Miễn Cưỡng Kết Hôn
Phần 11
Nhờ có cốc trà gừng đó mà cổ họng tôi được ủ ấm, ngủ một giấc dậy thì ngày hôm sau không còn cảm thấy đau rát nữa.
Tâm trạng tôi phấn chấn nên mới tám giờ sáng đã cầm theo máy ảnh đi ra bên ngoài. Vừa mở cửa thì bỗng dưng lại gặp một người đàn ông cũng đeo máy ảnh từ phòng đối diện đi ra.
Anh ta cười với tôi, tôi cũng thân thiện cười lại:
– Anh cũng là phóng viên à?
– Ừ, bạn cũng thế hả?
– Vâng. Thế là cùng đồng nghiệp rồi.
– Tôi làm ở tòa soạn Y, bạn làm ở tòa soạn nào?
– Tôi làm ở tòa soạn X.
– Tòa soạn đó ở Hà Nội phải không nhỉ?
– Vâng, đúng rồi, nghe giọng anh thì chắc tòa soạn Y ở miền nam hả?
– Ừ, tòa soạn của tôi ở Sài Gòn. Lần này vào đây lấy tin tức festival. Bạn cũng thế hả?
– Vâng.
Vì cùng là phóng viên nên chúng tôi bắt chuyện rất nhanh, cả hai nói chuyện suốt từ khi ra khỏi phòng cho đến khi xuống đến sảnh khách sạn, sau đó còn đi chụp ảnh lễ hội festival cùng nhau.
Ngày hôm đó, tôi cầm máy ảnh lang thang hết các khu lễ hội, rồi khu ẩm thực, cuối cùng đến tận chiều mới đến chỗ gian quảng cáo của anh Minh để chào mọi người ra về.
Giờ tôi đến thì chỗ anh Minh chưa đông lắm, chỉ có khoảng năm, sáu người đang chơi thử. Tôi vừa ló mặt đến thì đã vô tình gặp Thúy đứng trong đó, cô ta mặc áo đồng phục của nhân viên Nguyệt Long Kích, rảnh rỗi nên đang ngồi bấm điện thoại.
Không thấy anh Minh nên tôi hỏi cô ta:
– Sao cô lại ở đây?
– Tao ở đây cũng phải báo cáo với mày cơ à? Tao ở đây liên quan quái gì đến mày?
– …
– Nhìn cái gì mà nhìn? Ở đây không có chỗ của mày, biến đi cho khuất mắt.
Tôi không thèm chấp nên định đi về, nhưng vừa mới quay người thì lại nghe giọng anh Minh vọng đến:
– Ơ Dương, sao mới đến đã về thế? Hôm nay nổi hứng đến chơi sớm à?
Thúy liếc thấy bóng anh Minh cũng vội vàng đứng dậy bảo tôi:
– Đấy, em bảo chị Dương chờ tý mà cứ vội về. Vừa đến đã đòi về rồi.
– Nghe bảo Dương là chị của Thúy hả? Vào đây gặp em gái thì phải ở lại chơi thêm tý nữa chứ. Lại đây em.
Tôi ngại anh Minh nên đành quay đầu lại đáp:
– Em định đến chào anh để tối về Hà Nội. Em xong việc rồi, tý nữa bay chuyến đêm về.
– Ơ sao nhanh thế? Ở lại chơi thêm vài hôm đã chứ. Hay là chờ anh rồi mai mà về luôn?
– Mai anh cũng về ạ?
– Ừ, có mấy người vào thay ca rồi. Anh về nghỉ thôi. À, lần này Thúy vào thay bọn anh đấy. Buổi tối đông người lắm, Thúy chịu khổ vài hôm em nhé.
Thúy cười cười, thái độ nhỏ nhẹ tử tế, khác hẳn lúc nói chuyện với tôi:
– Có gì đâu anh, em là nhân viên mới mà, cứ để em chịu khổ cho quen đi.
– Cố lên em, kiểu gì sau đợt này cũng được sếp thưởng.
– Vâng ạ.
– Em trông chỗ này nhé, anh ra ngoài kia mua cốc nước mía tý đây.
– Vâng, anh với chị Dương đi đi, em trông cho ạ.
Giao chỗ gian hàng lại cho Thúy xong, anh Minh với tôi đến chỗ mấy quầy nước ép mua hai cốc nước mía uống. Tôi tiện mồm hỏi:
– Thúy đến làm ở công ty lâu chưa anh?
– Được mấy tuần rồi. Em không biết à?
– Không, mấy tuần vừa rồi em bận quá, không về nhà nên không biết.
– Ừ, hôm bữa thấy mẹ Thúy, là mợ em nhỉ? Dẫn Thúy đến công ty xin việc.
– Công ty mình đang tuyển người hả anh?
– Đâu có, làm gì tuyển người đâu. Bình thường có tuyển thì cũng chỉ tuyển nhân viên có bằng IT thôi, nhưng chắc là người nhà nên anh Duy vẫn nhận.
– À…Vâng.
– Thế tối nay em về thật à?
– Vâng, em đặt vé máy bay rồi, đặt vé giá rẻ nên không đổi được. Bỏ đi thì phí.
– Ừ, thế tối đi ăn cùng bọn anh đi rồi về.
– Tối nay bọn anh không ở đây cho khách chơi thử ạ?
– Có tốp mới vào rồi, mấy đứa bọn anh được nghỉ, tốp kia trực thay. Tối đi ăn cùng cho vui cả.
– Vâng, thế cũng được. Các anh định ăn ở đâu thì bảo em nhé, tối em đến.
– Ngay đối diện hội chợ triển lãm có một cửa hàng bán lẩu đấy, hay là ăn ở đó nhé. Ăn gần cho tiện.
– Vâng, bảy giờ tối em qua.
– Mấy giờ em bay?
– Mười một rưỡi ạ.
– Thế kịp đấy. Ăn uống no say rồi lên máy bay về.
– Vâng.
Tối đó, tôi quay về gấp đồ đạc sẵn, đến bảy giờ tối thì đi bộ đến cửa hàng lẩu kia. Lúc đến nơi lại thấy Thúy cũng đang ngồi ở đó.
Tôi cứ nghĩ cô ta vào thay bọn anh Minh thì phải trực ở gian triển lãm, không ngờ cô ta vẫn theo mọi người đến. Tôi cũng thắc mắc nhưng không tò mò lắm, dù không ưa nhau nhưng ở đây có nhiều người, cho nên vẫn tỏ ra như bình thường, tươi cười chào hết một lượt.
Anh Minh thấy tôi thì hô to:
– Mọi người ơi, vợ sếp đấy. Chắc ở đây nhiều người lần đầu tiên thấy mặt nhỉ?
– Chị dâu đây á? Chị dâu xinh thế? Chào chị dâu nhé, bọn em là nhân viên công ty sếp Duy.
– Mọi người cứ gọi tôi bình thường thôi, gọi chị tôi ngại lắm.
– Chắc chị dâu không biết chứ hồi ở Mỹ bọn em toàn gọi anh Duy là đại ca thôi, anh cả của bọn em mà. Giờ chị lấy đại ca thì bọn em phải gọi chị dâu là đúng rồi.
– …
– Chị dâu ngồi đi, ngồi chỗ em này.
Mấy người này nói giống hệt anh Minh hôm qua, làm tôi muốn từ chối cũng không từ chối nổi. Thực ra tôi với Duy vốn chẳng có gì, nhưng mọi người ở đây thân thiện với nhiệt tình quá nên tôi cũng không đôi co việc xưng hô nữa, im lặng cười cười cho qua chuyện rồi ngồi xuống.
Một người hỏi tôi:
– Chị dâu là chị của Thúy mà nhìn không giống nhau nhiều nhỉ?
– Thế à?
– Vâng, nét của hai người khác nhau. Nhìn không biết là chị em đâu. Mà nét của chị dâu nhìn lạ lắm nhé, mắt to, lông mi dày, trắng nữa, giống gì nhỉ? À… giống con gái Thái.
– Sao biết hay thế? Tôi dân tộc Thái đấy.
– Ơ thật ạ? Bảo sao xinh thế. Con gái dân tộc Thái mà xuống đây, con trai bọn em săn nhiều lắm chị ơi. Con gái Thái hầu như ai cũng trắng mà đẹp. Em thấy chị là đẹp nhất đấy.
– Đừng có đùa tôi nhé, tôi tin là thật đấy.
– Thật đấy, em thề luôn. Không đẹp mà hốt được sếp em à? Sếp em hơi bị có mắt nhìn đấy.
Vừa nhắc đến tào tháo là tào tháo tới ngay, mấy người bọn tôi đang hào hứng buôn dưa thì bỗng dưng lại thấy một bóng dáng quen quen từ cửa đi vào.
Nhân viên trong công ty Duy đều trẻ cả, toàn thanh niên nên vui cực kỳ. Bọn họ vừa nhìn thấy sếp là nhao nhao cả lên:
– Sếp đến rồi à? Anh ngồi đi.
Duy nhìn quanh mọi người một lượt, ánh mắt dừng lại ở chỗ tôi hai giây rồi ngoảnh đi chỗ khác. Anh ta khẽ gật đầu:
– Mọi người chờ lâu chưa?
– Mới vừa ngồi thôi sếp ạ. Đang chờ sếp nên chưa mang lẩu ra. À có cả chị dâu đến nữa này sếp. Sếp ngồi chỗ này cạnh chị dâu đi.
– Ừ.
Trước mặt mọi người không tiện từ chối nên Duy đành phải ngồi gần tôi. Lúc này, Thúy cũng đứng dậy, lấy thêm một chiếc bát và một đôi đũa, cẩn thận dùng giấy lau sạch rồi đặt đến trước mặt Duy.
Cô ta tỏ ra rất hiểu thói quen của sếp mình, cười ngọt ngào nói:
– Anh mới đến ạ? Bát này em rửa qua nước nóng rồi lau lại mấy lần rồi, anh dùng đi ạ.
– Cảm ơn.
Sau đó, lại có tiếng anh Minh hô hào:
– Lần đầu tiên có dịp chị dâu với sếp ngồi chung mâm với mấy anh em mình, khả năng hôm nay phải chúc mừng sếp nhiều nhiều vào đấy.
– Đúng đấy. Hôm nay bọn em mỗi người phải uống với sếp một chén. Chúc mừng đám cưới sếp.
– Hôm đám cưới sếp còn chẳng mời bọn em, bọn em định giận sếp đấy. Hôm nay sếp mà không uống bù là bọn em giận thật luôn.
Duy không phản đối, cũng chẳng giải thích gì về chuyện đám cưới không mời rộng rãi, anh ta chỉ lặng lẽ giơ ly rượu lên rồi nói với mọi người:
– Thế thì hôm nay phải uống thật rồi. Tự giác uống phạt trước ba chén.
– Đấy, phải thế chứ. Cạn ly sếp, chị dâu. Hơi muộn một tý nhưng chúc sếp trăm năm hạnh phúc nhé. Sếp với chị dâu đẹp đôi lắm ấy.
Tôi cười cười, cạn ly với mọi người nhưng không uống, bởi vì lát nữa còn phải lên máy bay về Hà Nội. Mấy anh em trong công ty Duy cũng biết tôi không uống được nên mỗi người đến chúc một chén đều bảo:
– Chị dâu không uống được thì đại ca phải uống thay đi. Rượu mừng mà bỏ phí là không được đâu. Sếp nhỉ?
– Ừ.
Cuối cùng, có lẽ vì ngại mọi người hôm cưới đã không thể mời được cho nên ai chúc ly nào Duy đều im lặng uống cạn ly ấy, thậm chí rượu của tôi anh ta cũng uống thay.
Tôi lẩm nhẩm đếm từ một chén đến hai mươi chén, rồi ba mươi chén, thậm chí còn hơn nữa mà anh ta vẫn cứ lặng lẽ uống, gương mặt không tỏ ra bất kỳ thái độ gì cả, không lạnh không nhạt, cũng chẳng biết uống nhiều thế thì đã say hay chưa.
Tôi sợ anh ta uống nhiều mà không ăn thì sẽ thủng luôn dạ dày nên cũng muốn cầm đũa gắp cho Duy mấy miếng rau củ ăn cho đỡ xót ruột, nhưng anh ta là sếp nên mọi người trong công ty phục vụ rất nhiệt tình, đặc biệt là Thúy, cô ta thỉnh thoảng lại chọn những đồ ăn ngon gắp cho chồng tôi.
Tôi chẳng biết gắp thêm gì cho Duy nên đành rót cho anh ta một ít nước lọc, nhưng còn chưa kịp đưa sang đã thấy Thúy mang một cốc nước chanh muối đến, nhẹ nhàng bảo với Duy:
– Anh uống cái này đi cho đỡ say ạ. Nước chanh muối giải rượu tốt lắm đấy.
Động tác rót nước của tôi chợt khựng lại, vô thức nhíu mày một cái. Tôi biết từ khi Thúy biết sự thật về Duy thì cô ta luôn theo đuổi chồng tôi, thậm chí việc xin vào công ty Game Nguyệt Long Kích cũng là vì muốn tiếp cận anh ta nốt.
Dù tôi với Duy chẳng có gì với nhau nhưng thấy cô ta quan tâm đến chồng tôi thế, trong lòng tôi cũng thấy hơi hơi khó chịu. Tuy nhiên trước mặt mọi người tôi cũng không muốn tỏ thái độ thẳng thừng để làm mất mặt Duy, cho nên định im lặng cho xong.
May sao ngay sau đó lại nghe tiếng anh ta trả lời:
– Không cần đâu, tôi uống nước lọc được rồi.
Nói xong, Duy cầm luôn cốc nước của tôi đang rót rồi đưa lên miệng uống, Thúy ngồi bên cạnh thấy thế thì sắc mặt lập tức xám xịt.
Cô ta ấp úng bảo:
– À vâng… uống nước lọc nhiều cũng làm rượu loãng ra, giải rượu cũng tốt ạ.
– Ừ.
Trong bụng tôi cũng thấy buồn cười nhưng không dám cười, một là sợ Duy thấy rồi nghĩ tôi ghen, hai là không muốn Thúy nghĩ tôi hả hê, cho nên chỉ đành cố nhịn quay đi chỗ khác, giả vờ nói bâng quơ vài câu với mọi người.
Cái gã Duy này tính tình khó ưa nhưng đôi lúc cũng được việc đấy chứ, ít nhất là từ khi đi cùng anh ta đến giờ, tôi chưa thấy lão ấy đối xử ngọt ngào tình cảm với bất kỳ người phụ nữ nào trước mặt tôi. Diễn viên Thanh Huệ đến níu kéo tình cũ cũng bị anh ta phũ, Thúy muốn đò đưa rồi cũng bị Duy lạnh lùng gạt thẳng luôn. Lấy một người đào hoa như anh ta mà đến giờ phút này vẫn chưa phải chứng kiến chồng mình tay ôm gái là tôi mừng rồi, dù chẳng có tình cảm với nhau nhưng việc tối thiểu là tôn trọng tôi thì anh ta vẫn có, thế là đủ cho mối quan hệ này rồi nhỉ?
Ngồi nói chuyện thêm một lúc, tôi mới đứng dậy ra nhà vệ sinh đi rửa tay, đang đứng ở vòi nước thì bỗng nhiên thấy Thúy xuất hiện lù lù sau lưng mình. Cô ta nghiến răng kèn kẹt bảo:
– Thấy hả hê lắm phải không?
– Cô nói cái gì đấy?
– Mày không phải giả vờ. Muốn cười thì cứ cười đi, không cần phải giả vờ thanh cao đâu.
– Hai từ giả vờ để tôi nói với cô hợp hơn đấy. Đừng tưởng tôi không có mắt mà không nhìn thấy cô có ý gì với chồng tôi.
– Chồng mày á? Haha.
Thúy bỗng nhiên cười phá lên, cô ta ghé sát vào tai tôi, thì thầm nói từng chữ một:
– Mày cũng đừng tưởng tao không có mắt mà không nhìn thấy mày với anh Duy giả vờ lấy nhau.
Tôi không nghĩ Thúy biết điều này nên quay ngoắt lại, hỏi cô ta:
– Nói gì thế?
– Bọn mày chỉ giả vờ cưới nhau để qua mắt ông ngoại thôi, tao thừa biết. Nếu anh Duy mà yêu mày thật thì đã chả ngủ lại công ty mỗi tối đâu. Vợ chồng son mà mỗi người một nơi nghe hơi vô lý nhỉ?
– Thì sao? Liên quan gì đến cô?
– Chả liên quan gì đến tao cả, nhưng tao thấy ngứa mắt vì cái con giả tạo như mày đấy. Loại lừa trên lừa dưới, lừa có gia phả như mày thì tư cách quái gì nói tao giả tạo? Tao thích ve vãn anh Duy đấy, mày có tư cách quái gì nói tao?
– Ít nhất tôi cũng là vợ của người ta. Cô chỉ là em họ bên vợ thì tự biết điều đi, đừng để đến lúc tán không được còn bẽ mặt, mang tiếng em vợ gạ gẫm anh rể.
– Tao thấy loại làm vợ như mày còn nhục hơn. Mang tiếng là vợ mà ngay cả đụng vào người chồng còn không được. Vợ kiểu như mày chỉ làm cảnh thôi, anh Duy chả thèm nhìn đến.
– Ờ. Còn hơn có người muốn làm cảnh cũng không được.
– Mày không phải thách. Rồi kiểu gì cũng có ngày tao trèo lên giường chồng mày thôi. Sắp rồi. Đến lúc ấy tao quay clip lại cho xem, xem mày còn vênh được nữa không?
– Tôi mời cô đấy.
– Chờ đấy con ranh.
Khi tôi quay lại chỗ ngồi thì tiệc cũng sắp tàn, ngồi thêm một lúc nữa thì mọi người cũng lục đục kéo nhau ra về. Anh Minh bảo đưa tôi ra sân bay nhưng tôi nhất quyết từ chối, tôi bảo:
– Các anh uống rượu cả rồi, về nghỉ đi thôi. Em bắt taxi ra sân bay cho tiện.
– Hôm nay chỉ có sếp uống nhiều thôi chứ anh có uống mấy đâu. Sếp say rồi, để anh đưa em về thay sếp. Để em đi một mình thế đại ca không yên tâm đâu.
– Thôi, các anh đưa anh Duy về nghỉ giúp em đi. Anh ấy say mới cần đưa về nghỉ, em vẫn tỉnh, để em tự đi thôi.
Một người nói:
– Anh Minh nói đúng đấy chị dâu, sếp say thì bọn em phải thay anh ấy đưa chị về chứ. Từ trước đến giờ em chưa bao giờ thấy sếp uống nhiều thế này luôn, đảm bảo say đến mai cũng không đi nổi. Chị cứ để bọn em đưa về.
Lời vừa nói xong thì bỗng nhiên nghe giọng Duy vang lên ngay sau lưng:
– Ai bảo tôi say không đi nổi?
– Ấy… đại ca…
Tôi quay lại thấy Duy đứng cách mình một quãng, dù hôm nay uống rất nhiều nhưng anh ta vẫn đứng rất thẳng, giọng nói cũng vẫn trầm trầm như bình thường, tuy nhiên nếu để ý kỹ sẽ thấy sắc mặt của anh ta hơi tái đi.
Thúy nhanh nhảu bảo:
– Hôm nay anh mệt rồi, để em đưa chị Dương về cho. Anh cứ yên tâm đi, em đưa chị đi đến nơi về đến chốn.
– Không cần đâu, tôi cũng có chuyến bay giờ đó.
Nghe xong câu này, mọi người đều ngạc nhiên tròn mắt hỏi:
– Ơ thế sếp với chị dâu bay cùng chuyến ạ? Sao không nói sớm hả sếp? Bọn em mà biết sếp cũng về Hà Nội thì không dám ép sếp uống nhiều thế đâu.
– Lên máy bay cũng ngủ thôi.
– Nhưng sếp đi được nữa không? Hôm nay uống nhiều thế mà, không về được thì cứ để bọn em đưa chị dâu ra sân bay, ngày mai sếp về sau cho đỡ mệt.
– Không cần đâu, cứ gọi taxi cho tôi đi.
Chắc bọn anh Minh nghĩ Duy quan tâm vợ nên mới đi cùng chuyến bay với tôi, cuối cùng cũng không ngăn cản nữa mà còn gọi taxi cho hai người bọn tôi ra sân bay.
Trước khi lên xe, anh Minh còn nửa đùa nửa thật bảo:
– Sếp lo cho chị dâu nên say cũng về cùng chị đấy. Hai người về mạnh khỏe nhé. Về đến nơi chị dâu nhớ nhắn tin cho bọn em đấy.
– Tôi biết rồi, lúc nào có vụ gì hay ho nhớ đừng quên tôi nhé.
– Chị dâu yên tâm, kiểu gì bọn em cũng không quên đâu.
– Tạm biệt mọi người.
Xe taxi chạy thẳng một mạch chở tôi với Duy ra sân bay, tôi ngồi cạnh anh ta thì ngửi thấy trên người Duy nồng nặc mùi rượu, chắc có lẽ say lắm rồi nhưng anh ta vẫn ngồi thẳng lưng, từ đầu đến cuối không hé miệng một tiếng.
Mãi đến khi vào làm thủ tục checkin tôi mới hỏi:
– Anh say lắm không? Có đi được không?
– Cô thấy tôi có đi được không?
Lúc này, mặt anh ta đã tái hơn nhưng vẫn còn đi tốt, nếu không đứng gần rồi ngửi thấy mùi rượu thì chắc cũng chẳng ai biết anh ta hôm nay phải nốc cả lít rượu vào người. Tôi gật gù:
– Cần gì thì bảo với tôi nhé.
– Ừ.
– Anh không mang hành lý gì à?
– Vào từ chiều, tối về luôn nên không mang gì.
– Đưa điện thoại đây, tôi làm thủ tục checkin cho.
Chắc Duy cũng không muốn mùi rượu của mình làm ảnh hưởng đến những người xung quanh nên đành đưa điện thoại cho tôi làm thủ tục checkin. Tôi xem vé điện tử của anh ta thấy mua từ cách đây hai ngày, chứng tỏ cái lão này không phải cố tình về cùng chuyến bay với tôi mà chẳng qua chỉ tình cờ mua vé chung chuyến thế thôi. Dù chẳng hy vọng gì về việc anh ta tốt với mình nhưng thấy thế, không hiểu sao lòng tôi lại bỗng dưng thấy ít nhiều hụt hẫng.
Trong lúc chờ đến lượt checkin, tôi lỡ tay nên ấn nhầm nút quay lại màn hình chính. Trên màn hình có ứng dụng Facebook, messenger, game Nguyệt Long Kích và một số ứng dụng khác. Ngày trước tôi dò tìm Facebook của Duy mãi không được, cứ nghĩ anh ta không dùng Facebook cơ, giờ thấy có ứng dụng Facebook ở đây thì bỗng nhiên lại cảm thấy rất tò mò, muốn mở thử ra xem nick của anh ta là gì mà bí ẩn như thế.
Mặc dù biết mình không nên xâm phạm quyền riêng tư cá nhân của người khác nhưng có lẽ thói quen nghề nghiệp làm tôi bứt rứt không chịu được, lát sau cũng không thể chiến thắng nổi chính mình mà len lén định mở ra xem thử.
Không ngờ khi ngón tay tôi vừa sắp chạm đến ứng dụng Facebook thì đột nhiên có tiếng nhân viên checkin lên tiếng:
– Người tiếp theo.
Tôi giật mình, ngón tay lập tức thu về.
Tôi đưa điện thoại cho nhân viên làm thủ tục, xong cũng không có ý định xem nữa mà cầm điện thoại mang trả cho Duy. Hai chúng tôi vào cửa kiểm tra, sau đó vào bên trong ngồi đợi chừng mười phút thì đến giờ ra máy bay.
Tôi với anh ta ngồi ghế gần nhau, lên máy bay cũng chẳng ai nói gì mà chỉ im lặng mỗi người làm một việc. Cả ngày nay chạy đôn chạy đáo, tôi mệt nên vừa ngồi xuống đã nhắm mắt ngủ, còn cái gã bên cạnh tôi thì như kiểu bị bệnh cuồng công việc, uống nhiều rượu đến thế rồi mà lên máy bay vẫn lôi ipad ra làm.
Tôi nhắm mắt mãi nhưng cũng không ngủ được, lát sau thấy tiếp viên hàng không đẩy xe đồ uống đi qua mới tiện miệng gọi một cốc ca cao nóng và một trà gừng.
Ca cao cho tôi uống còn trà gừng để cho Duy giải rượu, cũng tiện cho anh ta tỉnh táo làm việc luôn. Mỗi tội khi tôi cầm cốc trà quay sang định bảo “anh uống đi” thì lại thấy Duy đã nhắm mắt ngủ quên từ bao giờ, hai tay vẫn đặt trên màn hình ipad, ở đó mấy mã code IT tôi nhìn không hiểu gì.
Tôi nhìn bộ dạng ngủ gật của anh ta, tự nhiên trong lòng vừa thấy thương mà vừa thấy buồn cười. Có lẽ hôm nay anh ta mệt lắm rồi, có khi còn mệt hơn cả tôi, buổi sáng từ Hà Nội vào đây, uống rượu một trận say bò rồi lại từ Huế trở về, người bình thường chứ có phải là sắt thép đâu mà chịu nổi.
Tôi khẽ đặt cốc trà gừng xuống bàn rồi quay sang tắt ipad để anh ta dễ ngủ, bản thân mình không ngủ nổi nên đành ngồi tự nhâm nhi cốc ca cao nóng một mình.
Một lát sau bỗng nhiên thấy có thứ gì đó đè lên vai tôi, tiếp theo là một mùi hương nước hoa thơm thơm lẫn với mùi rượu xộc vào mũi, giật mình khẽ liếc sang mới thấy Duy đang gục vào vai tôi ngủ ngon lành.
Đụng chạm da thịt như thế này làm tôi hơi ngứa ngáy, nhưng tôi cũng không nỡ đẩy Duy ra mà cứ lặng im ngồi đó cho anh ta dựa. Qua vài phút sau đó cơn buồn ngủ cũng kéo đến làm mí mắt tôi nặng trĩu, sau đó chìm vào trong giấc ngủ lúc nào không biết.
Hôm nay hai chúng ta mệt rồi, về Hà Nội thôi!!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!