Đại Bát Hầu
Chương 407: Tam phương
Dịch: Hoangtruc
Biên: †Ares†
Linh Tiêu bảo điện.
Trên thao trường rộng lớn, một vị khanh gia bưng một tấm thiệp màu đỏ khom người bước nhanh về phía trước, nhìn xa như một con kiến vô cùng nhỏ bé.
Bên dưới đại kỳ chữ “Thiên” phấp phới, vị khanh gia kia bước lên thềm đá ngọc thạch, đi xuyên qua đình viện, vượt qua chín khúc hành lang tiến vào trước Ngự Thư phòng.
Người này khẽ gật đầu với hai vị thiên tướng giữ cửa. Hai thiên tướng đưa tay mở cửa giùm y.
– Bệ hạ, hạ giới đưa tới một tấm thiệp cưới.
– Thiệp cưới? Là chuyện vui nhà Long Vương nào à?
Có tiên gia cười ha ha nói.
Khanh gia trầm mặc không nói, mắt hấp háy.
Ngọc Đế nhấp một ngụm trà xanh, thả chén trà nhỏ trong tay xuống nói:
– Đưa đến, để trẫm nhìn xem.
– Vâng.
Khanh gia kia khom người, hai tay dâng thiệp cưới lên.
Ngọc Đế mỉm cười vuốt vuốt râu dài, mở thiệp cưới ra.
Trong chớp mắt, sắc mặt kia chuyển sang màu tím.
Tất cả tiên gia nơi đây đều ngây cả người, kẻ nào kẻ nấy trừng to hai mắt nhìn.
Khanh gia dâng thiệp cưới lên không nói tiếng nào, chỉ quỳ trên mặt đất. Toàn bộ Ngự Thư phòng chợt im ắng yên tĩnh lại.
Cả nửa ngày sau, Ngọc Đế mới khẽ run run đưa thiệp cưới cho Lý Tịnh, cắn răng nói:
– Phái… Phái binh đuổi bắt, lập tức… Phái binh đuổi bắt!
Lý Tịnh cẩn thận từng li từng tí tiếp nhận thiệp cưới, vừa mở ra đã thấy một hàng chữ: “Ta sắp thành thân rồi, ngươi tới cắn ta à?”
Kí tên: Dương Thiền.
Lập tức, khóe mắt Lý Tịnh khẽ giật giật.
Lý Tịnh vội khom người, nuốt khan cổ nói:
– Bệ hạ, hiện tại chuyện của Hoa Quả Sơn còn không ổn, chuyện về Dương Thiền tác động đến nhiều mặt, tùy tiện phái binh hạ phàm, chỉ sợ…
– Lập tức phái binh, lập tức!
Ngọc Đế trợn tròn mắt, rít gào lớn:
– Không tiếc bất cứ giá nào tróc nã phạm tiên về quy án! Không tiếc bất cứ giá nào!
Tất cả tiên gia đều hoảng sợ.
Lý Tịnh Do dự hồi lâu, chỉ đành khom người nói:
– Rõ.
…
Trên đỉnh Hoa Sơn, trong đình viện xa hoa, Dương Thiền đang một mình ngồi trong khuê phòng, lẳng lặng soi gương trang điểm, khẽ cười nhạt.
Đây là lần bốc đồng nhất từ lúc nàng chào đời đến nay.
Dù kết quả có thế nào thì nàng vẫn muốn hôn lễ này sẽ trở thành một hôn lễ long trọng nhất tam giới.
Vì ngày hôm nay, nàng muốn mình trở thành nữ nhân đẹp nhất trên đời này, muốn bằng tư thái xinh đẹp nhất để nghênh đón hạnh phúc đến, hoặc là chết đi.
…
Quán Giang Khẩu.
Ngạo Thiên Ưng bay thẳng vào đại điện, hóa thành yêu thân ngã nhào ra đất nhưng vẫn không quên đưa thiệp cưới trong tay trình lên cho Dương Tiễn đang ngồi ngay ngắn trên ghế chủ vị.
– Thiệp cưới?
Dương Tiễn chợt có một loại dự cảm không lành, vội nhận lấy tấm thiệp, vừa mở ra nhìn đã giật cả mình.
– Chân Quân, đã xảy ra chuyện gì?
Hao Thiên Khuyển bên cạnh vội vàng hỏi.
Dương Tiễn cắn răng, đưa thiệp cưới qua.
Hao Thiên Khuyển mở tấm thiệp cưới kia ra, nhìn thấy bên trên chỉ có một hàng chữ: “Muội sắp thành hôn rồi, Thiên Đình muốn bắt người, huynh xử lý đi.”
Kí tên: Dương Thiền.
Hao Thiên Khuyển cũng lập tức trợn tròn cả mắt.
Ngạo Thiên Ưng vẫn nằm thở hổn hển trên mặt đất, lắp bắp nói:
– Ngọc Đế cũng nhận được thiệp…
– Ngọc Đế cũng nhận được?
Con mắt Hao Thiên Khuyển như muốn lồi ra:
– Chuyện quái quỷ gì thế này?
– Triệu tập đại quân!
Dương Tiễn chợt quát lên.
– Dạ?
– Triệu tập đại quân, còn có Mai Sơn Thất Thánh, theo ta đi Hoa Sơn!
Dương Tiễn cầm thanh Tam Tiêm Lưỡng Nhận đao lên, bước nhanh ra ngoài cửa rồi phóng đi.
…
Thư sinh hiện giờ đã trở thành tể tướng, chậm rãi đi tới sau lưng Dương Thiền. Nhìn vẻ diễm tuyệt trần thế của Dương Thiền qua gương đồng, y không khỏi thất thần.
Y tự tay cầm lấy trâm cài tóc trên bàn trang điểm lên, nói:
– Nương tử, để vi phu giúp nàng cài tóc.
Dương Thiền duỗi hai ngón ra xoay nhẹ, chiếc trâm cài tóc kia đã rơi xuống tay mình. Nàng nói khẽ:
– Tiếng “nương tử” này hiện tại ngươi còn chưa thể gọi được đâu, chờ khi ngươi gắng gượng qua được ải này rồi hãy nói sau.
– Không phải chúng ta đã sắp thành thân rồi sao?
Thư sinh hừ lạnh một tiếng nói:
– Chẳng lẽ lại còn xuất hiện thứ vớ vẩn nào sao?
Dương Thiền che môi khẽ cười:
– Khó mà nói được, không khéo sẽ có người đến cướp dâu.
– Hừ, cướp dâu sao?
Thư sinh nói:
– Hôm nay vi phu đã là tể tướng, còn triệu tập thêm mười vạn đại quân trấn thủ Hoa Sơn. Chẳng lẽ còn sợ có người cướp nàng từ mười vạn đại quân này đi khỏi đây sao?
Nói xong, thư sinh kia thấp giọng cười nói:
– Lại nói tiếp, quả thật là tổ tiên phù hộ, nằm mơ cũng không nghĩ được ta lại có thể làm tới tể tướng, càng không nghĩ tới có thể lấy được Hoa Sơn Thánh Mẫu như hoa như ngọc làm vợ. Được Thánh Mẫu tương trợ, một thời gian nữa thôi bản tướng gia có thể lật đổ được vương thượng, tự lập làm vương tranh hùng thiên hạ cũng không có gì kỳ quái.
– Ngươi nghĩ quá nhiều rồi đó.
Dương Thiền cười híp mắt đáp.
…
Vạn Yêu điện, Tề Thiên cung, Hoa Quả Sơn.
Khỉ Đá cầm thước dài, chân đạp sa bàn, đang nghị luận về chuyện quy hoạch mới cùng đám yêu.
Một vị đình quan khom người đi tới cạnh hắn, lắp bắp nói:
– Đại Thánh gia… Có, có một tấm thiệp cưới gửi ngài.
– Thiệp cưới? Ai kết hôn à?
Khỉ Đá chỉ vào đám chúng thần hỏi.
Nghe vậy, mọi người đều nở nụ cười.
Khỉ Đá thò tay nhận lấy thiệp cưới, vừa nhìn qua, vẻ mặt đã cứng lại.
Bên trên ghi một hàng chữ: “Rượu mừng đã hâm nóng, tới hay không tùy ngươi.”
Kí tên: Dương Thiền.
Toàn bộ yêu quái ở đây đều giật mình.
…
Chỉ một cô gái vẻn vẹn ở cảnh giới Luyện Thần, ba tấm thiệp cưới, tam giới nghe tin đã lập tức hành động. Một cuộc hôn lễ long trọng nhất từ xưa đến nay đã chậm rãi kéo màn che ra.
…
Đỉnh Hoa Sơn giăng đèn kết hoa, từng chữ hỷ (喜) đỏ tươi như lửa.
Trong cung điện, Dương Thiền mặc một thân áo đỏ, mang theo hai thị nữ cẩn thận kiểm tra đồ cưới của mình, khẽ cười mỉm.
Thư sinh bên cạnh thấy biểu hiện của nàng như vậy không khỏi nhăn đầu lông mày, nghi hoặc muôn phần.
Y lờ mờ cảm thấy tình huống có chút không đúng.
“Rốt cuộc thì ai sẽ đến cướp dâu?”
…
Nam Thiên Môn, vô số binh tướng được tụ tập.
Cự Linh Thần đứng trên đài cao hét vang:
– Trận chiến này liên quan đến thể diện của bệ hạ, cần phải bắt bằng được Hoa Sơn Thánh Mẫu. Chỉ được phép thắng, không được phép bại!
– Rõ!
Giáp bạc vô biên bên dưới giơ cao trường kích đáp lại.
– Xuất phát!
Sau tiếng ra lệnh, dòng nước lũ màu bạc đổ xô về hướng bến cảng, nháy mắt đã lấp đầy chiến hạm.
Cánh buồm giương lên, quân trấn thủ Nam Thiên Môn coi như đã dốc toàn bộ lực lượng.
Lý Tịnh cùng Na Tra một mực lẳng lặng thờ ơ đứng ở một bên.
– Nhị Lang Thần sẽ tới chứ?
Na Tra hỏi.
– Sẽ tới.
– Còn yêu hầu kia?
– Xem chừng cũng sẽ tới.
– Vậy chúng ta đi làm gì?
Na Tra thất kinh hỏi.
– Chúng ta đi xem cuộc vui. Cự Linh Thần đi đưa đồ ăn.
Lý Tịnh bất đắc dĩ thở dài, cất bước đi tới phía tàu chiến chỉ huy.
Na Tra nhìn những chiến hạm bay đầy trời, lắc đầu rồi thì thào lẩm bẩm:
– Chiêu này của Dương Thiền tỷ quá tuyệt… Mặt mũi của bệ hạ, bị thương không nhẹ a.
…
Quán Giang Khẩu, thảo đầu thần chằng chịt dày đặc như châu chấu trải rộng khắp núi non.
Dương Tiễn cầm Tam Tiên Lưỡng Nhận đao trong tay, đứng trên đài cao. Phía sau y là Ngạo Thiên Ưng, Hao Thiên Khuyển, Mai Sơn Thất Thánh.
– Chuyến này, nếu không thật cần kíp nhất quyết không thể động thủ với thiên quân. Còn nếu đã vạch mặt, tuyệt không lưu người sống lại! Nghe rõ chưa?
– Đã rõ!
Trong tiếng hô vang điên cuồng ầm ĩ, các thảo đầu thần vung vẩy những dây leo như thể những ngọn roi dài. Theo đó là từng chiếc chiến hạm bay lên trời, che khuất cả bầu trời.
…
Trong Vạn Yêu điện, tấm thiệp cưới kia đã được đặt trên bàn Khỉ Đá. Một tràng đấu tranh tư tưởng bắt đầu.
– Phải ngăn cản lại! Để Thánh Mẫu lấy một thư sinh thì Hoa Quả Sơn ta còn mặt mũi nào mà tồn tại?
Khóe mắt Khỉ Đá không khỏi run rẩy.
– Không có Tam Thánh Mẫu làm sao có Hoa Quả Sơn hôm nay? Xin Đại Thánh gia nghĩ lại!
Tay Khỉ Đá chậm rãi nắm chặt lấy tay dựa vương tọa.
– Đại Thánh gia, đây là cơ hội cuối cùng rồi, nếu bỏ lỡ sẽ không cách nào bù đắp nổi nữa!
Gân xanh trên trán Khỉ Đá khẽ nhúc nhích.
– Ngăn cản nàng… Ta sẽ thành thân với nàng sao?
Hắn tự nhủ.
– Báo….
Đang lúc này, một yêu binh vội vã từ bên ngoài xông vào điện, quỳ rạp xuống đất, trình tấu:
– Thiên Đình và Quán Giang Khẩu đã xuất binh, đều đã dốc toàn bộ lực lượng!
– Dốc toàn bộ lực lượng?
Đám yêu lắp bắp kinh hãi.
– Có dốc toàn bộ lực lượng thì thế nào? Với thực lực Hoa Quả Sơn ta thừa sức nuốt trọn bọn chúng!
Đại Giác đứng lên rít gào nói.
Khỉ Đá vẫn không hành động gì như trước.
Dĩ Tố không nói tiếng nào, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, nàng chậm rãi cất bước đi tới giữa điện, bước lên bậc thang, đi tới trước mặt Khỉ Đá, thò tay nắm lấy một tấm hổ phù được xếp thành một hàng trên mặt bàn, nói khẽ:
– Sư phụ kết hôn, đồ đệ mang theo vài người tới tham dự lễ. Đại Thánh gia không để tâm chứ?
(Hổ phù: lệnh bài làm dấu hiện để điều binh thời xưa, hình con hổ, chia làm hai mảnh)
Khỉ Đá không nói gì, chỉ ngơ ngác nhìn nàng.
Dĩ Tố xoay người, phất áo choàng, bước ra ngoài điện.
Đám yêu lập tức hiểu ra.
Đoản Chủy cũng chậm rãi đi tới cung kính hành lễ, nắm lên một tấm hổ phù trên mặt bàn của Khỉ Đá, nói:
– Ta cũng đi.
Dứt lời, gã quay người nhanh chóng đi ra khỏi cung điện.
– Noãn Noãn là tỷ muội thân thiết với Thánh Mẫu, cũng muốn đi.
Cửu Đầu Trùng cười cười chạy tới cầm một tấm.
– Chủ tớ nhiều năm, hôn lễ này, thật sự không thể không tham gia được.
Lữ Lục Quải gượng cười cầm lên một tấm đi mất.
Trong chốc lát, một hàng hổ phù trên mặt bàn của Khỉ Đá đã không còn tấm nào.
…
– Mau mau mau mau ~! Động tác nhanh lên! Chậm chạp sẽ không kịp mất! Không cần chiến hạm nặng, mang toàn bộ chiến hạm hạng nhẹ đi theo!
Dĩ Tố đứng trên đầu chiến hạm hét lớn.
Binh sĩ của Mi Hầu Vương đi lướt qua bên cạnh nàng.
Nàng nhìn Mi Hầu Vương đứng đầu chiến hạm, nói khẽ:
– Các ngươi cũng đi?
Mi Hầu Vương vuốt vuốt mũi, nhíu mày nói:
– Các ngươi đều đi cả, chúng ta không đi, sau này còn có thể lăn lộn ở Hoa Quả Sơn được sao?
Dĩ Tố cười cười nói:
– Vậy mọi người cùng nhau đồng tâm hiệp lực, phá tan đại quân thiên quân và Quán Giang Khẩu, thuận tay làm thịt tên thư sinh kia đi.
– Yên tâm, ta thành thạo nhất là chuyện giết người.
Nói xong, Mi Hầu Vương thuận tay quay quay đùa nghịch thanh côn.
Trong tiếng hô quát ầm ĩ, từng chiếc từng chiếc chiến hạm bay lên trời, như dòng nước lũ đen băng qua biển rộng, cuốn thẳng tới Nam Chiêm Bộ Châu.
Toàn bộ đại quân yêu tộc đều xuất động.
(Truyện Đại Bát Hầu được dịch và đăng tải miễn phí tại diễn đàn bạch ngọc sách. com)
…
– Thần… thần tiên không được động tình?
Thư sinh kia ngơ ngác chớp mắt ngồi nhìn Dương Thiền mỹ lệ như thể đóa mai trong tuyết lạnh ngồi tại chủ vị, khẽ run hỏi:
– Vậy… vậy bọn họ sẽ xử lý ta thế nào?
– Đại khái, chắc sẽ giết ngươi. Cha ta cũng chết như vậy.
Mặt Dương Thiền không chút đổi sắc nói.
Chỉ nghe một tiếng bịch vang lên, hai chân thư sinh kia hai chân mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất.
Dương Thiền rủ mắt nhìn xuống, rồi lạnh nhạt đứng dậy:
– Thường nói “Diêm Vương muốn ngươi chết canh ba, không ai dám giữ ngươi tới canh năm”. Ngọc Đế muốn ngươi chết canh ba, có lẽ còn không sống nổi tới canh bốn mới đúng.
Thư sinh thoáng cái đã tái nhợt mặt mày.
– Nếu… nếu không… Thánh Mẫu đại nhân, chuyện thành…. thành thân này khỏi cần làm đi… Chức tể tướng này ta cũng không cần…
Y vội vã định cởi quan bào ra.
Chỉ thấy Dương Thiền chậm rãi đi đến trước mặt y, khom người cầm nửa bộ quan bào bị giật ra lên, ghé vào lỗ tai y, cười híp mắt nói:
– Không thành thân thì ngươi sẽ phải chết ngay bây giờ. Đây là chính ngươi tự nói đấy. Chỉ cần có thể làm quan, muốn ngươi lễ tạ thần thế nào cũng được cả. Còn nhớ mấy kẻ thù chính trị của ngươi đã chết thế nào không?
Thư sinh kia ngơ ngác nhìn khuôn mặt như vẽ của Dương Thiền, sợ tới mức run rẩy cả người.
Có lẽ, cho đến giờ phút này y mới hiểu, phần mộ tổ tiên nhà y không phải bốc lên khói xanh mà là đã bị ai đào lên…
…
Tề Thiên cung trống rỗng.
Khỉ Đá ngồi ngơ ngác một mình trong thư phòng, cả khuôn mặt và người hắn đều được bóng đêm bao phủ.
Bày trên mặt bàn vẫn là tấm thiệp cưới kia.
Hắn kinh ngạc nhìn qua, tay cầm một chuỗi phật châu một trăm lẻ tám hạt, chậm rãi lần lần. Mỗi khi tay lần qua là bóp nát mất một hạt châu.
Hai vị đình quan đứng bên ngoài thư phòng cẩn thận từng li từng tí âm thầm quan sát sắc mặt Khỉ Đá qua khe cửa, không dám thở mạnh.
Phong Linh vội vã chạy đến, liếc nhìn hai vị đình quan rồi thò tay đẩy cánh cửa khép hờ ra.
Nàng chớp chớp mắt, nện bước nhỏ, chậm rãi đi tới cạnh Khỉ Đá.
– Huynh không đi sao?
– Muội cũng cảm thấy ta nên đi sao?
Khỉ Đá ngơ ngác hỏi.
– Huynh không nên đi sao?
– Nàng sẽ trở về cùng ta sao?
Phong Linh mím môi, mở to đôi mắt màu phỉ thúy, khẽ cười nói:
– Trên thế giới này, có lẽ không tìm được nữ nhân nào tốt với huynh hơn Dương Thiền tỷ đâu. Dù với lý do gì đi nữa, huynh cũng không nên buông tay.
…
– Ngự tiền thần tướng Cự Linh Thần phụng mệnh của Chí chân Ngọc Hoàng Thượng Đế, hạ phàm đuổi bắt phạm tiên Dương Thiền. Kẻ không phận sự nhanh tránh đường!
Thanh âm như sấm vang vọng từ khắp bốn phương tám hướng, áp bách tới khiến tất cả đồ sứ trên bàn trà đều phải rung lên.
– Đến rồi.
Dương Thiền khẽ mỉm cười.
Ngoài cửa truyền đến tiếng huyên náo, là tiếng của “mười vạn đại quân” đang chạy tứ tán.
Thư sinh đã bị dọa bể mật. Y giãy giụa muốn bò đi, lại bị Dương Thiền níu lấy cổ áo lại.
– Không muốn… Ta không muốn chết. Tam Thánh Mẫu, ta không cần làm tể tướng nữa, ta không muốn chết…
– Có người muốn bắt ta. Lúc này ngươi là tân lang, không phải nên đứng chắn trước người ta sao?
Nàng mang nét cười nói.
Một cơn cuồng phong nhấc rời toàn bộ nóc nhà đi.
Trong đám mái ngói bay tán loạn, ánh mặt trời chiếu rọi lên khuôn mặt của nàng. Một thân áo đỏ tung lên trong gió như thể ngọn lửa cháy hừng hực.
Một tay cầm kiếm, một tay níu lấy tân lang đã hoảng sợ đến ngất đi, nàng cười cười nhìn chiến hạm đầy trời.
Nhìn thấy tình cảnh như vậy, đám thiên binh thiên tướng đứng trên bầu trời không khỏi khẽ giật mình.
Cự Linh Thần đè nén nỗi lo lắng không yên trong lòng, cất cao giọng nói:
– Phạm tiên Dương Thiền, nếu ngươi thúc thủ chịu trói, tới Linh Tiêu bảo điện, bản thần chắc chắn sẽ hướng bệ hạ xin giảm tội cho ngươi!
– Xin giảm tội? Không cần.
Dương Thiền giơ thanh trường kiếm lên chỉ thẳng về phía Cự Linh Thần:
– Muốn bắt ta, cứ tới thử xem.
Lập tức, đám thiên tướng đưa mắt nhìn nhau.
Dương Thiền này chỉ là tu giả cảnh giới Luyện Thần, làm sao dám…
Cự Linh Thần nuốt khan, thấp giọng nói với thiên tướng bên cạnh:
– Đi, bắt nàng lại.
– Ta đi?
Thiên tướng kia chợt giật thót.
Không đợi bọn hắn kịp phản ứng, một luồng sáng chói từ chân trời lao vút tới, đập thẳng xuống phía trước mặt Dương Thiền khiến mặt đất nơi đó vỡ vụn, bụi tung mù mịt.
Đợi bụi mù tan hết, đám thiên binh thiên tướng nơi đây đều trở nên lắp bắp kinh hãi.
– Tam Tiêm Lưỡng Nhận đao?
Tầng mây trên bầu trời chậm rãi xé mở, một người mặc chiến giáp màu vàng, mang theo Hao Thiên Khuyển, Ngạo Thiên Ưng, đạp trên tường vân từ trên trời hạ xuống.
Chỉ bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy linh lực chung quanh y tản rộng ra thành hình cánh cung như thể mây khói mờ mờ ảo ảo.
Người này chính là Chiến thần có thể đơn thương độc mã xông thẳng vào trong chiến trận thủy quân Thiên Hà, đuổi đến Ngọc Đế không có chỗ trốn khắp tam giới – Dương Tiễn!
Đám thiên tướng đều trợn mắt choáng váng.
Dương Tiễn vững vàng đáp xuống đất, nhàn nhạt liếc qua “tân lang” đang hôn mê rồi bất đắc dĩ hít vào một hơi.
Y rút thanh Tam Tiêm Lưỡng Nhận đao ra, ngăn trước người Dương Thiền, ngẩng đầu chắp tay nói với quân trấn thủ Nam Thiên Môn trên bầu trời:
– Xá muội không hiểu chuyện, gây ra đại họa, đúng là không nên. Kính xin các vị bẩm báo bệ hạ, việc này nhất định Dương Tiễn sẽ cho Thiên Đình một câu trả lời thuyết phục.
– Như vậy không hay đâu? Ý chỉ của bệ hạ là dù có thế nào cũng nhất định phải tróc nã Dương Thiền về quy án.
Một vị thiên tướng bên cạnh Cự Linh Thần thấp giọng nói.
Đang lúc Cự Linh Thần còn do dự thì chân trời lại vang lên một tràng trống trận.
Nơi đường chân trời phía xa hiện lên vô số chiến hạm quỷ dị. Thụ yêu kín đặc trên boong thuyền đã chuyển đổi hình thái hiền hòa xưa kia, đang vung vẩy dây leo gào thét, tiếng la rung trời.
– Đại quân thảo đầu thần của Quán Giang Khẩu…
Rất nhiều thiên tướng đã hoảng sợ đến há to miệng.
– Thế nào đây? Thần tướng, không bằng chừa cho Dương Tiễn chút mặt mũi?
Dương Tiễn tao nhã nói.
Khóe mắt Cự Linh Thần không khỏi giật giật.
…
– Ta đi đón nàng về… Nếu có một ngày ta cũng tìm được Tước Nhi trở về, nàng nhìn thấy ta đã thành thân…
Khỉ Đá ôm trán, lông mày cau sát lại:
– Các ngươi cảm thấy nàng chẳng qua chỉ là một con chim hoàng yến, ta bị điên rồi mới muốn phục sinh lại nàng, rất không hợp lý. Thế nhưng… Mạng này của ta là do nàng cứu về. Không có nàng, sẽ không có ta. Với ta mà nói, nàng chính là một con người chân thực. Ta còn chưa thực hiện được lời hứa với nàng mà đã thành thân… Đến lúc đó làm sao ta giải thích được với nàng đây?
– Không cần giải thích.
Phong Linh khẽ cười nói:
– Hơn một trăm năm, toàn bộ thế giới đều đã biến hóa nghiêng trời lệch đất mà huynh vẫn không quên nàng. Phần tình cảm này đã đủ sâu đậm rồi, đã đủ giải thích hết thảy mọi chuyện rồi, nàng nhất định sẽ hiểu được.
Khỉ Đá chậm rãi ngẩng đầu hỏi:
– Muội không phải nàng, làm sao biết nàng nhất định sẽ hiểu được chứ?
Ánh mắt Phong Linh hấp háy, cười đùa:
– Không phải sổ Sinh Tử vẫn còn đang bị phong ấn hay sao? Làm sao huynh biết ta không phải nàng ấy?
– Ta từng có ngờ vực, đặc biệt đi tra xét cây Nguyệt. Cây Nguyệt là sản phẩm của thiên đạo, không cách nào nói sai được. Coi như có sửa nụ hoa đi, lại lập tức nở hoa khác, cho nên ta rất chắc chắn muội không phải nàng ấy. Cũng may… Nếu muội thật sự là nàng, ta cũng không biết nên làm gì bây giờ.
Phong Linh trầm mặc lại.
Một lúc sau, nàng cúi đầu nói khẽ:
– Nếu như ta là nàng, huynh sẽ cưỡng ép đánh nhập địa hồn vào ta sao?
Khỉ Đá chậm rãi lắc đầu:
– Sẽ không.
Lúc này, khóe mắt Phong Linh chợt ướt át, miệng cười ngọt ngào.
Nàng chợt đưa hai tay ôm lấy Khỉ Đá, nghẹn ngào ghé tai hắn nói:
– Tin muội đi, Tước Nhi sẽ hiểu được đấy. Đi đi, đừng để Dương Thiền tỷ đợi quá lâu.
– Đã nói rõ muội không phải là nàng ấy, làm sao muội biết chắc chắn nàng ấy sẽ hiểu được…
– Chỉ có nữ nhân mới hiểu rõ tâm tư của nữ nhân, một con khỉ như huynh thì biết gì?
Phong Linh nắm chặt tay Khỉ Đá, mắt mở to nói:
– Tin ta đi, chắc chắn Tước Nhi sẽ không trách huynh đâu. Trái lại, huynh không đi nàng mới trách huynh. Nếu Tước Nhi mà trở về, biết vì nàng mà huynh hy sinh một cô gái khác đã vì huynh mà bỏ ra trọn vẹn hơn một trăm năm, huynh cảm thấy nàng sẽ vui sao?
– Thật chứ?
Khỉ Đá ngơ ngác hỏi.
– Thật!
Phong Linh cười, cười ra nước mắt.
Khỉ Đá ngơ ngác nhìn nhìn, thoáng cái như thể người vừa tỉnh mộng.
Hắn đứng phắt dậy, bước nhanh ra khỏi thư phòng:
– Cầm chiến giáp của ta đến! Mau đem tới.
– Đại Thánh gia, không phải người vẫn đang mặc chiến giáp sao?
– Không… Không được, bộ này không được, sao ta có thể mặc bộ này đi gặp nàng được? Mang… Mang mấy thứ Long Vương đưa tới, ngẫu ti bộ vân lý, tỏa tử hoàng kim giáp, phượng sí tử kim quan!
– Vâng… Vâng!
Phong Linh lẳng lặng ngồi trong thư phòng, nhìn Khỉ Đá đang luống cuống phía xa xa, chảy nước mắt, miệng cười khanh khách.
…
Một vị thiên tướng lặng lẽ đi tới phía sau Cự Linh Thần, thấp giọng nói:
– Yêu quân Hoa Quả Sơn đã đến cách đây chưa tới năm dặm.
– Yêu quân Hoa Quả Sơn cũng tới? Đến bao nhiêu?
Tay Cự Linh Thần khẽ run lên.
– Đại khái… Khoảng trăm vạn.
Thiên tướng kia khúm núm nói.
– Trăm vạn? Hôm nay là ngày gì?
Cự Linh Thần khẽ run rẩy nhìn Dương Tiễn đang đứng ngăn trước người Dương Thiền, lại nhìn về phía quân đoàn thảo đầu thần Quán Giang Khẩu đã đến gần trong gang tấc, cảm giác như mình muốn phát điên lên mất.
…
Trong đống đá vụn, Dương Thiền vẫn còn nắm chặt cổ áo “tân lang” đang bất tỉnh kia, một tay nắm trường kiếm, lẳng lặng đứng trong gió, như trước chờ đợi.
Vào lúc này, chính nàng cũng không biết mình đang chờ đợi cái gì, có thể chờ được hay không.
…
Trên boong của chiến hạm chỉ huy, yêu quân tụ tập hầu hết các đại tướng Hoa Quả Sơn.
– Hai quân đang giằng co nhau, phía Nam là quân đoàn Quán Giang Khẩu, phía Bắc là quân trấn thủ Nam Thiên Môn. Quân trấn thủ Nam Thiên Môn có đủ cả Tứ Đại Thiên Vương, Lý Tịnh và Na Tra, còn nhìn thấy cả cờ soái của Ngũ phương Yết Đế. Đại tướng bên quân đoàn Quán Giang Khẩu không nhiều lắm nhưng lại rất tinh nhuệ. Dương Tiễn, Mai Sơn Thất Thánh không dễ trêu vào, chưa kể quân lính của y rất khó đối phó.
– Chúng ta chia binh làm hai đường, một hơi ăn hết?
– Có hơi khó khăn… Chủ yếu bên kia có Dương Tiễn. Ta đề nghị Cửu Đầu Trùng, Ngưu Ma Vương, Bằng Ma Vương, Mi Hầu Vương, bốn vị kiềm chế Dương Tiễn, chờ chúng ta đối phó số còn lại kia xong sẽ cùng nhau đối phó y.
– Ngũ phương Yết Đế cũng khó đối phó. Công pháp Phật môn cực kỳ quỷ dị, tốt nhất phải nghĩ kỹ để không phải lật thuyền trong mương.
Dĩ Tố vẫn một mực không nói lời nào chợt quát lên:
– Mấy thứ này không phải trọng điểm, trọng điểm là phải phái người đi trước xông vào bảo hộ Thánh Mẫu đại nhân!
– Đúng đúng đúng.
Chúng yêu nhao nhao gật đầu.
– Bàn lại kế hoạch khác nào, ài, ghét nhất là mấy kế hoạch tác chiến tạm thời… Chờ đã, kia là cái gì?
Theo hướng chỉ của Đoản Chủy, chúng yêu nhao nhao nhìn về phía chân trời.
Nơi đó, tầng mây đang dần bị cắt xé ra.
– Đó là… Đại Thánh gia?
– Là Đại Thánh gia không sai! Đại Thánh gia đến rồi!
Cả chi hạm đội đều hoan hô lên.
…
Trong cuồng phong lạnh thấu xương, hắn mặc kim giáp, chân đạp mây bảy màu gào thét lao thẳng vào trận doanh đông nghịt quân địch.
Thiên quân, thảo đầu thần, tất cả đều ngơ ngác nhìn, nhìn chân hắn đạp mây bảy màu mà đến, nhìn hắn choàng theo áo choàng màu đỏ chót xuyên qua trận địa địch, nhìn hắn đáp xuống cách Dương Thiền không tới ba trượng khiến bụi tung mù mịt lên.
Dương Thiền mở to hai mắt.
Na Tra bất đắc dĩ thở dài.
Cự Linh Thần giật mình nhớ cái lần mình bị treo lên kia, khóe mắt giật giật, tim đập thình thịch.
Dương Tiễn giơ Tam Tiêm Lưỡng Nhận đao chỉ thẳng về phía bụi mù kia, thấp giọng nói:
– Ta biết ngươi và muội muội của ta có ước định với nhau, nhưng đây là chuyện Dương gia ta, không khiến ngươi quản. Ta cam đoan với ngươi, muội ấy không có chuyện gì.
– Chuyện này…
Khỉ Đá giơ hai tay trống không lên, từng bước đi xuyên qua tầng bụi mù, khẽ liếc nhìn Dương Thiền một thân quần áo tân nương. Hắn thò tay móc móc lỗ tay, nhìn về phía Dương Tiễn, nhếch môi cười hì hì nói:
– Đại cữu ca (anh vợ) à, thật ra… Ta tới cướp dâu đấy.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều giật mình.
– Cướp dâu?
Dương Tiễn không khỏi trợn to hai mắt.
– Cướp dâu?
Cự Linh Thần không khỏi nhăn tít hàng mày.
– Cướp dâu?
Na Tra không khỏi nhướng tai dài lên.
Tân lang vẫn luôn bị tóm lấy cổ áo và thanh kiếm trong tay kia chợt bị buông rơi cả xuống đất.
Dương Thiền che miệng, ngơ ngác nhìn con Khỉ Đá đã không gặp mặt cả năm trời trước mắt, nước mắt rơi như mưa.
Vào lúc này, cả trời đất như yên tĩnh lại.
Khỉ Đá cẩn thận từng li từng tí nhìn qua Dương Thiền, từng bước đi về phía nàng, thấp giọng hỏi:
– Làm sao nào? Theo ta trở về nhé?
– Trở về làm gì?
– Trở về, đương nhiên là thành thân rồi.
– Vậy Tước Nhi của ngươi thì sao?
– Đến lúc đó tính sau chứ sao.
– Ai muốn lấy con khỉ đầy lông nhà ngươi?
Dương Thiền lau nước mắt, ngẩng cao đầu, mím môi cười rồi nghẹn ngào nói:
– Nếu như… Nếu là cướp dâu, thì làm gì dễ dàng như vậy được? Làm sao đánh thắng được ca của ta rồi hẵng nói.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!