Mày Lấy Tao Đi - Phần 31
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1500


Mày Lấy Tao Đi


Phần 31


MÀY LẤY TAO ĐI 31
Hai đứa nó ngồi giữa đám cưới. Mọi người nhìn vào trêu.
-Dạo này San lấy chồng cái mà xinh ra bao nhiêu nhỉ.
Nó cười. Còn hắn im.
-San lúc nào cũng xinh. Để tóc ngắn cá tính để tóc dài dễ thương.
Nó quay sang nhìn. Câu nói là của một người bạn đã ngồi cạnh nó từ lâu.
-Chào Chung.
Nó tròn mắt nhìn.
-Về lâu chưa ông.
-Tôi mới về được một tháng.
-Vậy hả. Về hẳn hay về chơi.
-Có khi về chơi thôi.
-Sao không về mà lấy vợ đi.
-Mình còn trẻ. Lo sự nghiệp đã. Với lại… Người mình thích đi lấy chồng mất rồi.
Hắn cười buồn.
-Hôm mày cưới chung nó gửi tiền mừng đấy.
-Uh…có thấy.
-Trong phong bì tao ghi rõ nhé. Thôi thì chung gửi tiền mừng. khi nào ly dị nhớ đừng quên chung.
Cả bọn cười ầm lên. Trừ cái thằng ngồi bên cạnh nó đang cau cái mặt lại.
-Kìa. Chồng nó ở đây. Sao đùa thế.
-À… Tớ xin lỗi Quân nhé. Bọn tớ trêu nhau quen rồi.
Hắn cười giả lả dù trong lòng hậm hực muốn ghét cái mặt tên kia. Nhưng giờ vuốt mặt nể mũi. Dù sao cũng là hắn tự nguyện bám theo vợ đi chơi. Ai ngờ còn bị chọc tức. Mà tức cái gì cơ chứ. Vợ hắn có yêu đương gì đâu. Nó muốn quen ai là quyền nó. Ngay từ đầu đã thỏa thuận vậy rồi.
Cơ mà biết vậy nhưng lòng hắn vẫn bứt rứt lắm.
Nó cùng thằng bạn ngồi cạnh tỉ tê đủ thứ chuyện rồi cũng đứng lên ra về. Hắn ra dắt xe mà lòng hậm hực vì bị cho ra rìa cả buổi. Nó hớn hở vén cái váy trèo lên rồi quay lại Chào lũ bạn ra về. Hắn thấy vậy càu nhàu.
-Làm như cả thế kỷ không gặp ý.
-Ơ… Chả sáu bảy năm không gặp còn gì.
-Đúng là đi tây học có khác. Trắng trẻo thư sinh.
-Nó bảo về mình làm công ty mời lương khởi điểm đã hai chục triệu rồi đấy.
-Uh. Hai chục triệu cũng kiếm được chứ sao. Chục triệu là mài mông trong công ty cả ngày. Còn chục triệu còn lại chỉ có đi ăn cướp.
Nó bật cười khanh khách.
-Chả đúng thì gì. Đại học chữ to mài rách mấy chục cái quân đây còn về bán quần áo.
-Kệ chứ. Làm gì thì làm. Ra tiền là được. Ngày xưa mới ra trường cầu xin được việc, mong lương lăm bảy triệu an nhàn. Giờ bán hàng chả biết thu nhập được bao nhiêu không tồn không lỗ là được. Nghèo nhưng thoải mái thời gian. Sau này có chồng có con còn dành thời gian chăm con chứ.
-Làm như suy nghĩ người lớn lắm.
-Chả vậy à. Lúc tôi về bán hàng ở nhà. Chính mẹ mình là người nói câu này với tôi. Giờ nghĩ đúng thật.
-Uh… Bà chả lo cho cháu bà còn gì.
-Lúc đấy bà còn chưa nghĩ mình sẽ làm con dâu hờ của bà. Sau này cái Hường về. Chắc bà cũng cho đi bán hàng chứ chả cho nó đi làm công nhân đâu.
-Bà nói như thánh ý.
-Chả thế. Tôi hiểu mẹ hơn cả ông.
-Mẹ chả bảo.Có thằng con giai đẻ cho đau chỗ đấy còn gì.
Nó cười. Tên kia thấy thế thì giật ga làm nó phải vòng tay ôm lấy eo hắn.
-Đi chậm thôi. Bay hết cả hàng họ người ta rồi.
-Từ sau đi đâu ăn mặc cho kín vào. Mặc như mơi giai.
-Xàm. Ông muốn mặc áo cổ lọ quần sa tanh à.
-Uh. Kín là được.
-Kín thì ai nhìn được cái đẹp của mình. Đẹp phải phô ra chứ.
-Cho chúng nó chảy máu mũi à.
-Thì mình đẹp mình có quyền.
-Cũng chỉ làm hoa cho người ta hái. Bà không nghe câu này à?
Trăm năm trong cõi người ta
Quanh đi quẩn lại vẫn là thò ra thụt vào.
-Bọn đàn ông đẹp nhất vẫn là lên giường.
-Ông cũng thế à. Cái Hường ốm không chơi bóng thú với ông được là bỏ nó đi chơi à.
-Nhảm vừa thôi. Hở tí là bà mang cái Hường ra dọa tôi thế.
-Nó là người yêu ông. Nhắc đến nó phải vui chứ.
-Vui. Sao không vui cơ chứ.
Hai đứa đang cãi nhau thì có tiếng điện thoại hắn kêu.
Là số cái Hường. Nó công nhận thiêng.
-Kìa… Dady gọi nghe đi.
Hắn đỗ lại rồi mở máy.
-Alô. Anh nghe.
Nó ngồi sau đội mũ kín. Với lại cũng mở điện thoại không quan tâm câu chuyện chúng nó. Hắn nghe nhanh rồi cúp máy vội vàng.
-Tôi chở bà ra kia đi taxi về. Tôi đi có việc.
-Sao. Cái Hường bị sao.
-Nó đau bụng.
-Hay đến tháng.
-Không biết.
-Hay có bầu rồi.
-Dùng bao mà.
-Mẹ… Có người dùng bao vẫn chửa đấy.
-Hôm nọ đi khám có gì đâu. Từ hôm đấy còn chưa làm gì.
-Được rồi. Giờ đứa bé gửi ai mà cho nó đi viện chứ để nó đau mãi sao được.
-Bà chịu khó đi taxi nhé.
-Thôi cứ chở tôi qua đấy. Nhỡ nó sao. tôi trông con cho ông đưa nó vào viện.
Hắn đành gật đầu. Hai đứa phóng sang nhà cái Hường cách đó mấy cây. Nó đang nằm trên giường. Đứa bé ba bốn tuổi cầm cái điện thoại xem cho mẹ nằm. Nhà cửa chả chịu dọn. Còn cái lôi thôi. Nhìn cũng đủ biết nó là người như nào. Thôi thì tên kia cứ thích là được.
Hắn vội vàng bước lại ngồi xuống.
-Sao đấy. Lại đau à.
-Em đau lắm.
Cái Hường khóc. Nó đứng nhìn một lượt rồi cúi xuống nhặt quần áo. Đồ chơi và cả vỏ đồ ăn gọn vào một chỗ.
-Xem cô ý có sốt không.
-Chị…
-Là tôi đi đám cưới. Nhờ nó chở đi vì xe hỏng.
Cái Hường nhìn nó một lượt. Nó ăn chơi sáng sủa thế cho nên cũng khó chịu.
-Mệt thì bảo Quân chở vào viện. Bé con cứ để tôi trông cho.
-Cảm ơn chị. Mẹ con em tự lo được.
-Tự lo làm gì cho khổ. Có Quân đây rồi. Có gì cứ gọi nó.
-Anh ý còn bận ở nhà với mẹ, với bao nhiêu người khác.
-Ôi dào. Đàn ông nó ham chơi mà. Nhưng mình cần cứ mở miệng sai là nó làm ngay.
Cái Hường tự ái rúc vào chăn. Mà không biết chăn nó có giặt không chứ nhìn như này tên kia mà ngủ được công nhận nó cũng dễ tính.
-Ái…
Cái Hường kêu lên. Tên kia sốt sắng.
-Đau lắm không.
Nó không thèm trả lời chắc dỗi,
-ông đưa nó đi viện đi. Tôi trông bé con cho.
-Không. Em không để con ở nhà được.
-Em yên tâm. Chị quý trẻ con lắm.
-Không.
-Vậy em lo cho nó thì gọi taxi. Mình đi.
Tên kia nghe thế thì gật đầu. Taxi đến cả bốn người rồng rắn nhau đi viện. Hắn đưa người yêu vào khám. Nó ngồi ngoài trông đứa bé. Một lúc sau thấy lâu nó đứng lên đi vào ngó nghiêng. Cái Hường đang nằm trên giường. Tên kia quỳ dưới đất ôm. Cái Hường đang khóc. Chắc hai đứa nó giận nhau chuyện gì. Hay nó ghen khi thấy chúng nó đi với nhau. Nó thấy mình vô duyên thật. Tự nhiên như ruồi. Nếu nó là cái Hường chắc cũng ghen lắm. Chả ai muốn thấy người yêu mình đi với người khác dù chúng nó chả có tính cảm gì. Nó thở dài đi ra. Đứa bé vẫn nằm xem điện thoại không rời. Nó bế lên.
-Con muốn có bố không.
-Có.
-Vậy bác bảo chú Quân làm bố con nha.
-Ba Quân mua đồ chơi cho con. Ba Quân cho con đi học.
Nó chợt thấy buồn lòng khi nghe đứa trẻ đó nói. Mẹ con nó giờ chỉ có mỗi tên đó là chỗ dựa tinh thần. Giờ mà tên đó không thương mẹ con cái Hường nữa thì đứa bé tội biết bao nhiêu. Nhìn nó nhếch nhác chắc mẹ cũng chả chăm bẵm mấy. Mẹ nó còn mải yêu lại. Còn bận đi chơi bóng thú với tên kia. Đàn bà yêu vào bất chấp hết mà. Khổ vậy.
Xong việc nó về quán chứ không về nhà. Xin phép mẹ ngủ quán để tên kia ở lại chăm Dady. Nó nằm lên giường. Suy nghĩ mãi về đứa bé. Có lẽ nó nên đả thông tư tưởng cho mẹ chồng. Rằng đàn bà cũ… Thật ra đâu có xấu xa gì. Không ai muốn mình bị người ta bỏ lại. Đôi khi cũng là sự không may khi vớ phải thằng không ra gì. Chứ chưa chắc đã là người xấu. Giờ nó quyết định rồi. Chẳng cần chờ một năm nữa đâu.. Hai tháng nữa Min đi sang Thái rồi. Mất ba tháng Min lành lại được. Lúc đó con cái Sam cũng lớn. Chúng nó cũng được hơn nửa năm. Chia tay không có gì là tai tiếng. Nó sẽ lấy lý do nó đi xa. Rồi lâu lâu quay về làm thủ tục ly hôn là vừa. Nó không thể cướp mất hy vọng duy nhất của mẹ con cái Hường được. Đứa bé cần có bố. Cần được yêu thương. Nó không nhẫn tâm sống vô cảm như vậy được. Nó quyết định rồi.

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN