Mày Lấy Tao Đi - Phần 30
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1378


Mày Lấy Tao Đi


Phần 30


MÀY LẤY TAO ĐI 30
Còn lâu nó mới cho cái thứ quý giá nhất của nó cho tên này. Cho dù giờ… Nhìn cái mặt hắn tội kinh khủng. Liêm sỉ của hắn không còn một chút nào dính vào thân. Hắn cọ cọ cái thứ ấy lên người nó. Thứ ấy cứng
Nó cũng khó chịu. Nhưng nó không làm gì được. Nó đẩy ra.
Buông tao ra thằng kia. Mẹ mày.
-Đừng mà… Đừng, tao khổ lắm.
-Khổ gọi cái Hường đến mà chơi.
-mày ác vừa thôi.
-Đây là chuyện vợ chồng. Mày làm như gà vịt ngủ với nhau ý. Mày không có não à.
-Tao sẽ chịu trách nhiệm với mày.
-Vậy cái Hường mày vứt đi đâu.
-Sắp chết rồi đây. Hường với Hường cái gì.
Hắn cúi xuống ghì sâu hơn. Nó quay đi.
-Mày mà làm gì tao. Tao treo cổ chết cho mày xem.
-Gì. Có chịch cái mà căng thế à.
-Tao không phải là mày. Không vác hàng đi chịch dạo được.
-Mày cứ chửi đi. Chửi nữa đi.
Hắn tính cúi xuống thì…
-Bốp…
Nó tát cho hai cái đau thật đau.
-Ai làm gì mà đánh đau thế hả.
Hắn quát nó.
-Mày có buông ra không.
-Mày làm như mày còn trinh ý.
-Tao còn hay mất đéo liên quan đến mày. Đừng đưa thứ bẩn thỉu vào người tao. Buông ra.
Nó đẩy mạnh làm tên đó lăn đùng ra không kịp trở tay. Nó tính chạy ra mửa cửa. Hắn đuổi theo ôm nó.
-Đừng ra…
-Buông…
-Đừng đi ra.
Hắn ôm ghì nó từ đằng sau. Hơi thở vẫn nóng bừng.
-Mày muốn gì. Lấy tao ra giải quyết trong lúc con Hường không làm gì được đúng không.
-Mày điên vừa thôi.
-Mày yêu nó bất chấp cơ mà.
-Mày nghĩ thế nào cũng được. Muốn làm gì tao cũng được nhưng đừng đi ra.
-Vậy mày muốn sao.
-Chói tao lại cũng được.
-Chói mày có nằm im không
-Tao thề… Tao động vào mày tao là chó.
Nó quay lại nhìn hắn đang dại đi. Lấy cái khăn chói tay chói cả chân hắn lại như con sâu. Hắn nằm rúc rúc vào cái chăn. Lăn qua lăn lại vì khổ sở.
-Lùn…
-Gì nữa.
-Nhờ một việc được không.
-Việc gì.
-Lấy cho xin cốc nước.
Nó đi ra rót nước cho hắn. Bê cho hắn uống. Hắn đang run.
-Cầm hộ nó được không.
-Cầm gì.
-Cái dưới này.
Nó nhìn xuống.
-Đâu.
-Trong… Trong quần đây này.
-Điên à.
-Khó chịu thật mà.
-Mày thích chết không.
Nó trợn mắt dọa.
-Đừng ác thế.
-Mày muốn sưng mỏ nữa đúng không.
-Tao gỡ được dây đấy. chẳng qua…
-Ngủ đi. Chịu nhịn một hôm không chết đâu.
-Mày là đồ khốn nạn.
-Nài… Đừng có nói. Là mẹ đun cho mày uống đấy.
-Mày xui tao uống.
-Tao xui ăn cứt cũng ăn à. Ngu thế.
Hắn đuối lý. Nằm rúc vào cạnh giường thở vì khó chịu. Nó nằm trên giường không dám ngủ. Thi thoảng đưa tay xuống sờ xem hắn có tắt thở không. Sau đó lấy khăn lau mồ hôi cho hắn.
-MẸ nó… Lùn ơi. Tao thề nếu tao không trị được mày. Thì con tao cũng sẽ trả thù cho tao.
-Được rồi. Chờ sau này tao lấy chồng. Mày cứ mừng phong bì to vào rồi tao bảo con tao thế.
-Không thằng nào sống nổi với cái loại mày. Khốn nạn.
Hắn càu nhàu. Nó cười. Thò cái khăn xuống lau mồ hôi cho hắn.
Vật vã đến gần sáng cả hai mới được ngủ. Lúc mở mắt cũng đã trưa mất rồi. Nó không hiểu tên kia mò lên giường lúc nào. Nó chui trong vòng tay của hắn. Gối đầu lên đó rúc vào ngực hắn ngủ. Chân hắn cởi từ bao giờ. Gác lên nó. Cái quần đã được thay ra. Bên trong chẳng mặc chíp nên tên con lủng lẳng tì vào người nó.
Nó giật mình, vùng dậy kiểm tra trên người rồi thở phào nhẹ nhõm. Tên kia mơ màng mở mắt.
-Gì vậy. Đang ngủ ngon.
-Ai cho mày lên giường.
-Thì… Nằm dưới kia ướt nên.
-Làm sao.
-Bẩn rồi.
Mặt hắn ngắn tũn trông đến thương.
-Cho ngủ tí đi. Qua bà ngáy to tôi không ngủ được.
-Ai ngáy. Có mà ông ngáy như bò thì có.
-Tôi chỉ ngáy khi tôi mệt thôi.
Qua bà ngủ trước thì sao nghe được tôi ngáy.
-Có ông ngủ trước thì có.
-Tôi thay đồ đây này.
Nó nhìn một lượt. Đúng đồ mới. Nếu không mồ hôi ra. Chắc giờ hắn bốc cmn mùi rồi. Mùi mắm tôm.
-Sao thay đồ.
-Ướt.
-Mồ hôi ra nhiều à.
-Nhiều thứ ra.
-Ông bị nôn hả. Hay tè dầm.
Hắn nhìn nó cau mày.
-Nói mau.. Có phải tè dầm không. Có thì dậy đi giặt rồi lau nhà ngay không bốc mùi giờ.
Nó đẩy hắn xuống khỏi giường. Hắn ôm chặt lấy thành giường.
-Đã nói không mà.
-Vậy thì sao.
-Bà không hiểu à. Là tôi cho ra mới ngủ được.
Hắn nói rồi giữ tay nó. Nó ngồi im mở mắt to nhìn hắn. Ngu ngơ hỏi.
-Cho ra cái gì?
-Bà không biết hay giả vờ không biết đấy.
–Không biết mà. Hay là ông nôn hết thuốc rồi nên thấy đỡ đúng không.
Nó nói hồn nhiên. Hắn bật cười.
-Uh. Cho ra hết thuốc rồi.
-Vậy từ giờ đừng có uống nữa. Làm tôi sợ chết đi được.
–Sợ tôi làm thịt bà à.
Hắn sán lại tò mò.
-Cốc.
Nó gõ cho hắn phát vào đầu đau.
-Cái đầu ông lúc nào cũng nghĩ xấu xa đấy nhé.
-Bà Làm ơn nhẹ tay được không. Đánh chồng thế thì thằng nào dám lấy.
-Ông đang là chồng tôi đấy.
-Vợ gì mà đêm qua không cứu chồng. Làm chồng khổ gần chết.
Hắn quàng tay qua cổ nó.
-Buông ra.
Nó quát.
-Quân ơi. San ơi. Dậy ăn cơm đi con.
Hai đứa nhìn nhau nhìn đồng hồ. – Ôi… Trưa mẹ nó rồi này .
Nó vùng dậy mở cửa. Mẹ chồng nhìn hai đứa nó đầu bù tóc rối thì tủm tỉm. Chắc nghĩ đêm qua chúng nó tơi bời lắm nên hí hửng. Kế hoạch cái gì tầm này. Thủ đoạn của bà đã thất bại rồi bà mà biết chắc thất vọng lắm.
Hai đứa cắm cổ ăn rồi giải tán. Nếu ngồi đó lâu. Trả lời những câu hóc búa của mẹ. Quả rất tốn nơ ron thần kinh.
Mà nơ ron thần kinh. Còn để dành để nghĩ cách đối phó với những chiêu trò của mẹ. Ôi mẹ… Nó không thể ngờ… Sau ngần ấy năm coi bà ấy là bà mẹ đanh đá nhất vịnh Bắc Bộ . Thì giờ cũng phải cho bà ấy lên một tầm cao mới. Đó là bà mẹ chồng bá đạo nhất nó từng biết.
Tối đến như thường lệ bà ấy bưng thuốc lên. Phấn khởi mời tên kia uống. Mặt hắn cau lại còn nó thì ngắn tũn đi. Nó đang nghĩ cách để đối phó.
–Con không uống đâu. Mẹ toàn cho con uống vớ vẩn.
-Vớ vẩn cái gì. Uống cái này tốt, khỏe.
Nó phi từ trên giường xuống ôm lấy hắn cười tình cảm giả tạo lắm.
-Mẹ à. Thuốc của mẹ công nhận tốt.
-Đấy vợ mày nói nhé.
-Nhưng mà mẹ ơi. Bình thường anh ấy cũng khỏe lắm rồi. Mẹ muốn cháu mẹ khỏe. Thì con cũng cần phải khỏe. Chứ như đêm qua. Vất lắm mẹ à.
Mẹ cười nhìn chúng nó.
-Hôm nay chỉ có thuốc bổ thôi. Không có thuốc khỏe đâu. Nhưng mà con nói đúng. Để mai mẹ đun thuốc cho con uống luôn.
-Thôi mẹ ơi. Con không uống đâu. Ngày xưa con uống thuốc bổ bắc bị dị ứng. Đi ngoài bao ngày.
-Vậy à. Để mai mẹ hỏi bà ngoại. Còn giờ quân uống đi mà ngủ sớm.
-Con không uống đâu. Mẹ lại cho như đêm qua con chết mất.
-Không đâu. Cứ uống đi. Mẹ đảm bảo mà.
Bà nài. Hắn nhìn nghi ngờ.
-Mẹ nói dối chúng mày làm gì. Uống đi rồi cuối năm cho mẹ đứa cháu. Nhà người ta có hết rồi. Nhà mình có tiếng trẻ con cho vui chứ. Các con bận cứ làm. Cháu để mẹ lo. Uống đi. Uống đi nào.
Hắn nhìn mẹ rồi cầm cái bát.
-Con tin mẹ nốt lần này.
Hắn bưng bát lên uống một hơi. Rồi đóng cửa về chỗ nằm. Nó ở trên giường thở dài suy tư.
-Sao thế.
-Ông bảo cái Hường chuẩn bị đi.
-Chuẩn bị gì.
-Cuối năm đẻ cho bà đứa cháu. Tôi Thấy bà ngóng thật rồi. Nhìn tội tội kiểu gì.
-Tội thì đẻ cho bà đứa.
Nó vùng lên táng một phát bàn tay vào đầu hắn.
-Gì thế hả.
Hắn quát vì đau và bất ngờ
-Nhảm.
-Nhảm cái gì.
-Ông nghiêm túc đi. Bà già đang nghiêm túc đó.
-Biết rồi. Nhưng mà giờ….
-Cái Hường nó không chịu đẻ à
-Nó ốm tháng nay chưa động vào kìa.
-Ặc. Hay đêm tân hôn… Ông làm nó quá đà.
-Bà đừng có mở mồm là mang nó ra đây.
-Ơ kìa. Nó là người yêu ông. Tôi chỉ diễn cùng ông một năm còn nó diễn với ông một đời đấy.
-Bà có thôi nhắc tới nó không hả. Chuyện người ta quan tâm làm gì.
Hắn quát. Nó nằm im dỗi quay đi. Giờ nó chả biết nữa. Đấy là chuyện của hắn với con Hường. Còn nó chỉ có trách nhiệm khi nó còn là con dâu bà trên danh nghĩa. Còn chúng nó tính thế nào là chuyện chúng nó.
Nó nằm xuống ngủ thiếp đi vì mệt. Không biết rằng tên kia chằn chọc cả đêm. Hắn đang suy nghĩ đủ thứ. Chưa bao giờ hắn rơi vào trạng thái rối bời như vậy.
Có phải là hắn đã trưởng thành rồi không?
Nó đi sang nhà cầm cái túi con Sam đưa cho. Vàng từ hôm cưới lu bu quá nhờ con Sam cầm hộ. Giờ về tính để chia. Nhà ngoại cho gửi nhà ngoại. Nhà nội cho gửi nhà nội. Đúng như nó nói. Nó đến tay trắng. Ra đi cũng không muốn mang theo gì.
Thấy nó bầy vàng ra tính. Hắn đứng khoanh tay nhìn.
-Vàng từ hôm cưới đấy hả.
-Uh.
-Sao không cất đi. Lôi ra đếm cho vui à.
Nó ngẩng lên cong môi.
-Ông nghĩ tôi thèm tiền vậy sao.
–Ai chả thích tiền. Nhất là phụ nữ.
-Nhất là cái Hường nhà ông.
Hắn cau mày.
-Sống với một người cứ mang quá khứ ra lải nhải sớm muộn cũng phát điên.
-Nó không chỉ là quá khứ mà là hiện tại và tương lai của ông. Sau này nó cũng vậy thôi. Ông hiểu chưa.
Nó cầm túi vàng đi xuống nhà. Hắn đi theo. Bữa ăn cơm. Nó ngập ngừng.
-Bố.. Mẹ… Con có chuyện cần nói.
-Con nói đi.
Nó để túi vàng lên bàn.
-Gì vậy con.
-Là vàng bố mẹ và họ hàng nhà mình cho.
-Bố mẹ cho con làm vốn. Các con cất đi mà làm ăn.
-Con có rồi ạ. Còn công việc của chồng con cũng ổn. Số vàng này thật tình cũng không dùng đến. Vả lại con không trả lại bố mẹ. Mà bố mẹ cho con gửi. Khi nào có việc quan trọng con sẽ xin lại.
-Vậy con tự giữ đi.
-Chúng con còn trẻ. Nhiều khi tiêu pha không suy nghĩ. Cho nên mẹ cứ cất hộ chúng con.
Nó nói vậy bố mẹ nào từ chối. Mẹ chồng nó gật đầu. Bố chồng cũng không ý kiến. Chỉ có tên kia là tỏ vẻ không hài lòng. Hắn cắm cổ ăn từ đầu đến cuối không nói câu gì hết. Là nó làm thật. Hắn ngay từ đầu cũng đồng thuận. Không ngờ giờ lại Thái độ như vậy.
Ăn xong nó lên thay đồ. Mặc cái váy đẹp đi đám cưới bạn. Phùng đỗ cửa chờ nó. Nó và Phùng học cùng lớp.
Thấy mặc váy còn trang điểm, hắn đứng phía sau khoanh tay hỏi.
-Đi đâu đấy.
-Đi đám cưới.
-Cưới ai.
-Cưới cái Thanh .
-Nó mời những ai mà lại có tên Phùng.
-Phùng học cùng lớp mà.
-Sao không mời tôi.
-Ông không chơi cùng.
-Có tên Tài kia không.
-Tài gì tầm này nữa. Mà ông rảnh nhỉ. Sao không đi chơi.
-À…
Nó nghĩ ra một kế.
-Mặc quần áo vào đi.
-Làm gì.
-Tôi xin mẹ cho ông đi đám cưới. Rồi ông tranh thủ qua mà thăm cái Hường.
Hắn nhìn nó chăm chăm. Có vẻ mỉa mai lắm.
-Không thích sao.
Nó thấy mình vô duyên.
-Vậy tôi đi nhé.
Nó đứng lên.
-Váy đéo gì mà xẻ thế kia.
_Mốt đấy.
-Mốt đéo gì.
Hắn hậm hực. Nó xách túi rồi xách giày. Hắn ngồi đó nhưng đến lúc nó đi xuống đã thấy hắn đi xuống theo. Trên người mặc cái áo phông bẻ cổ và áo khoác.
-Đi, tôi chở đi.
Hắn gọi với.
-Phùng đi trước đi. Tôi chở vợ tôi đi cũng được.
-Bảo nó chờ ngoài cổng.
Hắn không trả lời mà phóng một mạch đến nhà cô dâu. Nó leo xuống cảm ơn lịch sự rồi định quay đi.
-Chờ tí.
-Gì đấy.
Hắn leo xuống xe. Bước lại phía nó. Chỉnh quần áo nghiêm trang.
-Chúng ta sẽ cùng vào.

Yêu thích: 4.5 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN