Hoàng Thượng Đừng Nghịch! - Chương 11: Lịch sử
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
118


Hoàng Thượng Đừng Nghịch!


Chương 11: Lịch sử


Edit + Beta: Như Heo.

Chương 11: Lịch sử.

Các tổ trưởng xếp hành lên lĩnh bảng biểu về chia cho mỗi người, ai muốn gia nhập hội học sinh thì điền vào.

Trường lần đầu tiên thành lập hội học sinh, cho nên học sinh lớp 10 và 11 đều có thể tham gia, không kể tuổi tác vì vậy rất nhiều người muốn báo danh. Ngu Đường kêu Tống Tiêu lập một bảng danh sách tập hợp tên của những người muốn báo danh.

Tống Tiêu bị Ngu Đường sai sử riết thành quen, nhưng tổ trưởng Lưu Lộ đi ngang qua nhìn thấy lại nhịn không được, “Nè nè lớp trưởng, cậu không được ăn hiếp Tống Tiêu của tớ nha, chuyện gì cũng bắt cậu ấy làm, rốt cuộc ai mới là lớp trưởng đây hả?”

Tiền Gia Huy lật đật dùng khuỷu tay chọt Lưu Lộ, ý bảo cô nàng đừng nói nữa.

Vợ trẫm giúp trẫm lập danh sách, có cái gì không ổn? Ngu Đường hừ lạnh một tiếng, lại quay sang nhìn Tống Tiêu cúi đầu gian nan viết từng chữ, dáng dấp đáng thương… quả thực rất giống như đang bị người ta ăn hiếp…

Tống Tiêu đang chép đến hăn say, bút bi tự dưng bị người ta cướp đi, thế là ngẩng đầu khó hiểu nhìn Ngu Đường.

“Cậu làm bài tập đi, làm xong cho tớ mượn chép.” Ngu Đường ném sách bài tập qua cho người nào đó, tự mình thoăng thoắt mà chép lại danh sách.

Vấn đề ghi danh vào hội học sinh, ở những lớp khác kéo dài ít nhất hai ngày, đầu tiên là lớp trưởng tuyên truyền giảng giải, sau đó để cho mọi người có thời gian suy xét lại, thậm chí có người buổi tối còn gọi điện thoại về nhà hỏi ý kiến phụ huynh, ngày hôm sau mới đi điền đơn đăng ký. Còn lớp năng khiếu 10-1 này, tất cả gói gọn trong một tiết học, còn chưa tới thời gian ăn cơm, Ngu Đường đã đem đơn đăng ký và danh sách giao cho phòng giáo vụ xử lý rồi.

“Nhanh vậy sao?” Thầy giáo vụ đối với hiệu suất làm việc của Ngu Đường hết sức kinh ngạc, hắn không những đã chép ra một tờ danh sách, mà ở đằng sau còn đánh dấu đề nghị ai nên vào bộ nào ban nào vô cùng đầy đủ chi tiết.

Ban bộ cụ thể của hội học sinh đến bây giờ vẫn chưa xác định, nhà trường tính toán đợi đến lúc thành lập thì sẽ tham khảo ở mấy trường khác, lập ra bộ tuyên truyền, bộ văn nghệ gì gì đó… Người gia nhập sẽ được sàng chọn lại một lần nữa, phân đến ban nào cũng là một chuyện làm cho thầy cô đau đầu, mà lớp trưởng lại là người hiểu rõ các bạn học trong lớp nhất, đề cử của lớp trưởng đương nhiên sẽ rất có gia trị tham khảo.

“Làm tốt lắm, cậu tên gì?”

“Ngu Đường.” Hoàng đế bệ hạ khiêm tốn mỉm cười, xác định đã để lại ấn tượng tốt đối với hai vị giáo viên, liền nhanh chóng rời đi, ra vẻ muốn nhanh nhanh trở về lớp học.

Ngu Đường trở lại phòng học, vừa lúc Tống Tiêu cũng mới làm bài tập toán xong, thuận tiện mò lại chép một chút, chép xong cũng vừa lúc đến giờ ăn cơm.

Trên đường đi tới nhà ăn, Tống Tiêu luôn cảm giác có người đang nhìn mình, thậm chí có người còn chỉ trỏ, nhưng đợi lúc Tống Tiêu nhìn qua thì những người đó lại ngoảnh mặt làm ngơ như không có chuyện gì.

Ngày hôm qua Ngu Đường mời mình ăn cơm, hôm nay Tống Tiêu chuẩn bị mời lại hắn, thế là đứng trước cổng xoát vé quẹt liên tục hai lần. Kết quả, chẳng thấy đối phương có chút vui mừng nào.

“Hoàng Thượng, có gì không ổn sao?” Độc Cô Ám nhìn Ngu Đường đang cau mày, thật sự đoán không ra có chuyện gì, đành phải mở miệng hỏi.

“Trẫm sao có thể để vợ mình nuôi được chứ!” Ngu Đường ném phiếu cơm lên bàn, lửa giận bùng lên rồi.

Độc Cô Ám không biết phải làm sao, hắn không phải Tào công công, không biết cách an ủi Hoàng Thượng, hắn chỉ là ám vệ thôi a… Yên lặng đứng một bên, giương mắt chút ý sự an toàn của Tống Tiêu, trong lúc đó tình cờ phát hiện phát hiện bốn tên tóc vàng cũng đang chậm rãi đi đến quầy hoa quả tráng miệng.

“Tôi thích cái này.” Tống Tiêu vừa mới cầm lấy một miếng thanh long đã bị người ta một tay đoạt lấy, quay đầu nhìn qua, thấy bốn nam sinh tóc vàng mặc áo khoác đứng sau lưng mình.

“Xin cứ tự nhiên.” Tống Tiêu hơi hơi cau mày, xoay người đi lấy cái khác.

“Cái này tôi cũng thích.” Nam sinh lại tiếp tục giật lấy miếng thanh long kia, khóe miệng khẽ cong, ánh mắt lạnh lẽo.

Tống Tiêu mỉm cười, cầm lấy một miếng khác đưa lên cho hắn: “Còn muốn nữa không?” Tư thế này thật giống như đang đuổi ăn mày xin cơm vậy.

“Mày…” Vị này chính là Hàn thiếu trong nhóm 4G, hắn có một đôi mắt báo, vừa nhìn liền biết là người nóng tính. Hàn thiếu cầm miếng hoa quả trong tay ném lên bàn, thấy Tống Tiêu không sợ hãi như trong dự đoán của mình, làm hắn tức đến muốn tắt thở nói, “Tống ngu ngốc, mày thật sự bị đánh đến mất trí nhớ rồi sao?”

Nữ sinh rất thích ăn trái cây, lúc này khu hoa quả có rất nhiều người đang đứng xếp hàng.

“Này bạn học, nếu cậu rất đói bụng tôi có thể bỏ qua việc cậu chen ngang, nhưng nếu muốn đánh nhau thì xin thứ lỗi, tôi đây không tiếp.” Tống Tiêu nói một cách nghiêm túc.

Phía sau truyền đến vài tiếng cười, một đàn chị học lớp trên mở miệng châm chọc: “Muốn đánh nhau thì đi ra chỗ khác mà đánh, ở đây người ta còn đang chờ ăn cơm này!”

“Được lắm…” Hàn thiếu giận quá hóa cười, gật đầu, “Chiều nay tan học gặp tao ở sân thể dục.”

Hạ chiến thư với Tống Tiêu xong, Hàn thiếu tiêu sái xoay người rời đi, một đám em gái nhỏ sùng bái mà nhìn hắn, chịu không thấu dáng đi còn chuẩn hơn cả người mẫu của hắn. Lúc Hàn thiếu đi đến khu dùng cơm, dưới chân đột nhiên trượt chân một cái, “Véo–” một tiếng té lăn trên mặt đất.

“…” Mọi người lặng lẽ nghiêng đầu đi chỗ khác.

Hàn thiếu lập tức đứng dậy, tức giận tung chân đá chiếc đũa trên mặt đất, không biết là tên khốn nào quăng ở đây!

Lúc này Ngu Đường cầm chiếc đũa còn lại chậm rãi xiên một miếng trái cây Tống Tiêu bưng tới, cắn ăn ngon lành.

Giữa trưa trở lại ký túc xá, di động Tống Tiêu đột nhiên vang lên, Tống Tiêu chần chừ một chút mới nhớ được cái này sử dụng như thế nào, đứng lên tiếp điện thoại.

“Tiêu Tiêu, là ba…” bên kia truyền đến giọng nói của Tống Tử Thành, “Những chuyện trên báo chí ba sẽ tìm cách giải quyết, con cứ chú tâm vào việc học, đừng nghĩ gì hết.”

“Báo chí gì ạ?” Tống Tiêu có chút khó hiểu, bên kia trầm mặc một lúc, không nói gì thêm nữa, sau đó cúp máy.

Tiết đầu tiên buổi chiều là môn lịch sử, từ thời kỳ đồ đá cho đến thời cận đại, năm nghìn năm tiến hóa của nhân loại, vương triều thay đổi, đều được tóm gọn lại trong cuốn sách này.

Tống Tiêu chưa từng xem qua sách lịch sử, lúc mở sách ra lại không tự giác lật đến trang ghi chép về Đại Ngu.

Đại Ngu trong lịch sử là một triều đại vô cùng hưng thịnh, niên đại trị vì tương đối dài, khúc mở đầu có nói rất rõ, sau tổ hoàng đế thì đặc biệt cường điệu nói về thời đại huy hoàng nhất của Đại Ngu – “Cảnh Nguyên thịnh thế” và “Cảnh Hoằng chi trị”, trong đó còn có bức họa của Cảnh Nguyên đế vô cùng rõ ràng.

Tống Tiêu nhìn người trong tranh, cảm giác ngàn năm ngăn cách làm cho y có chút khổ sở, nhịn không được quay đầu sáng nhìn Ngu Đường, đối phương cũng đang nhàm chán muốn chết lật qua lật lại sách giáo khoa.

“Sao vậy?” Ngu Đường cảm giác được tầm mắt của y, dời tầm mắt qua hỏi.

“Cậu rất giống hoàng đế trong tranh.” Tống Tiêu chỉ chỉ bức họa Cảnh Nguyên đế, tuy rằng người trong tranh mang lưu miệng đông châu che mặt, nhưng vẫn không dấu được gương mặt tuấn mỹ trẻ trung của bậc đế vương.

Ngu Đường liếc cuốn sách trong tay Tống Tiêu một cái, rũ mắt nói: “Nhìn cậu cũng rất giống hoàng hậu.”

Lưu Lộ ngồi đằng trước nghe được câu này, thiếu chút nữa đã hét lên thành tiếng, lấy cù chỏ huých vào Tiền Gia Huy. Vẻ mặt Tiền Gia Huy cũng có chút cổ quái quay đầu lại nhìn hai người họ, tất cả mọi người đều biết, “Cảnh Nguyên Đoan Tuệ hoàng hậu” là một nam nhân. Tống Tiêu vừa mới nói Ngu Đường giống hoàng thượng xong, tên này liền nói Tống Tiêu giống hệt hoàng hậu, ý gì đây?

Mặt Tống Tiêu lập tức đỏ lên, mặc dù mình biết đây là sự thật nhưng mà người khác không có biết đâu… Gỉa bộ giống như tò mò lật qua trang kế tiếp, lại phát hiện trang tiếp theo là “Cảnh Hoằng chi trị”, căn bản không có bức họa của hoàng hậu!

Ngu Đường không biết, vẫn cứ nhìn chằm chằm bức họa trong sách giáo khoa, hỏi Tống Tiêu: “Cậu nói xem, lúc đó Cảnh Nguyên đế ban lệnh tuẫn táng cho hoàng hậu, hoàng hậu có hận hắn không?”

Tống Tiêu nhìn sách giáo khoa không hề nhắc đến hai chữ “tuẫn táng”, cảm thấy hai mắt chua xót, khó khăn lên tiếng: “Trên sách sử viết chiếu thư thật ra là phong hoàng hậu làm nhiếp chính vương, là do hoàng hậu tự nguyện.”

Ngu Đường cười nhạo một tiếng, “Sách sử sao có thể tin được?” Hắn biết, Tống Tiêu đối với hắn là thật lòng yêu thương, nhưng phần tình cảm này làm sao đủ để khiến Tống Tiêu tuẫn táng vì hắn được cơ chứ, là hắn buộc Tống Tiêu phải chết theo hắn! Vốn dĩ là lời nói bốc đồng nhất thời, không nghĩ rằng sau khi luân hồi còn giữ lại trí nhớ của kiếp trước, dẫn đến việc lúc này không biết làm sao để đối mặt với y.

==========

Tiểu kịch trường:

Tiêu Tiêu: “Hoàng Thượng, thật ra ngươi vẫn còn nhớ có phải không?”

Ngư Đường: “Gì? Bạn học, cậu là ai vậy?”

Tiêu Tiêu: “Nếu không nhớ rõ vậy ta đây cũng không cần thị tẩm.”

Ngư Đường (thâm tình nắm tay): “Hoàng hậu, cuối cùng ta cũng tìm được ngươi rồi!”

Tiêu Tiêu: “…”

[Heo: Chương 12 lên sau một tiếng nữa nhá–]

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN