Vệ Sĩ Tạm Thời
Chương 53
Chuyển ngữ: Cực Phẩm
Nhà trong khu dân cư nghèo là nhà tự xây, bình thường đều không có kế hoạch gì, nghĩ muốn xây thế nào thì xây thế đó. Nhà này là một cái nhà lầu, vốn cũng không thông khí lắm, ở tầng hai làm một cái trần, biến nó thành một cái hộp kín hoàn toàn. Nhà như thế này nên đành phải hoạt động ngoài sân, tận dụng hết sức không gian có hạn.
Hôm nay, bình ga bị nổ có uy lực cực lớn, làm bể nát hết trần nhà có chất lượng cũng chẳng tốt mấy. Xi măng rỗng ruột rơi từng miếng xuống, bịt kín đường đi ra ngoài. Ánh lửa lên đến tận trời, thỉnh thoảng còn có tiếng nổ mạnh. Lúc những người khác chạy đi thì chắc chắn vẫn còn nhìn thấy được khung cảnh này.
Không có công cụ chuyên nghiệp, sức người không thể dời hết tảng xi măng được, lại còn có khả năng sẽ táng thân biển lửa, chỉ đành phải chờ đội cứu hoả đến. Nhưng mà tình hình hiện nay mà còn chờ đội cứu hoả đến, thì Phương Sơ Dương cũng bị cháy thành tro rồi.
Địch Thần mượn ánh lửa nhìn qua những khe xi măng, nhưng cái gì cũng không thấy được. Trong nhà còn không có tiếng bước chân cũng không có tiếng cầu cứu, im lặng đến đáng sợ.
“Phương Sơ Dương!” Địch Thần hét lớn tiếng, tay không dời một tảng xi măng ném ra ngoài, người thì trèo vào.
Mười mấy năm trước, lúc anh được Địch Kiến Quốc dẫn về nhà thì Phương Sơ Dương đã ở sát vách nhà anh. Khi đó ở khu chung cư cũ, hai nhà đều nằm ở tầng trệt, còn có một sân nhỏ tự xây. Người hai nhà có quan hệ tốt, ở giữa chỉ cách bởi một bức tường gạch mỏng, cũng không lấy nước hoà xi măng trát lên, chỉ là đặt lên như thế.
Khi anh vừa mới tới nhà họ Địch, Địch Kiến Quốc vào nhà bàn bạc với người nhà, anh liền đứng trong sân lòng đầy mờ mịt. Nghe thấy sát vách có tiếng cười của một cậu con trai, lập tức tò mò vịn tường nhìn sang. Ở trong núi leo tường thành thói quen, nào biết tường này không chắc chắn như thế, “rầm” một tiếng đổ xuống chôn anh trong đống gạch.
“Ây, không sao chứ?” Tiểu thiếu niên mặc bộ quần áo màu gừng, hai ba cái đào đống gạch ra, ngồi chồm hổm nhìn anh. Khi đó Phương Sơ Dương đã mười hai tuổi, chơi bóng rổ phơi người ngăm đen, cười lên thì răng có vẻ cực kỳ trắng.
“Thần Thần không biết sinh nhật của mình à?”
“Thần Thần cũng lớn cỡ Dương Dương, không thì định sinh cùng một ngày là được.”
“Tôi là anh cả!”
“Sai, đây mới là anh cả!”
“Tách tách tách!” Khí ô-xy sung túc bất ngờ dụ cho lửa cháy trong nhà lên cao hơn, ngọn lửa bùng mạnh lên, suýt nữa là xém đến tóc Địch Thần.
Địch Thần lăn một vòng ngay tại chỗ, tránh được một đường lửa, bỗng nhiên thấy được Phương Sơ Dương bị kẹp ở giữa tảng xi măng. Dường như là bị đập cho ngất xỉu, nằm úp sấp ở vị trí cửa phòng khách không động đậy gì, thế lửa trong nhà không ngừng lan tràn, sẽ lập tức xém đến chân anh.
“Phương Sơ Dương!” Địch Thần lớn tiếng gọi hắn, hai ba cái kéo người từ dưới đất lên.
Cổng đi ra khỏi sân bị mấy tảng xi măng chặn lối, cảnh sát bên ngoài cũng leo tường vào, hai người mới vừa vào thì thấy Địch Thần đã tìm được người.
“Nhanh đi ra ngoài!” Địch Thần cõng Phương Sơ Dương lên, vừa chạy vừa hét lớn với hai cảnh sát. Hai người kia còn chưa hiểu sao, muốn chạy qua giúp.
“Bùm ——” Trong nhà bỗng nhiên có lửa cháy mạnh ngút trời lao ra, cũng không biết ở trong phòng bếp có trữ bao nhiêu bình ga mà lại nổ thêm lần nữa, sóng xung kích to lớn đẩy hai người Địch Thần đến phía tường đối diện. Mà cảnh sát vừa leo qua được tường thì trực tiếp bị đẩy xuống.
Địch Thần nhanh chóng xoay người trên không trung, hai chân chống tường, dựa vào bắp thịt lúc này vẫn còn xài được, giảm tốc độ va chạm lại, tránh đi kết cục bể đầu chảy máu. Nhưng chưa kịp điều chỉnh động tác lần nữa thì đã té quỳ thẳng lên miếng xi măng và thép gãy, đau đến nhe răng nhếch miệng.
Mà Phương Sơ Dương nằm trên lưng anh, tránh được bi kịch cơ thể chạm đất, vẫn còn bất tỉnh nhân sự như trước,
Lúc nãy chỉ tạm hít ô-xy hai hơi, bây giờ đã gần cạn rồi. Lửa cháy càng mạnh hơn, Địch Thần không dám dừng lại, khiêng Phương Sơ Dương lăn một cái rồi chạy về phía đầu tường.
“Anh Thần, bên này!” Trần Chiếu Huy đang ngồi trên đầu tường tiếp ứng anh.
“Phù phù…” Hô hấp của Địch Thần càng lúc càng nặng nề, cắn răng vác Phương Sơ Dương đến bên tường, đưa tay mình ra, “Kéo tôi một cái!”
Tiểu Trần gầy yếu dựa vào lực eo của mình thì không thể nào kéo đàn ông trưởng thành hôn mê lên được, Địch Thần phải dựa vào chính sức mình để vác Phương Sơ Dương ra ngoài.
Trần Chiếu Huy nghe lời kéo anh lên, dùng hết sức mình.
“Rắc rắc!” Không biết vật dụng gì bị cháy rớt xuống, ánh lửa sáng rực mang theo uy hiếp của tử thần rơi thẳng xuống hướng đầu bọn họ.
Địch Thần dùng hết sức nhảy lên, cùng mang Phương Sơ Dương chạy ra khỏi sân.
“Tách tách tách!” Đồ dùng bằng gỗ bị cháy hết, cả một căn nhà biến thành một cái biển lửa.
“Phù… Phương Sơ Dương…” Địch Thần quỳ rạp trên mặt đất, nhanh chóng thở hổn hển như mấy em cún bị cảm nắng, trong tay vẫn còn siết chặt cổ áo của Phương Sơ Dương, khàn giọng gọi hắn.
Trên mặt Phương Sơ Dương toàn máu, hai mắt nhắm nghiền, xem ra tình huống không tốt lắm.
Cao Vũ Sanh dùng một tay ôm lấy Địch Thần, không cho anh tranh luận nữa, chụp ô-xy lên mặt anh, liên tục đè van của nó. Cơ thể trong lòng rõ ràng đã đến cực hạn, bắt đầu hơi run lên, chọc cho trái tim của hắn cũng run rẩy đau theo.
“Đừng nói nữa, mau hít ô-xy đi.” Cao Vũ Sanh ôm chặt anh, lại gần bên tai thấp giọng nói, “Ca ca, đừng ngủ, mau hít vào, lập tức sẽ ổn thôi.”
Sức mạnh trong cơ thể Địch Thần cần dùng ô-xy có nồng độ cao mới có thể hoạt động lại. Nhưng lúc ô-xy chưa đủ thì anh cũng có thể dựa vào sức mạnh nằm trong bắp thịt bạo phát một chút, nhưng sau đó sẽ rơi vào trạng thái thiếu ô-xy nghiêm trọng.
Lúc còn nhỏ ở trong núi, do Địch Thần lớn lên giống một tiểu thiếu niên, liền thường thường có mấy việc nhà nông phải làm. Có đôi khi ép buộc dùng sức mạnh thì sẽ xuất hiện tình huống thế này.
Lúc đó, Cao Vũ Sanh nho nhỏ không biết làm sao cả, chỉ có thể nước mắt lã chã vuốt ngực cho anh.
Từng dòng từng dòng ô-xy đi vào cơ thể, từng cơn choáng váng, hoa mắt, ù tai cũng dần chuyển biến tốt hơn, cơ thể cũng dần lấy lại được sức. Địch Thần giơ tay lên giữ tay của Cao Vũ Sanh, lấy chụp ô-xy ra: “Anh không sao, nhanh đưa Phương Sơ Dương hít hai hơi, có phải nó tắt thở rồi không?”
“Khụ khụ…” Phương Sơ Dương sặc khụ khụ hai tiếng mở mắt ra, “Anh mới tắt thở ấy.”
“Mẹ nó, chú tỉnh rồi à, lại còn giả chết để cho anh cõng, có biết xấu hổ không hả!” Địch Thần cầm bình ô-xy đè lên chỗ miệng và mũi của Phương Sơ Dương, đúng lúc ngăn lại cái miệng tính chửi của anh.
Chợ đêm vốn yên bình náo nhiệt bị lần nổ này phá, trong tiếng nghị luận và rực lửa, đành tan cuộc sớm hơn.
Ông chủ sòng bài bị nổ chết, vợ ông ta thì một hỏi ba không biết khóc lóc dữ dội. Hầu hết dân cờ bạc trong sòng bài đều là người ở Chu Trại, cũng có người từ chỗ khác đến. Ngư long hỗn tạp, không có tin tức đặc biệt gì có ích cả.
“Nhưng mà đã tìm được danh sách thiếu nợ trong sòng bài rồi, bên trong đúng là có tên của Lý Siêu.” Trần Chiếu Huy đứng trước giường bệnh của Phương Sơ Dương, báo cáo tình hình xét hỏi cả đêm.
Phương Sơ Dương chỉ bị những vết thương ngoài da, trên mặt nhiều máu nhìn doạ người như thế, thật ra cũng là do trên đầu bị đập một lỗ thôi. Nhưng hôm qua vào sinh ra tử nên bác sĩ cũng không dám để anh về nhà thẳng, phải ở lại bệnh viện quan sát cả đêm.
“Đã tra ra được nguyên nhân sự cố chưa?” Trên đầu Phương Sơ Dương quấn băng gạc, trên mặt có vài đường trầy da, khoé miệng cũng rách, lúc nói chuyện có chút không được tự nhiên.
“Đội cứu hoả nói là do bình ga hoá lỏng ở phòng bếp bị nổ. Trong phòng bếp có ba bình ga, trên lầu còn có hai cái, cho nên mới nổ tiếp lần nữa.”
Phương Sơ Dương cẩn thận nhớ lại một màn cuối cùng trong sòng bài, những tên cờ bạc đều đi ra ngoài theo thứ tự lần lượt, còn ông chủ sòng bài thì lén quay lại, dường như là muốn chạy ra ngoài từ cửa sổ phòng ngủ. Anh liền chạy qua đuổi theo ông chủ đó, đúng lúc này thì bỗng nhiên nổ tung.
Cái này chắc chắn không phải là ngoài ý muốn.
“Đã tìm được thằng nhóc phát tờ rơi quảng cáo, hôm nay sẽ đi bắt tên đó.” Đội trưởng Phạm cười híp mắt đi tới, trong tay có xách theo bánh bao và sữa đậu nành.
Tiểu Mã ngáp liên tục theo ở phía sau, rõ ràng là thức cả đêm.
“Sao mọi người lại đến đây?” Phương Sơ Dương ngẩng đầu, nhận bánh bao trong tay đội trưởng.
“Mọi người ra ngoài ăn sáng, tiện đường đến thăm đội phó luôn, lát nữa về nhà chợp mắt một lát.” Tiểu Mã nói, người đã leo lên chỗ trống trên giường bệnh ngủ mất.
Ngày hôm qua phát triển thành dạng như thế, khiến cho mọi người không kịp trở tay. Vốn tính lấy lý do đi tra sòng bài để bắt ông chủ sòng bài về tra hỏi, để cho ông ta chỉ ra và xác nhận chị Hà. Ai biết hiện trường lại bị cháy, nhân chứng đã không còn mà còn thăng cấp thành một cái án mạng hư hư thực thực trong nháy mắt.
Người của đội hình cảnh mệt đến lắc lư, chỉ có Trần Chiếu Huy luôn tinh lực tràn đầy thì chẳng sao cả. Nhưng có thể là do mặt hắn quá đen nên nhìn không ra hai mắt gấu mèo.
“Dựa vào danh sách thuê nhân viên đi phát tờ rơi quảng cáo của công ty kia, và danh sách trong tay ông chủ sòng bài chồng chéo so sánh, đã xác định được người phát tờ rơi ở phố thương mại Kim Hâm, tên là Tôn Đại Tráng.”
Phương Sơ Dương hơi nhíu mày: “Hôm qua bắt được chưa? Giờ đầu mối về chị Hà lại bị chặt đứt, không bằng giữ hắn ta lại để xem có liên hệ lại hay không.”
“Nếu có bắt được thì cũng không cần giam nữa. Nếu sòng bài bị cháy, chắc chắn là do động đến lợi ích chung.” Đội trưởng Phạm nói chắc như đinh đóng cột. Ngụ ý, người được gọi là chị Hà kia sẽ không liên lạc với Tôn Đại Tráng nữa, hơn nữa cũng có khả năng đã chạy xa rồi.
“Nếu là một mình buôn lậu thì không thể nào liều mạng như thế. Bọn buôn người chỉ cần tiền, không giết người.” Phương Sơ Dương không cho là đúng, “Người gây ra vụ nổ chắc chắn là người khác.” Bây giờ xem ra, chuyện làm ăn buôn bán người của chị Hà cũng không phải là chuyện làm ăn nguy hiểm nhất mà ông chủ sòng bài giới thiệu, chắc chắn sau lưng còn dính đến vụ án gì lớn hơn nữa.
“Giết người diệt khẩu, đây đúng là kiểu của đám sống ngoài vòng pháp luật.” Tiểu Mã trở mình, lầm bầm lầu bầu nói một câu, lại ngủ tiếp.
“Những cái đó cũng chỉ là suy đoán thôi, nhưng nếu như bọn họ lừa bán trẻ em rồi còn làm chuyện gì táng tận lương tâm thì cũng sẽ bị bắn chết.” Đội trưởng Phạm giữ vững lập trường, đối với những người hiềm nghi phạm tội, có thể bắt một thì bắt một.
Bây giờ đi bắt Tôn Đại Tráng là một việc bắt buộc phải làm.
“Hôm nay cậu cứ nghỉ một ngày đi, không cần đến đội.” Trực tiếp cho Phương Sơ Dương nghỉ.
“Nhưng mà…” Phương Sơ Dương còn muốn nói gì nữa, bị đội trưởng Phạm ngăn lại, dường như là nghe thấy có người đến gần.
“Uầy, đều ở đây à.” Địch Thần mang cà men đi vào, doạ mọi người hết hồn, “Đến đến cùng nhau ăn.”
“Không được rồi, mọi người còn phải về phá án nữa.” Đội trưởng Phạm vỗ vỗ vai Địch Thần, “Hôm qua Thần Thần lại lập công, để tôi tìm một hội nghị khen ngợi cậu mới được.”
“Đừng đừng, đội trưởng cũng biết bây giờ tôi nổi bao nhiêu rồi đó, khen ngợi nữa sẽ có fan đến đá nát cửa nhà mất, dễ gặp chuyện không may lắm.” Địch Thần làm như có thật nói, dường như mình đã là tiểu thịt tươi nổi lắm rồi vậy.
“Anh Thần, ký tên cho em với.” Tiểu Mã ngọ nguậy bò dậy từ trên giường, kéo Địch Thần đòi chữ ký.
“Được, đợi cậu tỉnh ngủ đã.”
Đuổi một đám anh em đội hình cảnh đi, Địch Thần kéo bàn nhỏ trên giường bệnh ra, đặt hộp cơm và đồ gì đó lên hết. Đây là đồ ăn sáng Cao Vũ Sanh nói quán đồ ăn sáng Quảng Đông làm trước, tất cả đều tinh xảo không gì sánh được.
“Đây chính là đồ Thiên Tứ nhà chúng ta mua cho chú, nhìn đi, tri kỷ biết bao nhiêu.” Địch Thần nhịn không được khoe khoang, thấy Phương Sơ Dương vẫn còn giữ cái mặt thối nghiêm túc đó, liền đưa tay đẩy đẩy hắn một chút.
“Làm gì thế?” Phương Sơ Dương lườm anh, giọng nói cực kỳ không tốt.
“Ai anh nói này, chú đối xử với anh em lao vào đám cháy cứu mình ra như thế đó hả?” Địch Thần lườm lại.
“Tôi có cầu anh cứu tôi à?” Phương Sơ Dương không cảm kích chút nào, cầm đũa bắt đầu ăn.
“Ây ây ây!” Địch Thần giả bộ tức giận, giơ tay lên muốn cướp đũa lại cho không hắn ăn, bị Phương Sơ Dương thuần thục tránh đi.
Phương Sơ Dương tức giận ăn hai cái bánh bao xá xíu: “Chuyện tà giáo lần trước, do đội trưởng chứ khư khư cố chấp muốn đến khám xét hang ổ kia, nên mới khiến cho manh mối của những hang ổ khác đứt đoạn. Nếu không có Cao Vũ Sanh giúp thì chuyện đó cũng tiêu rồi, lần này cũng như thế!”
Địch Thần không biết có chuyện gì xảy ra, nghe như là đội trưởng Phạm và Phương Sơ Dương bất đồng ý kiến với nhau, nhưng mà nửa câu sau thì anh lại rõ ràng: “Đúng thế, Vũ Sanh nhà chúng ta rất là lợi hại, nhưng chuyện lần này không có quan hệ gì với em ấy cả, cũng không thể trông cậy vào em ấy giúp đỡ gì đâu.”
Một miếng bánh bao nghẹn trong cổ họng Phương Sơ Dương, vô cùng hối hận đã nói chuyện này với Địch Thần.
Buổi sáng phải thay thuốc lần nữa, tạm thời không thể xuất viện được, Địch Thần liền ở lại cùng Phương Sơ Dương. Nhưng bệnh viện công lập này không có WiFi, mạng điện thoại lại yếu nên không chơi game được. Địch Thần chán chết ngồi trên ghế, lấy một quyển sách từ ba lô mình ra xem.
“Huầy, anh còn đọc sách nữa đấy à?” Phương Sơ Dương thấy ngạc nhiên.
“Ừ.” Địch Thần có chút kiêu ngạo lên tiếng, say sưa đọc giống như sách đó hay lắm, đến lúc Phương Sơ Dương lại gần nhìn, liền xoay lưng không để cho hắn nhìn thấy.
Là một hình cảnh có thói quen tìm ra nguồn gốc, lòng hứng thú của Phương Sơ Dương bị gợi lên lập tức, đuổi theo muốn xem là cái gì. Nhưng mà Địch Thần vẫn không để cho anh nhìn, vừa trốn lại vừa lẩm bẩm: “A, thật là đẹp, ha ha ha, quá thú vị.”
Phương Sơ Dương dùng cùi chỏ vòng cổ anh, kéo ngã người trên giường bệnh, lúc này mới nhìn được quyển sách trong tay Địch Thần —— “Sổ tay tuyên truyền viện phúc lợi Cao Viễn”.
“…”
Cảnh sát Phương cẩn thận suy nghĩ một chút về vấn đề, cảnh sát chém chết anh em trên sổ hộ khẩu thì có được giảm hình phạt không.
“Chậc chậc, chú muốn xem thì nói đi, anh còn có một quyển đây này.” Địch Thần cười bò móc thêm một quyển từ trong ba lô đưa cho Phương Sơ Dương. Đây là quyển sách của Cao Vũ Sanh, hôm qua hắn bỏ vào trong ba lô của anh.
Phương Sơ Dương vốn chẳng hứng thú, dựa vào đầu giường nghĩ về tình tiết vụ án. Chợt nhớ đến lời Trần Chiếu Huy nói hôm qua, nhịn không được cầm quyển sách tuyên truyền lên. Quyển sách này được in màu, bên trong có đủ loại ảnh chụp trong viện mồ côi, có giới thiệu về tình nguyện viên, có giới thiệu về người quyên tiền, phần nhiều hơn là về những đứa bé trong đó.
Cũng chẳng có gì hiếm lạ cả, nhưng Địch Thần vẫn đọc say sưa.
“Tôi nói này, bình thường anh nhìn mấy đứa bé bình thường cũng được đi, giờ nhìn những đứa trẻ tàn tật mà cũng vui thế sao?” Phương Sơ Dương rất không hiểu được thẩm mỹ của anh em nhà mình. Người này cực kỳ thích chăm sóc trẻ em, ngay cả người thua anh mấy tuổi mà anh cũng xem thành trẻ con để trêu được, có đôi khi anh tự mình hoài nghi rằng Địch Thần quá nhớ Cao Vũ Sanh nên mắc cái bệnh tâm lý gì đó.
“Mèo con khoẻ mạnh thì đáng yêu, chứ mèo con tàn tật lại không đáng yêu à? Chú đây là kỳ thị.” Địch Thần nói xong cũng không quên dùng một câu thọc hắn.
“Nếu như tôi kỳ thị tàn tật thì đã sớm đuổi anh ra khỏi nhà rồi.” Phương Sơ Dương ngựa quen đường cũ cãi nhau với anh.
“Cái tam giác này là gì?” Đang nói chuyện, Địch Thần đã lật đến trang cuối cùng, đó là bản đồ địa hình của viện phúc lợi, có một ký hiệu tam giác màu đen ở góc của một toà nhà.
Phương Sơ Dương lật tới trang cuối cùng: “Nào có cái tam giác nào? Nói anh tàn tật thì liền thành vậy luôn à.”
“Mắt chú mù rồi đấy, tam giác lớn thế mà không nhìn thấy hả?” Địch Thần cầm sách của mình tự xem.
“Nhưng quyển này của tôi không có mà.” Phương Sơ Dương chỉ quyển sách mình đang cầm.
Hai người đặt sách xuống so với nhau, bản đồ của Phương Sơ Dương thì sạch sẽ, còn bản đồ của Địch Thần thì bỗng có một cái tam giác màu đen. Hình tam giác rất tinh tế, giống như là được in lên.
“Chắc là đứa nhóc nào nghịch ngợm vẽ lên.” Địch Thần.
Xuất phát từ trực giác của cảnh sát, Phương Sơ Dương hỏi thêm một câu: “Đây là chỗ nào vậy?” Vị trí của ký hiệu tam giác nằm ở góc của toà nhà. Mà bình thường khi đi lục soát các vụ án thì loại góc thế này rất dễ dàng có chuyện gì đó.
“Tụi anh không có tham quan chỗ này.” Địch Thần lắc đầu, viện phúc lợi cũng không phải chỗ để ngắm cảnh, người ta cũng không thể nào đưa bọn họ đến căn tin hay phòng nấu ăn nhìn được.
Cao Vũ Sanh bận rộn trong phòng làm việc, viết báo cáo công tác được một đoạn thì ngẩng đầu nhìn lên, trên ghế sô pha không có một bóng người. Nhìn điện thoại, cả một buổi sáng cũng không có tin nhắn, mà cũng chẳng có một cuộc gọi nào.
“Siri, điện thoại của tôi hoạt động bình thường à?”
Màn hình điện thoại loé loé, logo hình micro của Siri xuất hiện:
[Tất cả mọi thứ trong điện thoại của ngài đều bình thường.]
“Vậy sao tôi không nhận được tin nhắn nào cả?”
Dường như Siri hơi ngẩn ra, ánh sáng của điện tâm đồ giật giật:
[Sáng hôm nay, ngài nhận được 3 tin nhắn về thay đổi trong tài khoản ngân hàng, 5 thông báo vận hành kinh doanh, 11 tin nhắn quảng cáo.]
“…” Cao Vũ Sanh không nói gì nữa.
Đúng lúc này, Địch Thần “cạch” một cái đẩy cửa vào: “Uây, sao thế, có ai ăn hiếp em à?” Từ góc của anh nhìn qua đó, Cao Vũ Sanh ngồi ở sau bàn làm việc, hai mắt đong đầy tủi thân, không khác gì bộ dáng lúc nhỏ khi bị Nhị Cẩu cướp mất quả táo.
“Sao lại về rồi?” Cao Vũ Sanh nháy mắt một cái, tâm tình lạnh lẽo lúc nãy bỗng như gặp được ánh mặt trời, biến mất trong nháy mắt.
Địch Thần đi đến gần nhìn hắn một chút, phát hiện cái gì cũng không thấy, chắc là lúc nãy nhìn nhầm rồi: “Phương Sơ Dương mới đổi thuốc xong lại vắt mông lên cổ chạy đi tra án rồi.”
Tôn Đại Tráng phát tờ rơi ở phố thương mại Kim Hâm, thế mà đã đi về quê rồi. Đội trưởng Phạm muốn tổ chức một nhóm đi bắt hắn ta, giờ đội hình cảnh không có ai coi ở đó cả, Phương Sơ Dương cuốn băng gạc xong thì đi mất.
“Ca ca…” Cao Vũ Sanh bỗng nhiên gọi anh một tiếng.
“Hửm?” Địch Thần đang rót nước quay đầu lại nhìn hắn.
“Anh… Trưa nay anh muốn ăn gì?” Lời vốn muốn hỏi đến bên mép lại thấy quá đường đột, Cao Vũ Sanh im lặng nuốt nửa câu sau vào.
“Sao cũng được, nếu như em bận thì để anh đi mua cho em.” Địch Thần rót nước bạc hà, tiện tay rót đầy cho ly của Cao Vũ Sanh luôn.
Cao Vũ Sanh nói không bận lắm, có thể đi ra ngoài ăn được, nhận ly nước Địch Thần rót cho mình uống một hớp. Nhìn người nọ ngồi lại sô pha chơi game, cảm giác được ánh mắt của hắn thì ngẩng đầu nhướng cằm với hắn: “Phát ngốc gì đó, mau làm bài tập đi.”
Ánh mắt Địch Thần nhìn hắn, nói cho cùng, cũng chẳng khác gì ánh mắt khi nhìn Địch Mông Mông cả.
Nhận thức như thế khiến cho Cao Vũ Sanh cảm giác được một loại đau đớn khi hiểu ra, cúi đầu gõ một hàng chữ: Làm sao để theo đuổi ca ca?
/Hết chương 53/
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!