Mày Lấy Tao Đi
Phần 55
MÀY LẤY TAO ĐI 55
Hắn nấu món dê tái thôi.
Giờ vợ hắn còn đau. Và thằng em cũng chịu tí tổn thất. Cho nên mới ăn tạm món này. Chờ vợ hắn khỏe lại. Sẽ nấu ra súp húp cho dễ. Lúc ấy… Ăn được cả xương.
Hai đứa dắt nhau về nhà. Đứng ngập ngừng nhìn nhau ở cổng.
Giờ nói gì với bố mẹ. Xin cho chúng nó về với nhau. Không biết sau những tổn thương hai bên dành cho nhau. Các cụ có gật đầu cho chúng nó không nữa.
Hắn ngồi trước mâm cơm. Liếc nhìn mẹ.
-Mẹ… Con có chuyện muốn nói ạ.
-Nói đi con.
-Mẹ cho con. Đón vợ con về.
-Gì cơ.
-Con… Muốn đón vợ con về.
-Mày điên à.
-Chúng con là vợ chồng. Chúng con yêu nhau.
-Ly hôn rồi.
-Mới ký đơn đã ra tòa đâu ạ.
-Ly hôn thì ly hôn luôn đi.
-Mẹ…. Mẹ nghĩ lấy nhau rồi ly hôn nó như đi chợ ý.
-Nó như trò đùa của chúng mày.
-Nhưng chúng con yêu nhau.
-Từ bao giờ. Từ lúc nó cho mày lên giường à. Sau này chán nó lại tìm thằng khác thì sao.
-San không dễ dãi thế đâu mẹ.
-Mày biết.
-Con là người đầu tiên của cô ấy. Con biết.
-Nó chả thích đàn ông nên mới thế. Có khi nó đang nghĩ cách trả thù mày đấy con ạ.
-Mẹ. Mẹ đa nghi vừa thôi.
-Tao lo cho mày.
-Mẹ.
Hắn đặt đũa xuống.
-Mẹ.
-Không là không.
-Mẹ cũng thấy một năm qua San sống ở đây. Cô ấy là người như thế nào rồi mà.
-Mẹ ưng nó. Nhưng là trước khi chuyện kia xảy ra.
-Mẹ… San giúp đỡ con rất nhiều. Thật ra lúc đầu. Chúng con chưa xác định được tình cảm. Giờ con biết con cần gì rồi. Mẹ tha thứ cho chúng con.
Mẹ hắn ngồi im.
-Về hỏi bố mày. Giờ tao có quyền gì. Chúng mày thích gì làm nấy đấy.
-Mẹ.
Mẹ hắn đứng lên không muốn nghe hắn nói nữa. Hắn thở dài.
Bên kia bức tường. Nó cũng không biết phải bắt đầu từ đâu để nói chuyện với mẹ.
-Đêm qua con đi đâu sao mẹ gọi tắt máy.
-Con… Con ở cửa hàng.
-Sao máy không liên lạc được. Cái Sam cũng bảo không thấy con cả ngày. Con đi với ai.
-Con đi khám ạ.
–Con làm sao.
-Con không sao. Chỉ là lúc bị đau bụng nên giờ đi khám.
-Bác sĩ bảo sao con.
-Bác sĩ bảo Không sao. Cho uống thuốc là khỏi ạ.
-Cái này phải chú ý sau nhỡ sinh con có vấn đề gì thì sao.
-Con khám kĩ rồi. Không sao đâu mẹ ạ.
-Mẹ… Con muốn. muốn nói với mẹ một chuyện.
-Vậy qua con đi với ai.
Cả hai cùng nói. Nó ngập ngừng nhìn mẹ.
-Con nói chuyện của con trước đi.
-Vâng. Con muốn nói với mẹ về chuyện con và Quân.
-Tòa gọi lên rồi sao.
-Không ạ. Mà chúng con muốn quay lại với nhau.
-Gì cơ.
Mẹ nó nhìn nó chằm chằm.
-Vậy hôm qua con đi với nó hả.
Nó gật. Mẹ nó đặt cái đũa
Lên bàn mạnh làm nó giật mình.
-Mày ngu thế hả con. Nó đối xử như thế mà mày còn…
-Đó là chuyện quá khứ và cũng là hiểu lầm hiểu lầm thôi ạ.
-Hiểu lầm thì nó cũng phải có một lời xin lỗi chứ không phải coi như vô tội được. Nhà tao có nóc.
-Mẹ… Là nó cũng muốn sang Xin lỗi mẹ mà mẹ không cho nó vào.
-Tao tức mẹ con nhà nó. Chưa rõ đầu đuôi đã nhảy vào mồm người khác rồi. Tưởng tử tế lắm.
-Mẹ. Con đã nói đó là hiểu lầm.
-Tao không đồng ý đâu. Cái thằng Chung nó tử tế đấy sao mày không thích.
-Thì ngày xưa mẹ cũng khen thằng Quân như vậy mà.
-Nhưng thằng Chung nó còn có ăn có học. Ăn nói còn biết suy nghĩ.
-Mẹ… Là mẹ giận nên mẹ nghĩ vậy thôi.
-Không là không. Bố mày cũng không đồng ý đâu. Đừng có nói. Không bố mày đánh cho đấy.
Hai đứa nó đứng trên ban công nhìn nhau. Cả hai thở dài.
-Vợ Lùn. Có chuyện gì đấy.
-Giờ nếu mẹ không đồng ý chuyện hội mình thì sao.
-Giờ gạo nấu thành cơm rồi. Mình là vợ chồng rồi. Có phải Có phải chưa có gì đâu.
-Nhưng giờ mẹ chả cho ra khỏi cửa đây này.
-Thì tối vợ đừng khóa cửa. Để ý điện thoại rồi lên gác mở cửa cho người ta.
-Làm gì.
-Vợ chồng phải ngủ với nhau chứ. Hỏi ngốc vậy.
-Qua không mệt hả.
-Mệt gì. Người chỉ ôm thôi. Không làm gì đâu mà lo.
Nó thở dài quay vào trong vì sợ mẹ biết lại chửi rồi hai bên lại Mất lòng.
Tối đến lúc nhận được tín hiệu thì đi lên mở cửa. Hắn trèo qua tường sang dắt tay nó đi xuống phòng khóa cửa. Rồi nằm vật ra giường nó.
-Giường vợ thơm nhỉ vợ lùn
Nó ngồi xuống nhìn hắn. Lòng vừa vui nhưng cũng vừa hỗn độn. Hắn đưa tay kéo nó nằm xuống gối đầu tay.
-Lúc nãy anh cũng nói với mẹ.
-Mẹ nói gì.
-Như mẹ bên này.
Nó nhăn mặt.
-Giờ phải sao
-Kệ. Mình có đăng ký kết hôn rồi. Mẹ không nghe chúng mình bỏ đi. Mình yêu nhau sống với nhau chứ có phải sống với bố mẹ đâu.
-Nhưng chuyện hai nhà. Người ta vẫn thấy áy náy.
-Là lỗi của anh. Anh sẽ xử lý. Yên tâm uống thuốc cho khỏi. Sau này ông bà có cháu rồi. Cũng chả nói được đâu.
-Coi như sự đã rồi. Với lại chả có lời giải đáp nào bằng mình cứ sống hạnh phúc bên nhau.
-Chỉ sợ được mấy hôm lại giở trò.
-Anh đã nói cho anh cơ hội. Anh không bao giờ sai thế nữa đâu.
-Nhớ nhé.
Hắn kéo đầu nó lại thơm lên trán nó rồi cúi xuống nhìn. Mặt đầy tà dâm.
-Ê. Hôm qua bác sĩ bảo.
-Bác sĩ bảo nó rách ra thì quan hệ bình thường mà.
Hắn luồn tay vào sờ rất tự nhiên . Đêm qua mấy vết hắn đánh dấu trên ngực vẫn còn. Thâm lại mất rồi. Hắn cúi xuống hôn nó rồi trèo lên trên. Hôn lấy hôn để không rời. Yêu lắm.
-Lúc nãy chả bảo sang ôm ngủ thôi mà..
-Thì làm cái xong rồi ôm ngủ.
-Hôm qua cũng bảo làm cái. Xong…
-Thì đã mất công đục. Thì đục hẳn cho nó to ra. Đau thì đau một lần. Từ sau không đau nữa. Chỉ có sướng thôi.
Hắn ngồi dậy cởi áo ở trần. Nó đưa tay xoa bộ ngực rắn chắc của hắn. Bắp tay cũng chắc nịch. Hắn cúi xuống nhìn nó không nói gì mà thở mạnh. Khuôn ngực phập phồng lên xuống nhanh hơn. Hắn đưa tay qua cổ nó rồi lật cho nó ngồi lên trên. Nhẹ như lúc bế nó lên vậy.
-Cái tội hay đánh người ta. Thích làm chồng chứ gì. Cho lên trên đấy. Làm đi.
Nó cười tủm vì ngại. Xoa tóc hắn lộ ra vết sẹo nó làm bị thương.
-Xin lỗi.
Mắt nó rưng rưng.
-Chắc lúc ấy đau lắm à.
-Không. Chỉ đau ở đây thôi.
Hắn nắm tay nó đặt lên ngực mình.
-Lúc đó sợ.
-Sợ gì.
-Sợ mất vợ. Sợ vợ bỏ.
-Thế sao còn kí đơn.
-Vì thấy vợ nói đúng. Mình không xứng đáng để người ta yêu.
Nó tủi thân khóc. Hắn lau nước mắt.
-Vậy sao còn yêu.
-Yêu thì ai mà cấm được. Mình còn không biết mình yêu từ lúc nào.
-Chắc biết người ta còn nên thích chứ gì.
-Thì mấy lần hỏi bảo ngủ với tên Tài, ngủ với Bà Min rồi. Chứ ai nghĩ gì đâu.
-Người ta cũng đủ lớn để biết chọn ai là người đi cùng suốt đời rồi. Không phải thấy thích là yêu đâu.
-Vậy yêu người ta ở điểm nào.
-Tất cả. Trừ cái tội hay mày tao, với hay đánh chồng.
Nó khúc khích cười. Hắn ghét. Kéo áo nó ra rồi ngồi dậy ôm lấy ngực nó. Hôm qua đã bảo rồi. Nay hắn sẽ nấu nhừ nó luôn. Cho biết tay.
Hắn đặt nó nằm xuống cởi quần cho hai đứa. Rồi đưa thằng bé đi vào. Nó nhắm mắt. Có hơi đau nhưng cũng khoái. Hắn đưa đẩy nhẹ nhàng một lúc rồi cho nó lên trên. Nó đưa đẩy vài cái rồi dừng lại thở vì mệt.
Cái thằng bé nằm sâu bên trong. Còn vương vướng vì chưa quen. Nhưng cảm giác cọ sát thì thích.
-Sao lâu ra thế
-Cứ dừng nó chả lâu.
-Nhưng mệt rồi ý. Hì hì.
-Yếu thế.
-Mình khỏe thì có.
Hắn lại lên trên. Vật cho mụ vợ tả tơi. Sáng đến không buồn mở mắt. Đang ôm nhau ngủ ngon thì mẹ nó gọi cửa.
-San ơi.
Nó mở mắt. Hai đứa nhìn nhau. Nó vùng dậy mặc cái váy . Rồi cuống lên bắt hắn trốn.
-Gì đấy mẹ.
Nó đạp hắn xuống dưới giường rồi đi ra mở cửa.
-Mẹ… Gọi gì sớm thế.
-Không đi làm à.
-Chốc con đi.
Mẹ nhìn nó một lượt nghi ngờ.
-Đêm qua không ngủ được hả.
-À. Bụng còn đau nên mãi con mới chợp mắt được.
-Uống thuốc vào nhé.
-Vâng. Mẹ đi làm đi.
-Uh. Mẹ đi đây.
Nó đóng cửa thở phào. Hắn ngồi dậy nhìn nó cười. Nó tiến lại phía hắn. Hắn đưa tay đỡ nó ngồi lên giường . Hai đứa đang định tình tứ thì mẹ nó lạch cạch cửa. Nó ấn đầu hắn xuống rồi ngồi cả lên cổ.
-Con ăn sáng đi rồi hãy uống thuốc nhé.
-À… Vâng.
-Con đang làm gì mà ngồi đấy.
-À. Con lấy dép. Mẹ đi đi không muộn giờ.
-Uh. Mẹ đi đây.
Mẹ đóng cửa lại thì nó cúi xuống. Hắn đang vạch cái váy nó rúc vào nghịch em bé. Nó vùng dậy ra đóng cửa. Rồi quay vào đã thấy mặt hắn gian tà. Hắn vùng lên kéo nó lại vật ra giường rồi cúi xuống Thơm từ bụng xuống. Nó lấy tay che em bé.
-Đừng.
-Sao. Thích mà.
-Không sạch.
-Của người ta cơ mà.
Hắn xoa xoa nghịch nghịch. Nó ngồi chống tay kể cho hắn nghe về chuyện nó ác cảm vì gặp thằng Tài làm như thế.
Hắn cười.
-Nhiều kiểu lắm. Từ qua mới có vài chiêu thôi. Cứ từ từ. Nhưng mà cái này thích lắm. Chồng dạy cho.
Hắn cúi xuống nó nằm im. Hồi hộp nhìn hắn làm nó. Công nhận cũng thích lắm.
Hai đứa lại tranh thủ thêm cái nữa rồi nằm ôm nhau. Chả muốn xa nhau tẹo nào.
-Mai ngày kia bố về. Anh sẽ nói chuyện với bố. Để bố thuyết phục mẹ.
-Bố đấy có thể đồng ý. Chứ bố đây còn lâu.
-Mẹ thì nói được chứ bố đây không ai thuyết phục nổi.
Nó thở dài.
-Anh nghĩ rồi. Nếu bố mẹ không đồng ý. Thì mình bỏ đi.
-Hâm à.
-Thì cứ diễn kịch đi. Kêu khóc vật vã nhiều vào là bố mẹ thương hết.
-Khùng ít thôi.
-Hay đẻ đi. Đẻ luôn đi.
-Để khỏi đã.
-Thế giờ mai kia bố về. Anh sang nói chuyện với bố. Bố không đồng ý thì sao bây giờ.
-Thì thôi.
-Ê. Ê…
-Bố thì kệ bố đấy. Bố không đồng ý thì cũng là vợ người ta rồi. Người ta cứ bắt đi đấy. Gọi công an cũng chả được đâu.
Hắn rúc vào thơm nó.
-Chỉ sợ bố cầm dao đuổi chạy mất dép.
-Sợ gì chứ.
Hắn hạnh phúc ôm nó vào lòng.
-Anh chỉ sợ vợ thôi. Bố vợ chứ gì. Còn lâu nhá.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!