Mày Lấy Tao Đi
Phần 32
MÀY LẤY TAO ĐI 32
Nó phải giấu cho tên kia. Mấy hôm nay nó không bán hàng buổi tối. Dù đơn đặt hàng sụt giảm mạnh nhưng thôi. Vì thằng bạn mà nó bớt bát cơm.
Đang nằm dẩu mỏ lên nói chuyện với Min thì nó nghe tiếng chuông điện thoại. Nó ngước lên. Là mẹ chồng nó. Có khi lại chạy ra kiểm tra rồi. Nó vùng dậy.
-Chờ em tí nhé.
-Sao đấy.
-Mẹ tên kia.
-Bà gọi có việc gì.
-Tuần tra đêm.
-Làm sao.
-Bà nghi ngờ tên kia quay lại với dady của hắn.
-Vậy sao.
-Cup máy em gọi cho hắn.
Nó bấm ngay số tên kia vào. Hắn bắt máy ngày.
-Gì đấy.
-Mẹ vừa gọi.
-Mẹ bảo sao.
-Chưa dám nghe máy.
-Nghe đi.
-Nói gì giờ.
-Nói đang đi chơi.
-Nhỡ mẹ gọi video thì sao.
-Thì nói… bọn con đang… ngủ với nhau.
-Thế tôi không nghe. chốc mẹ gọi cho ông. Bé ngủ chưa?
-Ngủ rồi.
-Vậy hai đứa đóng phim vợ chồng cho bà xem. Cứ bảo tôi ngủ rồi nhé.
-Điên à.
-Chứ giờ cả hai không ai nghe máy còn chết nữa.
-Nhưng mẹ nhìn thấy mặt nó.
-Thôi. Bảo nó cởi áo ra rồi quay lưng lại. Mẹ không biết đâu.
-Uh. Cảm ơn nhé.
Hắn cảm ơn mà nó buồn hết cả lòng.
Sáng hôm sau về. Thấy mẹ chồng hớn hở ra đón, nó lơ ngơ.
-Mẹ… Nay mẹ không đi làm ạ.
-Mẹ không. Con bận gì không. Đi cùng mẹ.
-Có việc gì không ạ.
-Mai giỗ bà nội. Đi mua ít đồ rồi chiều về quê.
-Sao mẹ không nói với con sớm ạ.
-Mẹ thấy chúng mày bận cho nên…
-À… Vâng… Giờ con rảnh. Nay con sẽ nghỉ. Hai mẹ con mình đi.
Nó chở mẹ chồng ra chợ mua đủ thứ đồ. Lệ khệ mang về chuẩn bị. Trưa đến tên kia không về. Nên hai mẹ con lóc cóc đưa nhau về quê trước.
Nhà bố chồng nó ở quê còn cổ hủ. Anh em cũng đông. Bố nó là con trưởng Cho nên mọi thứ đều đến tay.
Nó cùng mẹ nấu cỗ mời cụ về. Lần đầu tiên làm cỗ như thế. Nó bị cắt ba phát dao vào tay đau điếng. Tóc tai rối bù. Quần áo nhếch nhác. Mồ hôi mướt mải dù trời đã se se. Bỏng nữa.
Nghe mẹ chồng nó nói ngày xưa Không có bếp ga còn khổ cực nữa. Nghĩ đến lại thấy thương mẹ. Con gái Ở nhà thì nằm chổng mông lên ngủ nứt cả giường. Giờ đi lấy chồng mới thấu… Chả đâu sướng bằng ở nhà, cũng chả gì sướng bằng độc thân. Sau này nó và tên kia chia tay nhau, nếu không đến với Min. Có lẽ nó sẽ ở vậy cả đời. Nhàn thân và hạnh phúc hơn nhiều ý chứ.
Đến gần tối tên kia mới chở bố chồng và em gái về. Nó dọn mâm lên nhà chờ mọi người đến đông đủ. Thấy bố chồng về nó tiến lại
-Con Chào bố. Bố mới về ạ.
-Uh. San vất vả quá. Tay sao thế kia.
-À. Con bị bỏng với cắt vào tay.
-Sao không để mẹ làm. Hay bảo các cô.
-Thôi. Mỗi người một việc bố ạ. Con học hỏi.
-Uh… Cố gắng… Sau này mấy cái này cũng đến lượt hai đứa. Cho nên con chịu khó.
Nó Vâng rồi quay đi. Tên kia đứng nhìn nó từ nãy không nói gì. Mẹ nó vừa đi qua đi lại vừa giục.
-Hai bố con tắm chưa.
-Con cả bố xong việc là về luôn.
-Vậy vào lấy quần áo mà tắm đi.
-Con không mang.
-Có quần áo để trong bao lô trong nhà.
Nó quay lại nói thêm. Tên kia đứng im một lúc rồi cởi toẹt cái áo ra hắn ở trần và đi vào phòng. Bố tắm trong nhà tắm. Hắn tắm ngoài sân bể nước. Trời se lạnh cộng thêm quanh đây có đồi núi mà hắn không biết rét là gì.
Bữa cơm, mọi người ngồi mâm trò chuyện tỉ tê. Hắn giờ trưởng thành rồi, có vợ nên cũng ngồi uống rượu bàn chuyện như người lớn. Nó được bữa hít mùi dầu mỡ nên ngán chả buồn ăn. Mệt mỏi mặt mũi bơ phờ.
-San ăn đi con.
-Mẹ… Con không thấy đói.
-Không ngon hay nghén rồi.
Mấy cô mấy thím túm lại hỏi.
-Chúng cháu tính sang năm mới đẻ ạ.
Nó ngại ngùng lý do. Dù cái chữ đẻ nói ra quả thật rất ngượng mồm.
-Thôi… Hai đứa đều có vốn rồi thì đẻ liền một thể rồi nuôi. Chứ uống thuốc lâu hại người lắm.
–Tôi cấm không cho uống thuốc. Dạo này cắt thêm thuốc bổ cho chúng nó. Động viên chúng nó đẻ mà bọn trẻ bây giờ nó cứ dửng dưng.
-Giờ chúng nó ấy nhau sớm. Chửa thì chửa luôn không thì…
-Ấy không… Chúng cháu kế hoạch chứ không có vấn đề gì. Mọi người nói thế mẹ cháu lại lo.
Nó chống chế.
-Cháu bảo vợ cháu là cứ chơi vài năm cho thoải mái rồi đẻ liền ba đứa cho hai bà bế. Chứ vợ cháu thế này không mắn làm sao được ạ.
Hắn ngồi xuống sau nó nói đùa. Nó quay lại. Hắn nồng mùi rượu. Mặt đỏ tưng bừng. Nhìn nó giả vờ tình cảm. Nó ngại cúi xuống.
-Các bà ra dọn hộ chúng tôi cái.
Tất cả đứng lên dọn dẹp rửa bát. Đến giờ đi ngủ nó mới được đi tắm. Lọ mọ đun tí nước nóng. Tên kia ra đi vệ sinh thấy vậy thì nhìn.
-Vào xả nước ra rồi xách nước vào cho.
-Thôi… Cứ để đó.
Hắn chả nói mà mở bếp ga to hơn. Đi vào nhà tắm xả nửa chậu nước rồi đi ra xách nước vào pha cho nó. Nó đứng im nhìn. Tự nhiên trong lòng lại thấy buồn mới đau. Hắn không hớn hở như mọi khi. Không biết là cãi nhau với cái Hường hay có chuyện gì.
-Vào tắm đi. Nước ấm rồi.
Nó ôm quần áo vào, tắm xong lại lọ mọ thu dọn đồ để giặt. Công việc của một người vợ bình thường cho dù nó có quyền chả làm gì cả.
Thấy nó tắm lâu tên kia ra gõ cửa.
-Lùn… Lùn…
-Gì đấy.
-Tắm lâu thế.
-Đang giặt quần áo.
-Để mai mang về mà giặt.
-Mồ hôi với dầu mỡ cả ngày. Hôi lắm. Giặt rồi phơi lên cho sạch.
-Vậy mở cửa hai đứa giặt cho nhanh.
-Thôi sắp xong rồi.
-Mở cửa ra.
-Mở làm gì.
-Giặt chung.
-Điên à. Sắp xong rồi.
-Mở ra nhanh lên.
-Biến đi ông. Tôi chưa mặc quần đâu. Ông thích giở trò hả.
Nó nói thế thì tên kia không đòi vào.
-Vậy tôi đứng đây. Chốc xong gọi nhé.
Nó giặt xong thì mở cửa. Tên kia đi luôn vào nhìn một lượt rồi bê chậu quần áo ra.
-Sao nặng thế.
-Tay đau không vắt được mạnh.
Hắn bê ra phơi mà vắt đến khỏe tay. Nó đứng bên cạnh phụ. Hai đứa chả biết nói gì với nhau. Vì nó cũng thấy không có gì để nói.
-là hôm nay quán nhiều xe quá. nên tôi không về chở hai người về được.
-Không sao. Giờ xe cộ đi cũng tiện mà.
-Hôm nay chắc bận lắm đúng không.
-Uh… Cũng bận.
Nó trả lời như lấy lệ.
-Phơi quần áo xong vào mà nghỉ. Sáng mai không cần dậy sớm đâu. Có mẹ lo hết rồi.
-Mình mẹ sao lo được.
-Còn các cô các thím.
-Mình đã đến đây rồi. Gặp việc nào làm việc đó. Có làm thì mới có ăn.
Hắn quay lại nhìn nó cảm kích. Hắn điên rồi hay sao mà cứ nhìn người ta như thế. Nó cắm cổ phơi. Vết thương ở tay gặp nước thì mở miệng xót, va vào đâu nhức đến đó.
-Á…
Nó suýt xoa nắm tay mình. Hắn tiến lại vội vàng cầm tay nó xem. Máu bật ra nhỏ vài giọt xuống đất.
-Cắt sâu thế à.
-Không sao đâu.
Nó ngại rút tay ra
-Phơi nốt đi nhé. Tôi sang xin tí thuốc lào.
-Có thuốc trong túi kia.
Hắn cũng sốt sắng.
-Phơi cho xong đi.
Hắn cúi xuống phơi nhanh nốt mấy cái quần áo rồi theo nó đi vào nhà. Hai đứa đi vào phòng vì cả nhà đang bàn chuyện cỗ bàn ngày mai. Hắn rút điếu thuốc bóc ra. Băng vào tay rồi mở bao lô tìm xem có cái băng nào.
Hi hoay không thấy hắn đi ra ngoài lấy kéo. Cắt cái ống tay áo của hắn các bác ạ.
-Ông điên à.
-Nói nhỏ thôi.
-Nó đau tí là khỏi ông làm hỏng bố nó cái áo rồi.
-Hỏng bố nó thì còn mẹ nó.
Nó phì cười. Nhưng lòng thấy xúc động.
Hắn buộc vào tay nó một lượt thấy nó nhăn nhó thì thổi thổi.
Hành động khiến tim nó lạc đi một nhịp. Nó cứ nhìn mãi.
-Hết đau chưa.
Nó giật mình
-À… Khỏi rồi.
-Từ sau cứ bảo con không biết làm.
-Thế nghe họ chửi bố mẹ tôi không biết dạy con à.
-Ai dám thế.
-Ông có đi làm dâu đâu. Mọi người cũng không biết chúng ta diễn. Chỉ biết giờ tôi làm dâu. Thì có việc phải làm.
-Vậy cái gì nguy hiểm quá thì bảo mọi người làm hộ.
-Mỗi người một chân tay. Có ai ngồi chơi đâu. Coi như tôi học hỏi kinh nghiệm. Sau này lấy chồng không bỡ ngỡ.
Nó cười chống chế. Hắn tự nhiên đơ ra nhìn. Rồi quay đi thở dài.
-cái Hường đỡ chưa.
-Nó bị dạ dày. Mất ngủ là lại đau thôi mà.
-Hai người giận nhau à. Có chuỵên gì thì ngồi lại trao đổi với nhau. Đừng giữ trong lòng rồi khổ.
-Bà với bà kia cũng thế à.
Nó nhìn hắn cười.
-Chúng tôi hiếm khi cãi nhau.
-Đàn bà chắc hiểu tính nhau.
-Có khi vậy.
Nó vô tư. Còn hắn quay sang nhìn nó ấm ức. Nó ngại không dám nhìn lại. Nên nằm lên giường.
-Ông đi ngủ đi.
-Mẹ bảo mình ngủ đây. Mẹ với bố và con Cún ngủ ngoài kia.
-Sao không bảo mẹ vào đây ngủ, ngủ cùng cho vui.
-Bố đi mấy tuần rồi. Bà không định để người ta riêng tư à.
-Gọi con cún vào đây.
-Nó sang ngủ với mấy đứa bé bên nhà cô rồi.
Nó quay lại nhìn rồi thở dài quay mặt vào trong.
-Vậy ông ngủ nhé. Tôi ngủ trước đây.
-Từ từ. Tháo ra xem đỡ chảy máu chưa không thì mai nó dính vào lại không bóc ra được.
Hắn kéo tay nó vừa bóc vừa thổi sợ nó đau . Nó cứ im nhìn theo từng động tác nhẹ nhàng của hắn. Tỉ mỉ lắm. Không giống một thằng con trai mạnh mẽ nó từng biết. Hắn thổi xong rồi lấy khăn lau xung quanh. Mặt vẫn cúi xuống nhìn tay nó xót xa.
-Đau lắm không?
-Không sao.
-Tôi biết bà sợ đau. Cho nên không cần phải cố gắng như vậy.
Nó nghe mà thấy giận trong lòng.
-Thôi ông ngủ đi cho tôi nhờ.
Nó đẩy tay hắn ra như vô cảm lắm. Nhìn tay mình xoa xoa.
-Tí thôi mà. Chuyện nhỏ.
Mồm nó nói mạnh vậy nhưng thật tâm đang xót chết cha đây. Nó kêu cũng được gì đâu. Trách nhiệm mà. Đau phải chịu.
-Cảm ơn bà.
Nó tự nhiên dừng lại nhìn hắn.
-Cảm ơn bà đã giúp tôi nhiều đến vậy.
Nó mắt rưng rưng. Tự nhiên thấy tủi thân ghê gớm lắm. Kiểu trẻ con muốn làm nũng ý. Nó quay vào trong để giấu giọt nước mắt rơi ra. Nó không muốn hắn thấy nó khóc.
-Ngủ đi. Tôi cũng phải cảm ơn ông đã đối tốt với bố mẹ tôi. Chúng ta hòa nhé. Không nợ nần gì.
-uh… Vậy bà cứ yên tâm. Tôi sẽ có hiếu với ông bà bên đó.
-Chỉ là đến lúc chúng ta sống với nhau thôi nhé. Còn chia tay rồi thì Làm ơn đừng quan tâm.
-Tại sao.
-Vì sợ ông tốt quá ông bà già lại mang ra so sánh với chồng tôi thì chết dở.
-Vậy thì bà phải lấy người nào tốt hơn tôi đấy nhé.
Nó bật cười.
-Xấu hơn ông thì khó kiếm chứ tốt hơn ông á… Có mà đầy.
-Chả nhẽ tôi xấu vậy à. Không xứng với bà sao.
-Không phải là không xứng. Cũng không phải là xấu. Mà ông… Chỉ hợp với cái Hường thôi. Không phải Gu của tôi.
-Gu của bà là như bà Min hả.
-Như ai cũng được. Nhưng chỉ cần không như ông là được.
-Ghét tôi thế à.
-Ai thèm.
– Không cả thèm ghét. Thế là khinh à.
-Vớ vẩn.
-Người ta bảo ghét của nào trời trao của đó đấy.
-Nếu thật vậy tôi sẽ ở một mình đến già. Vì sau mấy tháng làm vợ ông ở đây. Tôi chợt nhận ra… Cô đơn còn hơn. Ở vậy cho nhàn thân.
-có khi nào bà không lấy ai. Tôi không ai lấy. Thì chúng ta lại thổi cơm chung nhé.
-Ông chờ kiếp sau đi.
Nó nhắm mắt. Nó chỉ có vun vào cho hắn với cái Hường. Nhất định không vì nó mà làm tình cảm của hắn lung lay.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!