Mày Lấy Tao Đi - Phần 33
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1386


Mày Lấy Tao Đi


Phần 33


MÀY LẤY TAO ĐI 33
Hai đứa đều không phải đi làm công ty Cho nên sau khi cỗ bàn hắn rủ.
-Ở đây mai đi chơi đi.
-Đi đâu.
-Đi xuống dưới kia có suối nước nóng thích lắm.
Nó lâu rồi không đi chơi. Tay lại đau chả làm được nên gật đầu luôn.
Hai đứa đưa bố mẹ ra bến xe rồi hắn chở nó đi đến chỗ có suối nước nóng. Đó chỉ là mạch nước tràn lên từ khe đá. Chảy đến đâu hơi nước bốc lên đến đấy.
-Uống được không.
-Được. Sạch mà.
Nó vục mặt vào bàn tay đầy nước của mình.
-Con gái con đứa chả ý tứ gì cả. -Uống nước hay rửa mặt đấy.
-Uống nước rửa mặt.
Hắn lè lưỡi trêu. Nó cười đưa bàn tay đầy nước tát vào má hắn.
-Chỉ có cái Hường mới dịu dàng trước mặt ông. Còn tôi không cần.
-Sao không cần.
-Thì tôi vẫn là tôi từ hồi chúng ta còn bé đến giờ.
Nó thả chân xuống ngâm chân trong dòng nước suối ấm. Mặt giãn ra mãn nguyện như thỏai mái lắm.
-Ôi. Thích thế này mà ông chả bao giờ kể nhà ông có suối nước nóng.
-Biết đâu. Nghỉ hè lớp 12 về mấy đứa em dẫn đi mới biết.
-Được sống ở một nơi như này đúng là thiên đường. Bình yên thật. Sau này về già tôi sẽ lên đây mua mảnh đất. Ngày ngày trồng rau nuôi gà.
-Nghe cũng được đấy nhỉ.
-Quá được ý chứ
Nó dựa mình vào tảng đá nằm mơ màng thư giãn.
-Nhìn mặt bà như là sắp lên tiên ý.
-Thì đang lên tiên đây.
-Đã thăng thiên đâu.
-Sống thế này chết cũng mãn nguyện ý. Cái Hường có thích chỗ này không.
-Bà yêu cái Hường à.
-Xin ông. Nó không bị bóng. Nó không thích tôi.
-Vậy cứ mở mồm là nhắc cái Hường làm gì.
-Vui thế này. Rủ nó đi chứ sao.
-Nó thời gian đâu. Còn đi làm.
-Uh… Rảnh còn phải chơi thổi bóng thú với ông nữa.
-Hí hí hí.
Nó cười nham nhở.
-Con mụ này
Hắn tức lên, hắt nguyên cho nó một vốc nước to lên mặt.
-Á…làm gì thế hả tên kia.
Nó giật mình mở mắt. Tay vuốt nước xuống.
-Này thì nói kháy này. Chừa chưa.
Hắn té nước, nó bật dậy té trả. Hai đứa té nhau. May mà suối nông. Không thì có khi hắn lôi nó ra dìm chết mất.
Hai đứa nghịch đến lúc lạnh mới thôi. Nó run lên, môi thâm lại.
-Ướt hết rồi. Lấy gì mà thay đây hả ông nội.
-Hỏi thế ông nội lại hiện về thật đấy.
-Đâu đâu.
Nó sợ ma. Mắt trước mắt sau nhìn sang mấy lùm cây xung quanh. Tên kia mặc áo cộc. Cởi trần ra chả biết lạnh là gì.
-Ông không rét hả.
-Có hơi hơi. Nhưng tôi có cách làm nóng mà.
-Làm gì.
Hắn bò ra chống đẩy liên tục mấy chục cái cho đến khi các cơ cứng lại rắn chắc mới đứng lên nhìn nó thở.
-Đấy nóng ngay. Làm thử đi.
Nó đang lọt trong đống mê trai. Mắt vẫn mơ màng không để ý.
-Này…
-ƠI… À… Ờ…
-Nằm xuống chống đẩy đi.
-Ông làm như ai cũng khỏe như ông ý. Chắc cái Hường nó chống đẩy được. Tôi chịu.
-Xuyên tạc…
Hắn cau mày nhéo má nó.
-Cởi bớt áo ra, ra xe tôi lấy áo khoác cho mà mặc.
Hai đứa đi ra xe. Nó lạnh run. Hắn lôi cái áo phông của hắn và khoác trong xe đưa cho nó.
-Vào góc kia mà thay.
Nó ngập ngừng. Mắt lại liếc xung quanh.
-Làm gì có ma.
Nhắc đến ma, mặt nó càng ngắn tũn lại, tên kia trông thấy cũng phì cười.
-Gì mà phải sợ. Ma chỉ trêu thôi. Không bắt đi đâu mà lo.
Hắn nói thản nhiên như thật.
-Ông đừng có mà… Dọa.
-Không dọa. Thật. Ma cũng giống mình. Mỗi tội mặt trắng nhợt, môi thâm, mắt đen sì thôi.
Nó rùng mình. Nghĩ đến mấy con ma trong phim kinh dị. Ôi mẹ ơi. Vãi tè ra ý chứ. Hắn cười tủm.
-Đưa… Đưa… tôi ra đó đi.
-Đi đi. Người ta nhìn trộm thì sao.
-Thì tôi chọc mù mắt ông.
Hắn cười.
-Kệ bà.
-Đi đi mà.
Hắn thờ ơ.
-Đi…
Nó nài.
-Đi.
-Được rồi.. To đầu còn sợ ma.
-Tại ông ý. Ai khiến ông nhắc đến
Nó đi trước. Hắn đi sau . Nó đi vào lùm cây nhìn trước sau xem có ma đứng đấy không, rồi nhìn hắn ngại ngùng.
-Quay đi cái.
Hắn cười rồi quay đi. Nó chưa kịp cởi thì hắn thì thầm như dọa.
-Nhìn xem sau có ai không…. San ơi….
Tiếng nói ám muội như tiếng ma trong phim. Pha thêm tiếng loẹt xoẹt trong đám lá dưới chân nó. Cái đuôi… Tổ sư bố… Cộng thêm cái đuôi dài ngoằng nhọn hoắt thò ra. Nó quên chưa nói nó sợ cả rắn nữa. Nó run lên rồi hét to.
-Á…..
Tên kia giật mình quay lại. Nó phi từ trong ra ôm chặt lấy cổ tên kia. Đu cả người lên người hắn, run lên vì sợ.
-Sao đấy.
Hắn cũng siết chặt lấy nó trong tay. Nhưng có vẻ bất ngờ.
-Sao đấy.
-Có… Có… Rắn…
Hắn bật cười ôm nó chặt hơn vì sợ nó rơi xuống sẽ khóc ầm lên như ngày xưa nó từng bị chúng trêu con rắn.
-Có con rắn thôi mà.
-Đm… Nó cắn tao.
-Nó cắn chưa… Đâu xem nào.
Hắn sốt sắng định thả nó xuống để xem. Nhưng mà nó vẫn đu chặt như con trăn quấn người hắn.
-Buông ra không rắn độc thì chết bây giờ.
-Không…
-Buông ra. Xem nó cắn chỗ nào
-Không… Nó chưa cắn.
Tiếng nó thút thít trên vai làm hắn thở phào nhẹ nhõm.
-Làm sợ chết đi được.
Hắn tay ôm nó. Tay với cái áo đi ra khỏi bụi cây. Con trăn quấn trên người hắn vẫn chưa có ý định rời ra. Hắn thủ thỉ.
-Xuống thay áo đi không lạnh.
Nó ngẩng lên. Nhìn hắn hai mắt ướt nhèm đỏ hoe. Sợ phát khóc. Nó ngại ngại tính tuột xuống thì.
-Ôi… Có con gì quấn chân tôi.
-Á…
Nó tuột xuống được ít rồi lại ôm chặt. Hắn chọc được nó nên cười khanh khách. Nó thấy hắn cười thì ngẩng lên. Mày cau lại vì giận. Hai mắt nheo lại lườm. Hắn thấy vậy càng cười. Nó đưa tay. Nhéo má hắn. Nụ cười miệng rộng đến mang tai. Mà lâu lắm rồi mới thấy hắn cười vui đến vậy. Nét đàn ông của hắn quả thật hấp dẫn. Hắn không còn là thằng Hà mã cục mịch ngày nào nữa rồi. Khuôn mặt góc cạnh, đôi lông mày đen. Đôi mắt sâu thẳm. Hắn ra dáng lắm rồi. Nó loạn nhịp trong lồng ngực. Nhưng nó không được để hắn biết.
-Dám trêu con này à. Muốn chết sao.
Nó hai tay nhéo hai bên má hắn.
-Ai trêu đâu. Có con thằn lằn bò qua tưởng con rắn.
-Thằn lằn khác gì con rắn trông sợ chết đi được.
Nó tỉ tê trên tay hắn. Mặt ngốc như trẻ con làm hắn tủm tỉm cười
-Hắt xì…
Nó lạnh run lên. Hắn đặt nó xuống. Tay kéo khóa áo nó ra.
-Thay áo đi không lạnh.
-Nó đưa tay lên giữ ngực vì ngại. – Được rồi. Được rồi.
Nó giữ tay hắn.
-Tôi mặc áo khoác. Ông mặc áo phông nhé.
-Thôi mặc cả đi. Tôi không sao.
-Không được nhỡ ông cảm ra đấy ai đưa tôi về.
-Thôi được rồi. Thay nhanh đi.
Hắn giục nó.
-Thay ở đâu.
-Vào xe.
-Người tôi ướt.
-Hay ông lấy áo che đi.
-Được rồi.
-Không được nhìn trộm. Nhắm mắt vào.
-Vâng thưa mụ.
Hắn tủm tỉm nhắm mắt. Nó quay lưng lại cởi áo. Tấm lưng trắng nõn làm hắn hé mắt nhìn trộm. Xin lỗi… Chứ không thằng nào không nhìn trộm đâu. Hắn có phải bất lực đâu mà không thích đàn bà chứ. Hắn ngó nghiêng phía trước. Cao hơn gần cái đầu cũng có lợi. Hắn nuốt nước bọt cái ực. Đàn ông mà nói không nhìn thì các bác đừng có tin.
Nó quay lại thấy hắn vẫn nhắm mắt thì gọi.
-Thay áo đi rồi về, nhanh lên không cảm lạnh.
Hắn gật đầu rồi mặc áo. Đi vào xe mở điều hòa nóng rồi chở nó về.
Hai đứa đi ăn lợn rừng đến tận tối mới mò về đến nhà. Nó ngấm lạnh. Cơ thể mệt rã rời. Mũi ngạt, mặt đỏ bừng và hâm hấp sốt. Thấy nó bơ phờ. Hắn đặt nó ngồi lên giường tay sờ trán.
-Sốt rồi.
-Không sao đâu.
-Để sang hỏi mẹ có thuốc không.
-Thôi. Để cho mẹ ngủ.
-Không sao. Lo tối sốt cao thì sao.
Hắn đi sang gọi mẹ chồng nó. Một lúc sau Bà đi sang. Trên tay cầm chai rượu ngâm gừng cùng cái khăn . Tay sờ trán nó.
-Nó sốt thì đánh gió cho nó bằng rượu gừng cho nhanh khỏi.
-Mẹ, chỉ cần uống thuốc được rồi.
-Không cần uống thuốc. Đánh cái này nhanh khỏi.
-Mẹ… Con chưa thấy ai làm thế này mà hạ sốt.
-Gần hai chục năm anh chưa sốt thì anh biết làm sao được. Nào… Cởi áo ra đi con.
Bà ấy ngồi xuống.
-Mẹ nhưng cô ấy lạnh.
-Thì xoa xong là ấm ngay.
-Cởi… Cởi ra đi con.
Nó ngồi dậy cởi áo khoác.
-Cởi áo con ra nữa.
-Con…
-Ôi dào… Có gì mà ngại. Ngày xưa mẹ còn đẹp hơn cả hơn cả mày.
-Quân ra lấy cái áo cánh cho vợ mặc.
Hắn lấy áo của hắn cho nó xỏ vào. Nó ngại nên quấn chặt lấy áo vào người. Mẹ chồng rót rượu ra chuẩn bị xong thì đứng lên.
-Quân ngồi xuống đánh gió cho vợ đi.
Hai đứa mặt ngắn tũn nhìn nhau.
-Mẹ đánh hộ con.
-Mày là chồng nó mà cái đấy không làm được à.
-Mẹ ngại thì con nhờ bà ngoại.
Hắn bắt máy lên cầu cứu bà ngoại. Nhưng hắn cũng nhận được câu trả lời tương tự
-Đấy. Cái gì cũng đến tay mấy bà già này. Sau này tụi tao chết. Ai hầu chúng mày.
Là hai mẹ hợp sức troll. Chúng nó rồi. Chứ mẹ nó mà biết con gái ốm. Chả chạy sang từ lâu rồi.
Hắn nhìn nó ngại.
-Nhanh lên không bay hết hơi rượu giờ.
-Mẹ đi ra con cởi áo cho nhà con.
Hắn nói câu đó làm nó nhìn hắn. Thấy cảm động.
-Tao đi ra thì ai dạy mày làm. Lần đầu phải chỉ. Lần sau mới biết mà tự làm.
Hắn nhìn nó rồi nắm nhẹ cánh tay.
-Thôi… Đánh gió cho nhanh khỏi.
-Con không cần.
-Sốt cao co giật, thần kinh đấy con ạ. Chân tay có thể què chứ đừng để cái đầu ngu con nhé.
Nào… Các bác còn cãi được không.
Hắn chấm cái khăn vào nước. Theo lời mẹ nói. Xoa từ đầu xuống cổ xuống vai. Chạm vào đôi môi căng đỏ vì sốt. Hắn nuốt nước bọt. Hắn khổ. Vì bình thường cứ chạm vào là được chén. Giờ chạm vào… Rõ là chạm vào. Rõ là ngon. Mà chỉ nhìn thôi. Mẹ ác thật. Mẹ ơi.
-Nào cái San vạch áo ra cho Quân nó xoa vào ngực.
-Mẹ…
-Cởi ra nhanh không cảm lạnh bây giờ.
Bà giục. Hắn tự vạch áo thò vào xoa. Khỏi nói hắn run còn nó ngượng muốn khóc.
Lúc hắn vạch áo, lộ ra bầu ngực với nụ hoa còn chưa nở. Hai đứa ngượng chín nhìn nhau. Trong kịch bản đâu có chuyện này. Sau này không còn bên nhau nữa. Thì làm sao coi nhau là bạn được khi đã nhìn hết của nhau thế này.
Nó giận hắn. Cái đồ đáng ghét tự nhiên té ướt người ta.
Mẹ hắn soi.
-Ngực cái San sao lại tụt vào thế kia. Thằng Quân chịu khó kéo ra cho vợ. Sau này sinh con sữa về con nó còn bú được . Chứ đầu không có thế kia thì làm ăn gì.
-Mẹ… Cái này mẹ cũng phải dậy.
-Ngày xưa mẹ bị rồi mẹ biết.
Mày không làm được là tao kiểm tra đấy.
-Mẹ… Mẹ lấy vợ hay con lấy vợ.
-Mày yên tâm. Tao chỉ lo cho cháu tao thôi. Không lo mất vợ của mày đâu mà xót.
Hắn vừa bực vừa phì cười. Chịu bà già này thật. Hết trò.
Xong việc hắn thu dọn rồi đắp chăn lên cho nó ngủ. Mẹ vẫn đứng cửa nhìn.
-Tối nay ngủ để ý vợ nhé. Vợ nó sốt thì ngủ tỉnh vào. Có gì sang gọi mẹ.
-Vâng.
Mẹ quay ra đóng cửa. Hắn nhìn nó. Nó giả vờ ngủ vì ngại các bác ạ. Giờ hắn thấy nội thất bên trong rồi. Tối hai đứa chung phòng thì không biết có nổi máu dê không.
Hắn ra chốt cửa rồi đi lại gần giường. Thò tay xuống lấy đồ nhưng sờ mãi chả thấy đâu. Hắn cúi xuống.
Ôi… Mẹ ơi là mẹ. Tranh thủ không có chúng nó đã thủ tiêu cái kia đi rồi. Thế là mẹ biết rồi hay sao. Hắn muốn gào lên quá mà ấm ức đá cái tủ phát cho khỏi bực. Nó vẫn nằm im. Cuối cùng… Hắn leo lên giường nằm cạnh nó. Hắn thở… Hắn thở… Mùi đàn bà… Hắn đã lâu chưa được miếng nào. Giờ Thịt treo trước mắt đây. Giờ hắn mở mồm xin hay vật ra làm liều đều sai hết.
Hắn nằm lúc thì mất kiên nhẫn vùng dậy. Điên điên loạn loạn mở cửa đi vào nhà vệ sinh.
-Mẹ ơi là mẹ. Mẹ chỉ giỏi làm khổ con thôi.

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN