Vệ Sĩ Tạm Thời - Chương 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
118


Vệ Sĩ Tạm Thời


Chương 7


Chuyển ngữ: Cực Phẩm

Lúc này Cao Vũ Sanh mới ý thức được là mình vẫn còn nắm lấy bàn tay tuy không dày nhưng lại cực kỳ ấm áp kia, theo bản năng nắm chặt một chút rồi mới buông ra: “Xin lỗi.”

Thật ra Địch Thần cũng chẳng để ý gì, theo hắn đi vào phòng làm việc, kéo cái ghế cho khách ngồi trước bàn làm việc qua ngồi xuống: “Cậu gọi tôi tới chính là để nhìn đám người khóc tang trước cửa kia à?”

“Không phải.” Cao Vũ Sanh rót cho anh một ly nước, “Lúc gọi cho anh bọn họ vẫn còn chưa đến, tôi muốn nói về chuyện của anh.”

“Tôi?” Địch Thần nhận ly nước, trong ly thuỷ tinh trong suốt óng ánh có nước lọc, còn có mùi thơm bạc hà nhàn nhạt, chắc là có bỏ thêm lá bạc hà khô ở trong nước. Những nhân sĩ đẳng cấp đều thích uống cà phê loại đắt tiền hoặc là rượu Tây có màu sắc diễm lệ, vị tiểu Cao tiên sinh này lại mê uống nước có ngâm lá bạc hà, nhìn thế nào cũng không thấy giống một vị tổng tài bá đạo.

“Về… siêu năng lực của anh.” Cao Vũ Sanh châm chước tìm từ, tìm một cái tên gọi khác cho loại năng lực khác người của Địch Thần, “Nếu anh cứ bại lộ trước mặt người khác như thế thì rất nguy hiểm. Nếu tiếp tục làm vệ sĩ cho những người khác nhau thì kiểu gì cũng sẽ có người có thể nhìn ra giống tôi.”

“Cao tổng đang uy hiếp tôi sao?” Địch Thần cầm một cây thước bằng thép ở trên bàn thưởng thức, nhẹ nhàng gõ lên cái ly trong suốt, y như là gõ vào Cao tổng đẹp mắt đắt giá, không cần gần gũi quá, “Cái gì mà siêu năng lực chứ, Cao tổng nói gì tôi nghe không hiểu.”

“Tôi vô ý mạo phạm, đây chỉ là cho anh một lời khuyên thật lòng thôi, tìm một vị khách hàng cố định lại nguyện ý giữ kín bí mật là an toàn nhất.” Hai ngón tay của Cao Vũ Sanh giao nhau đặt lên bàn, bày ra một tư thái vô hại lại cường thế, “Đương nhiên, cũng là vì bản thân tôi nữa, tôi cũng gặp phiền phức giống Lý Đình.”

“Hả?” Bàn tay đang chuyển động thước của Địch Thần dừng lại, “Cậu cũng bị bạn trai cũ theo đuôi à?”

“…”

“A không phải, bạn gái cũ, là vị dưới lầu kia đúng chứ? Đúng là nhìn có chút nguy hiểm, muốn cậu nợ máu trả bằng máu, không chết tử tế được.” Địch Thần chậc chậc cảm khái, nhìn như đã thấy được hình dáng Cao tổng bị vị kia bầm thây vạn đoạn.

“Người nguyền rủa tôi chết nhiều lắm, tôi không thể nào sợ một người điên không có lực công kích.” Cao Vũ Sanh cảm giác được Địch Thần không hữu hảo lắm, đè gân xanh trên trán, lấy ra một túi văn kiện trong suốt từ trong ngăn kéo, trong túi có một tờ gì đó đủ màu, “Tôi nhận được cái này.”

Mặt trước có in ấn giao hàng vụng về, mặt sau là một hình vẽ gì đó rất kỳ quái. Xung quanh có mười hai cung hoàng đạo nằm trong vòng tròn đồng tâm, ở giữa có một con mắt trừng to. Khi Địch Thần thấy tờ giấy kia thì trong nháy mắt lưng liền đổ mồ hôi lạnh.

“Tờ quảng cáo giao hàng!” Cầm tới nhìn kỹ, tờ giấy này nhìn y như đúc tờ quảng cáo giao hàng lúc Lý Đình bước xuống lầu cầm.

Tờ giấy này xen lẫn trong đống đồ chuyển phát, sáng hôm nay đưa đến phòng làm việc của CEO nói muốn đích thân Cao Vũ Sanh xem. Ngày đó Lý Đình có chia sẻ với một người bạn, châm chọc là tờ quảng cáo này thiết kế xấu xí quá nên Cao Vũ Sanh mới có chút ấn tượng.

“Làm vệ sĩ tạm thời của tôi đi, nếu như anh không muốn làm chín tiếng thì có thể đưa đón tôi đi làm giống như Lý Đình là được…”

“Được.” Không đợi Cao tổng nói xong, Địch Thần đã đồng ý, không chút do dự nhận công việc này. Nhanh chóng chụp một tấm gửi cho Phương Sơ Dương, nói cho hắn biết là Lý Đình cũng nhận được một tờ giấy như thế. Bên kia chắc là Phương Sơ Dương đang bận rộn lắm nên không nhắn lại ngay.

“Anh biết đây là cái gì không?” Cao Vũ Sanh nhìn Địch Thần đang cúi đầu nghiên cứu tờ giấy, dùng ánh mắt từ từ miêu tả lại mặt mày của anh, cố gắng tìm được điểm giống nhau với người trong trí nhớ của mình. Nhưng mà thời gian lâu quá nên thật ra hắn cũng chẳng nhớ được bao nhiêu, nhìn một lát thì chỉ đưa ra một cái kết luận là Địch Thần lớn lên cực kỳ đẹp mắt.

Tìm được chút đầu mối nên cảm xúc của Địch Thần dịu bớt, để điện thoại xuống ngẩng đầu cười: “Cậu có từng xem “Thần Điêu Hiệp Lữ” chưa?”

“Có.” Đây là một tiểu thuyết võ hiệp nổi tiếng, còn chuyển thể thành một bộ phim dài tập, khi còn bé Cao Vũ Sanh còn rất thích xem.

“Trong bộ phim ấy, ma đầu Lý Mạc Sầu có một thói quen chính là sẽ để lại trong nhà người mình sắp giết một huyết thủ ấn. Để lại bao nhiêu vân tay chính là sẽ giết bao nhiêu người.” Tâm tình Địch Thần trở nên tốt hơn nên bắt đầu nói bậy, bày ra bộ dáng mà ngày thường anh hay dùng để lừa gạt mấy bạn nhỏ, trêu chọc tiểu Cao tổng có vẻ mặt thành thật.

Nhưng mà Cao Vũ Sanh không hề bảo anh cút như Phương Sơ Dương, mà là rũ mắt suy tư một chút: “Cũng có thể lắm.”

“…” Thế này mà cũng tin được, cậu nhóc này không chỉ ngốc thường thôi đâu, Địch Thần có chút một lời khó nói hết nhìn hắn.

Nhưng mà sự thật chứng minh Cao tổng không ngốc chút nào, đặc biệt là lúc nói đến chuyện tiền bạc. Nếu quyết định muốn làm vệ sĩ tạm thời thì phải nói rõ ràng vấn đề tiền lương trước. Cao Vũ Sanh lấy ra bản báo cáo thu nhập của một công ty vệ sĩ chính quy, thuê một ngày là mắc nhất, chỗ A trả cho vệ sĩ 8000 tệ một ngày, chỗ B trả vệ sĩ 6000 tệ một ngày. Tính theo tháng thì lương tầm khoảng 30 đến 40 ngàn, theo năm thì khoảng 600 đến 800 ngàn, không có quy tắc nào đáng nói cả.

Cái này chính là giá trong nghề, Địch Thần cũng gật đầu biểu thị tán thành.

“Bởi vì anh cũng không phải là vệ sĩ chính quy cho nên giá bình thường chính là 4000 một ngày, như thế thì một tháng sẽ khoảng 20 ngàn. Với lại bây giờ mỗi ngày anh chỉ làm việc lúc tan sở cho nên tối đa là 10 ngàn, tôi trả anh 15 ngàn.” Cao Vũ Sanh bày ra diện mạo của thương nhân, dường như người ra tay trả 50 ngàn không phải là hắn.

“Lúc trước không phải là 50 ngàn sao?” Địch Thần cố gắng càn quấy.

“Đó là giá đi làm chín tiếng, không phải anh còn phải mang theo trẻ con à? Nếu như anh đồng ý thì có thể gửi cậu bé ở nhà trẻ tầng 17, tiền gửi sẽ do công ty trả.”

Cao tổng lo lắng cho cả trẻ em trong nhà Địch Thần luôn, mọi việc đều được sắp xếp rõ ràng, chỉ còn thiếu một cái gật đầu của vệ sĩ tiên sinh nữa thôi, suýt nữa là vệ sĩ Địch đã đồng ý rồi. Nhưng khi anh đạp được nửa bước chân vào thì bỗng nhiên thấy sai sai, vị tổng tài này mướn vệ sĩ cũng hạ hết vốn gốc thật. Vừa mời anh ăn cơm, vừa điều tra tình huống của gia đình anh… Trước mắt cứ như là đang trải một cái lưới ra, bày đủ các loại đồ cần thiết anh muốn, nhà trẻ cao cấp, tiền, tránh xa loại công việc nguy hiểm sẽ khiến mình bị bóc trần, điều tra manh mối về cái chết của Lý Đình, chỉ chờ con thỏ mập là anh chui vào thôi.

“Bây giờ thì không được, tôi thích công việc ở nhà trẻ hơn.” Địch Thần nhịn đau từ chối món ngon có mỹ vị độc đáo này.

Lúc này, thư ký Hách bước vào thông báo là cảnh sát đã đến.

Cảnh sát còng ba người làm ầm ĩ kia, chỉ vào người đàn ông trung niên đang cứng cổ gào khan: “Tại sao lại là ông?”

“Đồng chí cảnh sát, anh biết ông ta à?” Địch Thần bắt lại tên ký giả cố gắng chuồn đi, không nhanh không chậm hít một hơi ô-xy. Lúc đầu ký giả còn có thể giãy giụa một chút, lúc sau thì như bị còng lại, toàn bộ cánh tay đều không thể nhúc nhích được. Động trái động phải cũng chẳng thể động được, giống như đang nhảy một điệu múa máy móc cứng nhắc vậy.

“Đương nhiên là biết, đây là ba người chuyên gây chuyện mà, tháng trước còn tóm bọn họ một hồi trước cửa bệnh viện nhân dân. Bọn họ chuyên diễn cho những người di dời và người giả bộ bị đụng mà… Đàng hoàng một chút, cái gì mà cháu gái ông chứ, người trong di ảnh mi thanh mục tú thế này sao có thể giống cái mắt hạt đậu của ông được chứ?”

Người di dời… Địch Thần nhíu mày, cọ xát mài răng hàm, quay đầu hỏi Cao Vũ Sanh: “Tiểu súc sinh Vương Cánh Hàng kia đang ở bệnh viện nào?”

Cao tổng: “…”

Cảnh sát đã đi rồi, ký giả vẫn còn bị nắm: “Thả ra!”

“Ây da, quên mất anh.” Địch Thần xoay đầu lại ung dung nhìn vị ký giả này, chộp lấy điện thoại của hắn đưa cho thư ký Hách xoá video liên quan đi, lại lấy điện thoại ra quay cái mặt hắn lại, “Nào, cười cái coi. Nói xem, ai mướn anh đến đây.”

Ký giả tiên sinh nhìn như con vịt bị cắt tiết, sắc mặt đã trắng bệch nhưng miệng vẫn còn cứng lắm, cái gì cũng không chịu nói.

Đội hình cảnh cục công an thành phố, Phương Sơ Dương còn đang đọc đi đọc lại báo cáo.

Người chết trong vụ án ở Nam Thành tên là Vương Cường, bốn mươi sáu tuổi, nam. Vợ của ông kể lại, cùng ngày hôm đó Vương Cường ra ngoài uống rượu với bạn nè, đến nửa đêm còn chưa về nên bà liền ôm con ngủ trước, ngày hôm sau vẫn chưa về, điện thoại cũng chẳng gọi được nên lúc này mới báo cảnh sát. Mà cha mẹ của Vương Cường cứ khăng khăng con mình bị mưu sát.

[Bà Vương (Chu Ngọc Phân): Nhà tôi thiếu nợ một khoản nợ cực kỳ lớn, gần đây tâm tình của Vương Cường không tốt lắm, nên bình thường vẫn hay ra ngoài uống rượu không về nhà. Tôi cũng chẳng để ý, nhưng không thể hiểu sao ông lại tự sát như thế, để lại cô nhi quả phụ chúng tôi thế này giờ làm sao đây?]

[Cha Vương: Khoản tiền đó nó mượn để làm ăn buôn bán, bán được lô hàng này đi là có thể kiếm được tiền, nên không thể nào có việc trốn nợ tự sát được!]

[Mẹ Vương: Chắc chắn là Chu Ngọc Phân làm, lúc trước cô ta còn nói con tôi ngoại tình, ba ngày quậy nhỏ, năm ngày quậy lớn, còn nói là muốn ôm hai đứa con trai nhảy sông tự tử.]

Trên cơ thể Vương Cường cũng không có dấu vết đánh nhau gì, hoặc là tự mình nhảy xuống, hoặc là hung thủ dùng một chiêu chế địch.

“Chuyện này cũng có khả năng, nếu như là có người quen biết bất thình lình đẩy Vương Cường xuống. Nhưng Lý Đình thì không thể đẩy được, muốn làm thì phải không đụng vào ném người xuống, trừ phi người nọ là một đại lực sĩ, dùng tư thế cử tạ nâng người lên rồi ném xuống lầu.” Đồng nghiệp khám sát hiện trường khoa tay múa chân tả lại độ cao của bệ cửa kia.

Đại lực sĩ.

Trong lòng Phương Sơ Dương căng thẳng, theo hắn biết, người có thể làm được chuyện này chỉ có Địch Thần khi hít ô-xy. Ngày đó hắn tăng ca suốt đêm không ở nhà nên không thể cung cấp bằng chứng vắng mặt cho Địch Thần được. Gọi điện cho anh em hỗn đản nói anh gần đây nên khiêm tốn một chút, đừng để người ta thấy được siêu năng lực của mình, cầm điện thoại lên thì thấy được tin nhắn Địch Thần gửi đến, lập tức đưa cho các đồng nghiệp.

“Trong di vật của Lý Đình có vật này không?” Phương Sơ Dương chỉ vào con mắt nằm trong vòng tròn đồng tâm quỷ dị kia.

Trần Chiếu Huy nhanh chóng cúi đầu lật một lần: “Không có.”

“Tiểu Trương đi tra lai lịch hình vẽ này một chút, Trần Tiểu Hắc đi theo tôi.” Phương Sơ Dương đứng lên, mang theo Trần Chiếu Huy đi lục soát xe Lý Đình một lần nữa. Theo Địch Thần nói, lúc đó anh có ném cái đồ vật vớ vẩn này đi, nhưng không nhớ là nó rơi ở đâu hay là vẫn còn ở trên xe.

Hai người chui vào cái xe đã trở thành lò nướng dưới ánh nắng mặt trời chói chang tìm kiếm, chưa được một phút đồng hồ thì quần áo đã ướt đẫm.

“Đội phó, anh đi đến dưới bóng cây đứng đi, để em lục soát cũng được.” Trần Chiếu Huy đẩy đẩy Phương Sơ Dương, mình thì vào trong xe kiểm tra kĩ lại.

Phương Sơ Dương mở cửa xe bật điều hoà trong xe, gió lạnh thổi ra khiến không khí oi bức khiến người khác hít thở không thông giảm bớt phần nào.

“Hê hê, vẫn là đội phó thông minh.” Trần Chiếu Huy lau mồ hôi, nịnh bợ hết sức cứng ngắc, không đợi Phương Sơ Dương mắng hắn thì bỗng nhiên kêu to, “Tìm được rồi!”

Trong khe hở giữa xe và cửa có một tờ quảng cáo giao hàng chưa kịp ném, y chang tờ giấy mà Cao tổng nhận được. Đồng chí Tiểu Trần đen bóng cẩn thận bỏ vật chứng vào túi nylon trong suốt rồi đóng cẩn thận, quay sang phía điều hoà một chút, thổi cho cái đầu nóng vựng nảy ra linh quang: “Đội phó, anh nói có phải là Lý Đình cho bên giao hàng một sao nên anh trai giao hàng đến trả thù cô ấy không nhỉ?”

“Ông chủ của Công ty Bản đồ Tiêu Điểm cũng cho một sao hả? Anh ta sẽ đặt một suất thịt cá năm tệ sao? Trong đầu cậu chắc toàn là dầu dưới cống đúng không!” Phương Sơ Dương cho đồng chí Tiểu Trần một cái tát ngay gáy.

“Lần trước anh nói là than đá mà.” Tiểu Trần xoa gáy thật thà nói.

“Cút cút cút!” Phương Sơ Dương đẩy cái đầu than đá ra, thuận tay nhận điện thoại.

“Đội phó, đồn công an khu Đông bắt được ba kẻ giả làm người nhà của Lý Đình đến gây chuyện trước cửa công ty Tiêu Điểm.”

Chuyên gây chuyện…

Mặt Phương Sơ Dương lạnh xuống, nhóm gây chuyện này có quen biết với nhóm lưu manh vô lại của khu tái định cư, mà Vương Cánh Hàng cũng vừa vặn là tên vô lại nổi tiếng ở Thái Trang: “Phái người để ý cái tên tiểu tử Vương Cánh Hàng kia, rồi kiểm tra điện thoại của hắn chút. Còn có, gọi vợ của Vương Cường đến một chuyến, tôi có việc muốn hỏi bà ấy.”

/Hết chương 7/

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN