề để thao thao bất tuyệt, không ngưng không nghỉ.
Hạ Mạt Hàn thấy cực kỳ khó chịu, cô cảm giác như có vô vàn con ruồi đang vo ve bên tai mình. Điều cô ghét nhất là người khác châm chọc Ngô Bách Tuế một cách vô cớ, cô rất ghét ai không coi chồng mình là người, nhưng hết lần này đến lần khác, không ai quan tâm đến cảm nhận của cô cả. Hôm nay cô đến đây đúng là một sai lầm.
Cô có thể chia sẻ với ai nỗi khổ tâm trong lòng đây? Chị em gái từng thân thiết giờ cũng đã thay đổi, Hạ Sơ Tuyết đã tìm được một người chồng giàu có, nên đã coi thường cô từ lâu. Hôm nay, Hạ Tử Nhiên dẫn người bạn trai là Thái Hâm Lỗi đến thì càng giẫm đạp mình dưới chân hơn. Tâm trạng của Hạ Mạt Hàn hiện giờ rất khó hình dung.
Nghe chuyện về Ngô Bách Tuế, Thái Hâm Lỗi không khỏi nhìn anh với “con mắt khác trước”. Trong lòng anh ta rất khinh thường Ngô Bách Tuế, nhưng không thể hiện ra ngoài mặt, anh ta vẫn giả bộ nói: “Tôi có quen một chuyên gia trong lĩnh vực tâm thần, có cần tôi tìm người khám cho anh ấy xem sao không?”
Hạ Tử Hiên cười nói: “Không khám được đâu, nhà họ Hạ chúng tôi cũng đã tìm không ít bác sĩ cho anh ta, nhưng đều vô dụng, chỉ có nhốt anh ta trong trại thương điên mới là tốt nhất.”
Dứt lời, Hạ Tử Hiên còn nói với Hạ Mạt Hàn vẫn luôn im lặng: “Đúng không hả Hạ Mạt Hàn?”
Hạ Mạt Hàn lườm Hạ Tử Hiên, bất mãn nói: “Đừng nói Bách Tuế nữa được không?”
Rõ ràng Hạ Mạt Hàn đang rất không vui.
Thái Hâm Lỗi biết chuyện này nên dừng ở đây, anh ta chủ động chuyển chủ đề, nói sang chuyện khác.
Bầu không khí ấm áp trở lại, mọi người vui vẻ trò chuyện, nhưng Hạ Mạt Hàn và Hạ Sơ Tuyết không hề lên tiếng. Dẫu sao thì họ cũng đã thất thế hơn Hạ Tử Nhiên nhiều.
Hai anh em Hạ Tử Hiên và Hạ Tử Nhiên là sôi nổi nhất, họ cứ như hát bè, anh nói em phụ họa, ba hoa khoác lác, say sưa thỏa thích.
Đến giữa buổi tiệc, Hạ Tử Nhiên đã uống chút rượu, nên rất cao hứng. Nhân lúc đang phấn khích, cô ta đột nhiên nói lớn lên với Thái Hâm Lỗi: “Hâm Lỗi, không phải anh nói hôm nay đã chuẩn bị một món quà cho em à? Anh mau lấy ra cho em xem đi!”
Hạ Tử Nhiên cố ý nói to, vì cô ta biết quà mà Thái Hâm Lỗi chuẩn bị cho mình chắc chắn không tầm thường. Cô ta phải tranh thủ cơ hội này để khoe mẽ một chút, khiến hai cô chị ngưỡng mộ đố kỵ.
Hôm nay, cô ta đòi tổ chức họp mặt cho bằng được cũng là để khoe bạn trai của mình.
Nghe thấy vậy, Thái Hâm Lỗi nói: “Em chờ chút.”
Ngay sau đó, anh ta gọi cho tài xế, bảo người đó mang quà đến.
Không bao lâu sau, tài xế của Thái Hâm Lỗi đã mang một hộp quà dài tới. Hộp quà trông cao cấp tinh tế, hiển nhiên đồ bên trong cũng vô cùng quý giá.
Dưới sự chú ý và mong chờ của tất cả mọi người, Thái Hâm Lỗi chậm rãi mở hộp quà ra.
Một bức tranh tinh xảo hiện ra trước mắt mọi người.
“Nghe nói em thích tranh của bậc thầy Nhất Bạch Sơn Tịch, đây là bức Mãnh hổ sổ lồng mà nhà anh đã cất giữ nhiều năm, bây giờ anh tặng nó cho em.” Thái Hâm Lỗi vừa nói vừa mở bức tranh ra.
Khi bức Mãnh hổ sổ lồng thần kỳ này hoàn toàn bày ra trước mặt mọi người, Hạ Tử Nhiên thấy kinh ngạc.
Hạ Tử Nhiên là một họa sĩ có chút danh tiếng ở thành phố Tây Nguyên, cô ta thích nhất là vẽ tranh, người cô ta hâm mộ nhất cũng là một họa sĩ.
Có rất nhiều người nổi tiếng trong lĩnh vực hội họa này, nhưng người mà Hạ Tử Nhiên thích nhất chỉ có một, đó chính là Nhất Bạch Sơn Tịch.
Có thể nói Nhất Bạch Sơn Tịch là họa sĩ nổi tiếng nhất hiện nay, họa sĩ này có rất ít tác phẩm, nhưng bức nào cũng có thể nói là tác phẩm tuyệt thế, hơn nữa đều có giá trên trời.
Hạ Tử Nhiên thật sự không ngờ, trong đời này, cô ta lại có được một tác phẩm gốc của Nhất Bạch Sơn Tịch. Ngay lập tức, mắt cô ta nhòe đi.
Những người khác trong phòng bao cũng đều kinh ngạc, có ai không biết tác phẩm của Nhất Bạch Sơn Tịch rốt cuộc có ý nghĩa như thế nào. Đây chắc chắn là món quà quý giá, mọi người đều không ngờ Thái Hâm Lỗi vừa vung tay đã xa xỉ như vậy.
Trông thấy bức tranh này, trong mắt của Ngô Bách Tuế ngồi ở góc phòng cũng lóe lên một vẻ khác thường.
Vì bức tranh này chính là tác phẩm của anh, phía dưới cùng của bức tranh còn có chữ ký tay của anh.
Nhất Bạch Sơn Tịch.
Bốn chữ này kết hợp lại với nhau chính là tên của anh.
Bách Tuế!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!