Miễn Cưỡng Kết Hôn
Phần 19
Trong lúc đau đớn mơ hồ, tôi loáng thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc lao đến chắn trước mặt mình. Mấy tên săm trổ thấy vậy thì đồng loạt trợn mắt kêu lên:
– Con m ẹ nó, mày là thằng nào đấy?
Một gã nói:
– Thằng ranh con này thích xía vào chuyện của ông mày không? Đánh bỏ m ẹ mày giờ.
Duy quắc mắt nhìn bọn chúng một lượt, ngữ điệu lạnh đến mức ai nghe cũng phải nổi da gà:
– Lũ mọi rợ chúng mày…
– Mày chửi gì cơ?
Lúc này, còn có giọng anh Minh vang lên:
– Cả một lũ đàn ông xúm lại đánh một người phụ nữ, con m ẹ chúng mày nữa, mấy thằng rẻ rách nhà chúng mày không có tự trọng à?
– Mẹ hai thằng ôn này, thích ch ết à?
– Có ngon thì đánh nhau với bọn tao đây này. Bắt nạt đàn bà không thấy nhục à?
Dứt lời, xung quanh bắt đầu vang lên những âm thanh hỗn độn như tiếng người đánh nhau, tiếng rên rỉ, gầm gừ, la hét, rất nhanh sau đó là âm thanh tuýt còi của bảo vệ chung cư.
– Mấy người kia làm cái gì thế hả? Đánh nhau phải không? Báo công an, báo công an.
Lúc này tôi mới lồm cồm bò dậy được, việc đầu tiên là đảo mắt liên tục tìm kiếm xem Duy ở đâu, cuối cùng phát hiện ra anh ta đang tóm cổ gã ban nãy vừa đánh tôi, đấm liên tục vào mặt hắn, đấm đến mức máu mồm máu mũi gã đó văng ra tứ tung.
Lúc ấy Duy giống như phát điên, hai mắt long lên sòng sọc, bảo vệ kéo thế nào anh ta cũng không chịu thôi mà vẫn liên tục đánh. Tôi sợ nếu cứ thế thì anh ta sẽ giết người mất, thế là không nghĩ ngợi gì nhiều mà vội vã lao lại, ôm chặt lấy cánh tay anh ta:
– Đủ rồi, đừng đánh nữa, đủ rồi, đủ rồi.
– Buông ra.
– Đừng đánh nữa, tôi không sao rồi. Anh giết người mất, đừng đánh nữa.
Anh Minh cũng phải xông lại giữ lấy Duy, khi đó ba bốn người ôm thì mới tách nổi cái người đang nổi cơn thịnh nộ kia ra, nhưng anh ta vẫn gầm gừ quát ầm lên:
– Bỏ ra. Bỏ ra.
– Bình tĩnh anh, đánh thế đủ rồi. Nó gãy hết răng rồi.
– …
– Dương không sao rồi mà, anh đừng đánh nữa.
Có lẽ mấy thằng định đánh tôi chỉ bắt nạt được mỗi đàn bà con gái thôi, ba đứa mà không đánh lại nổi Duy với anh Minh, giờ thấy bảo vệ với đông người ra xem thì vội vã cúp đuôi chuồn thẳng. Cái tên bị Duy đánh vừa được lôi ra cũng nhanh chóng bỏ chạy mất tăm mất dạng.
Tôi thấy máu chảy dọc ở mu bàn tay anh ta thì cuống lên nói:
– Anh sao rồi? Có bị thương không? Có sao không?
Anh ta lầm lầm lì lì không trả lời, chỉ quay sang nhìn chằm chằm tôi từ đầu đến chân một lượt, sau đó liền tóm lấy tay tôi rồi lôi đi. Mấy người bảo vệ thấy thế tưởng bọn tôi định bỏ trốn nên xông ra định giữ lại:
– Đứng lại đã, gây chuyện đánh nhau rồi còn muốn bỏ đi à?
– Tôi ở nhà 20F, muốn báo công an thì cứ báo đi.
– Chưa giải quyết xong anh chưa đi được. Chứng minh thư của anh đâu? Còn cô kia nữa? Sao mấy người lại gây sự ở đây?
– Giờ đưa người đi bệnh viện, các ông muốn gì thì đợi về rồi hỏi.
Nói xong, anh ta nắm tay tôi quay đầu đi thẳng, nói thế nào cũng nhất quyết không buông tôi ra. Cuối cùng anh Minh bất đắc dĩ trở thành người ở lại giải quyết hậu quả giúp bọn tôi, khi đi được một quãng khá xa rồi tôi vẫn nghe loáng thoáng tiếng anh Minh nói:
– Mấy chuyện này là hiểu lầm thôi, bọn kia trêu vợ của anh tôi nên mới thế ấy mà. Việc cỏn con này các anh báo công an làm gì. Hút điếu thuốc cho ấm bụng đi đã.
Duy dắt tôi một mạch đến xe ô tô của anh ta đỗ bên vệ đường, sau đó đưa tôi đến bệnh viện. Ngồi trên xe, bình tâm lại tôi mới thấy cả người mình nhâm nhẩm đau, nhưng có lẽ còn có người đau nhiều hơn tôi, cho nên tôi đành cố chịu không kêu, tỏ ra bình thường hỏi anh ta:
– Anh sao thế? Sao tự nhiên lại ở đó?
– Hỏi làm gì?
– Thế anh có đau chỗ nào không? Tay anh chảy máu rồi, anh đau lắm không?
Duy không đáp, lái xe cũng rất nhanh, chỉ mấy phút sau đã dừng lại ở sân bệnh viện, sau đó chẳng nói chẳng rằng một tiếng liền kéo tay tôi đi vào. Ông bác sĩ hôm trước nắn chân cho tôi vừa thấy mặt hai đứa đã lắc đầu ngán ngẩm:
– Lại là cô cậu à?
– …
– Lần này bị sao nữa thế? Cả hai cô cậu vừa mới đánh nhau đấy à?
– Bác sĩ xem cô ấy có bị sao không? Cần chụp chiếu hay làm thủ thuật gì thì làm luôn giúp tôi.
– Tôi thấy anh bị thương nặng hơn đấy.
Tôi cũng gật gật, nói thêm vào:
– Tôi cũng thấy thế.
– Mặc kệ tôi.
Thấy anh ta kiên quyết như thế, cuối cùng bác sĩ cũng đành đưa tôi đi kiểm tra một lượt, Duy thì được một y tá sơ cứu vết thương trên cánh tay.
Chụp chiếu xong, bác sĩ bảo nội tạng tôi không sao cả, chỉ bị thương phần mềm nên cần nghỉ ngơi vài ngày là khỏi. Duy thì phải khâu hai mũi trên mu bàn tay. Nghe nói anh ta đấm vào răng của người khác, răng sắc cắm vào thịt sâu quá nên mới phải khâu.
Không phải nhập viện nên xong xuôi, chúng tôi lại quay về nhà. Trên đường trở về, anh ta vẫn lặng thinh không nói câu gì, tôi thì không nhịn được, thỉnh thoảng cứ len lén liếc sang nhìn anh ta. Vết băng trắng xóa kia không những làm tôi đau cả mắt, mà tim cũng đau… chẳng hiểu tại sao nữa, chỉ biết bản thân thấy khó chịu lắm.
Tại sao anh ta luôn xuất hiện đúng lúc như thế? Tại sao anh ta luôn sẵn lòng giúp đỡ tôi mà chẳng đòi hỏi lại điều gì? Tại sao anh ta bị thương như thế mà vẫn lo cho tôi trước?
Tại sao….
Tôi đắn đo mãi mới dám nói ra miệng một câu:
– Tôi xin lỗi.
– Làm gì sai mà xin lỗi?
– Vì lúc nào cũng gây phiền phức cho anh.
Trong đêm tối, sắc mặt của anh ta hơi cứng lại, Duy không nhìn tôi nhưng nhíu mày rất chặt:
– Nói vớ vẩn gì vậy?
– Anh có đau không?
Lần này anh ta mới chịu trả lời tôi:
– Mấy vết nhỏ này nhằm nhò gì.
– Thật không?
– Mấy người kia nói gì với cô?
– Mấy người săm trổ đó à?
– Ừ.
– Không nói gì cả, bảo tôi từ giờ đừng viết linh tinh nữa. Chắc là tôi lỡ viết bài đụng đến ông nào tai to mặt lớn nên mới bị người ta dằn mặt thế. Chắc dọa thế là đủ rồi.
Tôi không muốn Duy phải áy náy vì chuyện giữa tôi và công ty Người Sói No1 nên phải nói dối thế. Cũng may sau đó anh ta cũng không hỏi nhiều nữa mà chỉ bảo tôi:
– Từ giờ đừng tự làm những chuyện linh tinh như thế nữa.
– Tôi biết mà, tôi xin lỗi.
– Có đau không?
Sống mũi tôi hơi cay cay, thực ra bụng tôi vẫn đau lắm, chấn thương phần mềm mà, làm sao không đau được? Nhưng thứ khiến tôi muốn khóc ngay lúc này không phải là cảm giác đau mà là lời nói của người đó…
Tôi run run đáp:
– Không đau, hết đau rồi.
– Ừ, về ngủ một giấc là ổn thôi.
– Vâng.
Sau khi bọn tôi về đến nhà thì anh Minh vẫn đang ở đứng ngoài hành lang đợi. Vừa thấy bóng dáng tôi với Duy đi tới thì anh Minh đã vội vàng chạy lại hỏi:
– Sao rồi anh? Cả hai người không sao chứ?
Tôi cười cười:
– Không sao anh ạ, chỉ bị thương một tý thôi. Anh Duy khâu hai mũi.
– Khâu hai mũi cơ à?
– Vâng.
– Thôi thế là cũng may rồi.
– Vâng. Vào nhà đi đã anh, vào rồi nói chuyện.
Vào đến nhà, trong lúc Duy đi tắm thì anh Minh ở ngoài nói chuyện với tôi. Anh ấy hỏi han sức khỏe tôi một lượt, sau đó lại nhắc đến chuyện tại sao tôi lại bị người ta đánh, tôi thì chỉ biết cười:
– Nghề phóng viên ăn đòn là chuyện bình thường mà anh. Chắc viết bài về người ta mà người ta không hài lòng thì người ta thuê người đánh thôi.
– Xem sao chứ đàn bà con gái bị đánh thế thì chết. May mà hôm nay anh với anh Duy về sớm đấy, không thì cũng chẳng biết sao nữa.
– À, sao hôm nay anh lại đi với anh Duy?
– Đi vào nhà ông đối tác trong khu gần sân Tenis ấy. Lúc lượn qua thấy có mấy thằng con trai đánh con gái là ông Duy đã ngứa máu rồi. Ai ngờ thấy người bị đánh là em cái ông ấy nổi cơn điên luôn. Hôm nay mà không kéo ra có khi ông ấy đấm chết thằng kia mất.
– Anh ấy… anh ấy bình thường đối xử với ai cũng tốt như thế hả anh?
Anh Minh hơi ngạc nhiên nhìn tôi:
– Sao em lại hỏi thế? Em là vợ sếp thì phải rõ hơn bọn anh chứ?
– Bọn em quen nhau có vài tháng là cưới nên cũng không chắc biết rõ hơn anh đâu.
– À thì tính sếp ít nói nhưng đối xử với anh em bọn anh tốt lắm. Nên hồi công ty mới thành lập, game chỉ mới trong giai đoạn thiết kế chứ chưa đưa ra thị trường, không có tiền nên bọn anh thậm chí mấy tháng cũng không được trả lương, mấy anh em toàn ăn mì tôm cho qua bữa mà vẫn không bỏ anh ấy đấy.
– Thật hả anh? Lúc đó bọn anh khó khăn lăm hả?
– Ừ. Lúc mới đầu ở Mỹ, trụ sở chỉ là cái phòng thuê hai mươi mét vuông thôi, để tám bộ dàn máy tính, vừa chật vừa nóng, tiền không có, lúc đó nói thật trong lòng cũng muốn bỏ công ty để đi làm công nhân rồi, công nhân còn có tiền lương để mua đồ ăn thức uống. Nhưng đúng lúc chuẩn bị bảo xin thôi việc thì ông Duy đang làm thì tự nhiên lăn ra ngất xỉu, đưa đến viện mới biết lão ấy năm ngày trời không ăn gì, chỉ uống nước cầm hơi, tiền thì vét sạch để mua đồ ăn cho bọn anh, còn anh ấy nhịn. Thế mà không hề kêu than một lời nhé, cứ bảo bọn anh ăn đi, anh ấy không đói nên không ăn.
– Anh ấy nhịn để nhường đồ ăn cho bọn anh hả?
– Ừ. Thế nên mấy anh em bọn anh mới thề là có làm sao cũng không bỏ anh ấy. Sau game Warning Zone ra mắt thì công ty mới dần dần có tiền, đổi cái trụ sở rộng rãi hơn, khoảng năm mươi mét vuông thì phải, có tiền ăn no bụng, rồi dần dần có ngày hôm nay.
– Đến khi về Việt Nam bọn anh cũng theo về luôn đúng không?
– Ừ, ai cũng theo về cả, các công ty lớn mời làm với mức lương cao hơn cũng không làm.
Nói chuyện với anh Minh mới biết, thì ra cũng đã từng có những lúc Duy gặp khó khăn như thế, tuy nhiên bởi vì anh ta có một nỗ lực phi thường, hơn nữa còn đối xử tử tế với những người xung quanh, cho nên mới chạm đến được thành công ngày hôm nay.
Tôi gật gật:
– Em hiểu rồi. Hóa ra với ai anh ấy cũng tốt như thế.
– Nhưng với em thì tốt theo kiểu khác, vì em là vợ của anh ấy mà.
– À mà nãy anh có bị sao không? Có bị đấm cái nào không đấy?
– Bị đấm mấy cái, nhưng ăn thua gì. Trước ở Mỹ cũng bị công ty khác đánh dằn mặt suốt, bọn anh ăn no đòn rồi nên lì lắm.
– Thật hả anh? Cả anh Duy cũng thế à?
– Ừ, ông ấy là bị ăn đòn nhiều nhất đấy. Chắc bị đánh nhiều quá nên giò chân tay cứng lắm, đấm phát nào ra phát ấy. Mà giờ em còn thấy đau nữa không? Đau chỗ nào thì bảo nhé. Đàn bà con gái không như đàn ông bọn anh đâu, đau thì phải kêu để còn biết mà đi khám.
– Không, em đỡ rồi. Anh ở lại ăn gì nhé? Em nấu ít cháo ăn cho ấm bụng.
– Thôi, nãy hút mấy điếu thuốc no rồi. Phải biếu mấy ông bảo vệ kia gói ba số của anh thì mới yên đấy. Mà muộn rồi, anh về đây, em với sếp hôm nay mệt rồi, ngủ sớm đi nhé.
– Vâng.
Anh Minh về được khoảng năm phút thì Duy cũng tắm xong đi ra. Cái người này mới bị thương xong mà chẳng để ý gì cả, tay đang phải băng như thế mà vẫn dội nước vào, làm máu rỉ ra thấm cả ra ngoài lớp băng.
Tôi thấy anh ta đi ra nên chủ động nói:
– Anh tắm xong rồi à? Có muốn ăn gì không?
– Không cần đâu.
– Thế để tôi thay băng gạc cho nhé, ướt hết rồi.
– Ừ.
Trong lúc thay băng, nhìn thấy mấy vết thương sâu hoắm trên mu bàn tay của anh ta vẫn đang toác miệng, tôi thấy thương quá. Vừa thương vừa biết ơn nên cố gắng làm thật nhẹ nhàng cẩn thận. Tôi bảo:
– Tôi nhỏ nước muối vào thế này có xót không?
– Không.
– Vết thương sâu lắm đấy. Ở ngay đoạn xương nên chắc khó lành hơn bình thường.
– Muốn chuyển đi nơi khác không?
– Dạ?
Tự nhiên Duy hỏi vậy làm tôi hơi ngạc nhiên, nhưng nghĩ vài giây mới hiểu là anh ta sợ tôi ở đây không an toàn nên mới bảo chuyển đi chỗ khác. Nhưng mà ngôi nhà này tôi đã ở quen rồi, không muốn rời đi nữa, thế nên tôi lắc đầu:
– À… không cần đâu. Tôi ở đây quen rồi, với cả chắc bọn kia không gây sự với tôi nữa đâu.
– Nếu muốn thì tôi tìm chỗ nào an ninh tốt hơn.
– Tôi thấy ở đây an toàn rồi, từ sau tôi sẽ cẩn thận hơn, anh đừng lo.
Tôi cười cười, cầm tay Duy lên, học theo mẹ ngày xưa hay dỗ dành khi tôi bị ngã, chu miệng thổi phù phù vào vết thương cho anh ta đỡ đau rồi nói một câu:
– Cảm ơn nhé. Thật đấy.
Khi nói xong thì đột nhiên thấy tay Duy hơi cứng lại, tôi ngạc nhiên ngẩng đầu lên thì phát hiện ra anh ta đang nhìn chằm chằm mình, ánh mắt không còn lạnh nhạt như bình thường mà bỗng dưng trở nên rất sâu, sâu không thấy đáy…
Bị tôi bắt gặp nhìn như vậy, anh ta hơi mất tự nhiên rút tay về, sau đó đứng dậy bảo tôi:
– Về phòng ngủ đi.
– Tôi biết rồi, anh cũng ngủ sớm đi.
Đêm hôm đó, vì quá mệt nên vừa đặt lưng lên giường là tôi ngủ ngay tức thì. Ngày hôm sau tỉnh dậy mới thấy toàn thân đau ê ẩm, vừa nhúc nhích người đã thấy xương cốt gần như muốn rời cả ra ngoài.
Đau quá không muốn bò dậy nữa, nhưng nghĩ có một người có lẽ còn bị thương nhiều hơn tôi, cho nên tôi vẫn cắn răng trèo xuống giường để làm đồ ăn sáng cho Duy. Ai ngờ lúc ra đến phòng bếp đã thấy anh ta nấu xong xuôi đồ ăn sáng cho tôi rồi, Duy có vẻ bận nên nấu xong cũng không ăn mà chỉ bảo tôi:
– Ăn đi.
– Anh không ăn à?
– Sáng nay có cuộc họp, định ăn nhưng không kịp nữa.
– Tôi để phần cho anh nhé?
– Không cần đâu, tối tôi mới về.
Lần đầu tiên không có việc mà tối anh ta vẫn về, hơn nữa còn thông báo trước cho tôi. Tôi nghe xong thì cười cười gật đầu:
– Vâng, thế để tối tôi nấu cơm.
Tôi cứ nghĩ chỉ có một hôm thế thôi, nhưng sau hôm đó ngày nào Duy cũng về nhà, muộn đến mấy thì anh ta cũng vẫn về. Dần dần vì tiếp xúc với nhau nhiều mà mối quan hệ của tôi với anh ta đã trở nên tốt đẹp và gần gũi hơn.
Ví dụ như tôi nấu cơm xong sẽ không ăn một mình mà sẽ ngồi bên mâm chờ anh ta, ví dụ như hôm nào tôi cũng sẽ bật bình nước nóng để anh ta tắm, ví dụ như buổi sáng nếu tôi dậy muộn thì Duy sẽ làm đồ ăn sáng giúp tôi.
Dần dần, Duy đã bước chân vào cuộc sống đầy bận rộn của tôi từ lúc nào, tôi cũng không rõ nữa. Chỉ biết rằng có anh ta ở nhà là tôi có thể yên tâm ngủ ngon, đêm nào anh ta bận rộn về muộn thì tôi sẽ thao thức ngóng đợi.
Có lẽ có một thứ gì đó đã nảy mầm trong tim tôi, chậm chạp bén rễ, chậm chạp sinh sôi, dù không hiện hữu rõ ràng nhưng mỗi ngày đều quấn chặt lấy tâm can tôi, không thể nào nhổ bỏ.
Cứ như thế đến hôm Noel, mọi người trong tòa soạn háo hức hẹn nhau đi chơi hết, còn tôi thì bù đầu bận việc nên chẳng có tâm trí nào tham gia cả.
Đang ngồi cặm cụi viết bài thì lại thấy thằng Hải vỗ vỗ vai tôi:
– Bà chị, tối nay đi chơi đâu không?
– Hả? Có kèo gì mà rủ chị tối nay đi chơi.
– Tối nay Noel mà, em với Nhạn, cả Phong nữa, định đi lượn đường này. Chị đi cùng cho vui, ở nhà làm gì?
Trời lạnh tôi rất lười đi chơi, với cả tôi nghĩ chắc tối nay Duy cũng về nhà nên cũng muốn về nấu cơm. Mỗi tội đang định từ chối thì đột nhiên nhìn thấy trên màn hình máy tính Hải có Facebook của diễn viên Thanh Huệ. Tôi tròn mắt bảo:
– Mày đang viết về diễn viên Thanh Huệ à? Có tin gì hot thế?
– À bà này mới vừa đăng cái status, kiểu ngầm công khai đã có người yêu ấy, em đang định hóng hớt viết bài.
– Đưa chị xem nào.
Kéo xuống mới thấy Huệ đăng một bức ảnh chụp bóng lưng của một người nào đó, dù khung cảnh xung quanh hơi tối nhưng nếu nhìn kỹ vẫn có thể lờ mờ nhận ra được người đó là chồng tôi. Hơn nữa, Huệ còn viết kèm theo một dòng vào tấm ảnh: “Noel này có anh chắc chắn không còn cô đơn nữa”.
Tất nhiên diễn viên nổi tiếng mà dám đăng công khai có bạn trai như thế này thì cánh phóng viên như bọn tôi phải giật tít mạnh rồi. Có điều chẳng biết sao lần này cảm giác của tôi không hề giống như lần trước biết được thông tin cô ấy tự tử mà lại thấy ghen tị, phẫn nộ, và còn có cả một chút hụt hẫng nữa.
Chẳng lẽ Duy đúng như lời Huệ nói, dù anh ta có cặp kè với ai đi chăng nữa thì cũng sẽ vẫn quay về với cô ấy, bởi vì hai người đã ở bên nhau như một thói quen rồi phải không?
Mẹ kiếp, tôi đang ghen đấy à?
Tôi bực mình quay đi chỗ khác, sau đó không cần nghĩ ngợi đã bảo với Hải:
– Tối nay mấy giờ đi?
– Chắc sáu giờ, đi sớm còn ăn uống nữa, em lười ăn cơm ở nhà lắm.
– Ừ, thế tối gọi chị.
– Nãy Phong nó nhận qua đón chị rồi, bà cứ chuẩn bị quần áo váy vóc đẹp lên rồi sáu giờ nó qua đón nhé.
– Ok.
Từ lúc đó đến tận khi về nhà, không hiểu sao tôi vẫn không hết khó chịu được, không rõ là bực Duy hay là bực chính bản thân tôi, chỉ biết lòng cứ buồn buồn nặng trĩu.
Nghĩ đến việc mình suýt nữa từ chối đi chơi vì muốn ở nhà nấu cơm cho anh ta, tôi thấy mình ngốc nghếch và ấu trĩ vô cùng, tôi cứ nghĩ Noel thì anh ta vẫn sẽ về nhà như mọi ngày mà quên mất rằng bên đời anh ta còn một đống người đẹp nữa, bình thường thì không nói, nhưng những ngày lễ thế này thì làm gì có chỗ dành cho tôi.
Sao tôi ngây thơ thế không biết….
Bỗng nhiên lúc ấy tôi lại nhớ đến lời của Nhạn, nó bảo tôi chẳng tội gì phải ôm gối nằm không trong khi chồng mình tay ôm phụ nữ cả. Bây giờ bị bỏ rơi thế này tôi cũng cảm thấy mình nên thế, cuộc đời còn rộng dài tươi đẹp ngoài kia, tội gì mà cứ phải ngóng đợi một người không thuộc về mình như thế…
Hôm ấy, tôi quyết tâm lôi trong tủ ra một bộ váy khoét eo ra mặc. Đồ này là Nhạn mua tặng tôi từ năm ngoái nhưng tôi thấy hở quá nên không dám đụng đến bao giờ, còn nó thì cứ bảo dáng tôi nhỏ, eo thon, mặc mấy cái này lên thì đàn ông kiểu gì cũng lác mắt. Hôm nay tôi thử mặc xem có ai thèm lác mắt không.
Lúc trang điểm xong, đứng trước gương nhìn một vòng cũng thấy mình mặc đồ sexy thế này vẫn có phần nữ tính đấy chứ, ít ra không đến nỗi xấu xí như quạ nhưng so với thiên nga như diễn viên Thanh Huệ và cô siêu mẫu kia thì còn kém xa…
Thế này thì chắc chỉ có mấy người chưa được ăn thịt thiên nga lác mắt thôi, chứ nếu là Duy thì có lẽ anh ta cũng không buồn nhìn.
Nhưng mà tôi đâu mặc cho anh ta ngắm, sao tôi cứ phải nghĩ đến anh ta nhiều như vậy nhỉ?
Đúng sáu giờ thì Phong đến đón tôi, sau đó hai đứa đến cửa hàng lẩu mà Hải với Nhạn đã chờ sẵn. Lâu rồi không có thời gian tâm sự với nhau, giờ nhân lúc hai người đàn ông đang hăng say nói chuyện, Nhạn mới quay sang khẽ hỏi tôi:
– Chị với ông Phong thế nào rồi? Có định tiến tới không?
– Chị cũng chưa biết nữa, nhưng mà thấy cậu ấy cũng được.
– Em cũng thấy thế, có vẻ nhẹ nhàng, quan tâm chị nữa. Nếu đến với nhau được thì tốt.
– Mày thấy thế thật à?
– Vâng. Chị với ông chồng chị đằng nào cũng ly hôn, nếu đã thế thì phải tự tìm cho mình một con đường chứ. Gặp được người phù hợp với mình như Phong không dễ đâu.
Nhắc đến hai chữ “ly hôn” tự nhiên trong lòng tôi lại không nén được một tiếng thở dài. Hình như tôi đã bắt đầu quen với cuộc sống này rồi, quen với mỗi ngày đều chờ đợi Duy về nhà, cho nên tôi cảm thấy không cần thiết phải ly hôn.
Nhưng nếu không ly hôn thì cũng không thể đường hoàng bắt đầu một mối quan hệ mới.
– Ừ, để chị tính. Chỉ sợ người sau biết chị từng có một đời chồng thì lại suy nghĩ khác thôi.
– Ai chứ em tin Phong không như thế đâu. Với cả phụ nữ mình có thì thôi, cứ kéo dài mối quan hệ đó mãi thì già mất. Đến lúc quá ba mươi tuổi rồi thì còn ai muốn lấy mình nữa đâu.
– Chị không biết nữa, giờ ông ngoại chị vẫn còn sống, ông lúc nào cũng chỉ mong chị với Duy sống hạnh phúc với nhau. Hôm vừa rồi sang còn cứ nhắc đến chuyện sinh con nữa. Chẳng biết cứ thế này thì ông có nghi ngờ rồi bắt đi kiểm tra sinh sản không.
– Này chị còn định… sinh con cho ông Duy nữa à?
– Ừ thì ông ngoại nói thế, chứ bọn chị cũng chưa đụng vào nhau bao giờ. Ngủ cạnh rồi cũng không đụng vào nhau.
– Khoan, làm rõ mấy vấn đề trước đã. Hai người ngủ cùng nhau rồi à?
– Ông ngoại chị sang ở vài ngày nên phải ngủ cùng mà. Nhưng không làm gì hết.
– Quái thật, hay lão Duy đó bị yếu sinh lý. Này nhé, chị đằng nào cũng là vợ lão, mà người đẹp để ngay miệng như thế mà không ăn, lão có vấn đề à?
– Không, toàn cặp kè với người nổi tiếng mà. Làm gì có chuyện yếu sinh lý được. Chẳng qua là không thích mình thôi.
– Còn chị thì sao? Chị thích lão ấy rồi à?
– Hả? Sao lại nói thế?
– Em đoán. Em thấy chị bây giờ khác hẳn ngày trước. Ngày trước mồm thì cứ bảo đằng nào cũng ly dị. Nhưng giờ nhắc đến ly hôn thì lại ậm ừ như kiểu không muốn. Chị thích lão ấy rồi phải không?
– Nói vớ vẩn… không phải.
– Nếu không phải thì cho Phong cơ hội đi.
Tôi không thích nói đến vấn đề này nữa nên cầm cốc lên, chạm vào cốc của Nhạn:
– Ừ, thôi kệ đi. Mày uống rượu không? Hôm nay chị đang có tâm trạng.
– Được luôn. Em cũng đang cần uống rượu để lấy can đảm đây.
– Can đảm gì cơ?
Dù không gian xung quanh quá ồn ào, nói to cũng không có ai nghe được. Nhưng Nhạn vẫn xấu hổ ghé sát vào tai tôi, thì thầm:
– Em với lão Hải thống nhất tối nay đi… khách sạn ngủ rồi. Nhưng lần đầu tiên nên em hơi sợ, định uống rượu để lấy can đảm.
– Haha, chỉ sợ mày say rồi không làm gì nổi thôi.
– Kệ em, uống đi.
Tôi với Nhạn đều có lý do riêng để uống rượu, cho nên cả hai đã uống rất nhiều, uống đến mức hết hai chai rồi định gọi thêm, Phong với Hải phải ngăn cản bọn tôi.
Tôi nghe lời cậu ấy, không uống nữa, sau đó cả bọn lang thang đi bộ ra gần Nhà Thờ Lớn Hà Nội. Trong không khí đông đúc nhộn nhịp của đêm Noel, Nhạn khoác tay Hải vừa đi vừa nói chuyện, tôi thì không khoác tay Phong mà chỉ đi gần cậu ấy, lặng lẽ kể cho Phong nghe mấy câu chuyện mà mấy mùa giáng sinh trước tôi đã trải qua.
Phong im lặng nghe tôi nói, một lát sau mới khẽ hỏi tôi:
– Cậu mệt không đấy?
– À… không. Có mệt gì đâu.
– Ban nãy thấy cậu uống nhiều đấy. Nếu mệt thì bảo tớ nhé, tớ đưa cậu về.
– Không sao, tớ vẫn khỏe mà. Bình thường uống rượu trâu bò lắm ấy, năm chén chưa say.
Cậu ấy khẽ cười, tôi cũng cười. Phong chậm chạp tháo khăn quàng cổ của mình ra rồi định quàng lên cho tôi:
– Lần đầu tiên thấy cậu mặc váy đấy. Cậu mặc xinh cực. Nhưng hôm nay lạnh nên quàng thêm cái này vào nhé.
– À… cảm…
Tôi còn chưa kịp nói hết câu, Phong cũng chưa kịp quàng xong khăn cho tôi thì có một cánh tay kéo tôi về phía sau, đường phố đông đúc, tôi cứ nghĩ mình bị xô va vào ai nên rối rít xin lỗi, thế nhưng khi quay đầu lại mới phát hiện ra Duy đứng ngay sau lưng mình.
Hóa ra là anh ta kéo tôi. Nhưng giờ này lẽ ra anh ta phải ở bên cạnh người đẹp của anh ta mới đúng, sao lại xuất hiện ở đây?
Vì ở đây có đông người, còn có cả Phong nữa, mà bị Duy ôm trong lòng thế này nên tôi hơi mất tự nhiên. Tôi vội vàng đẩy anh ta ra rồi đứng thẳng dậy, ai ngờ chân vừa trụ vững thì Phong lại xông đến túm lấy tay tôi, kéo ngược lại tôi về phía cậu ấy:
– Cậu có sao không? Có đau chỗ nào không?
– À… tớ không sao.
Bọn Hải với Nhạn lúc này cũng phát hiện ra có chuyện ở phía này nên cũng chạy lại, khi nhìn rõ là Duy đang đứng trước mặt tôi, còn tôi thì đang được Phong ôm trong lòng thì vẻ mặt đứa nào cũng cứng ngắc, tròn mắt không nói được câu gì
Mãi mấy giây sau thằng Hải mới lắp bắp chào Duy:
– Anh… ạ.
Phong thấy thái độ của bọn tôi như thế cũng hơi ngạc nhiên, chắc vì lần trước gặp Duy một lần rồi nhưng cậu ấy không nhớ, bây giờ mới ngơ ngác hỏi lại:
– Mọi người quen nhau à?
– À… ừ.
– Thế anh đây là…
Duy không chờ Phong nói hết câu đã giơ tay kéo tôi trở lại phía anh ta, thẳng thừng nói một tiếng:
– Chồng của cô ấy.
***
Lời tác giả: Từ giờ phải đặt tên cho anh Duy thành Duy lươn lẹo cả nhà ạ.
Qua thì bảo “Tôi dị ứng với lông chó”, hôm nay lại bảo Chồng của C… h… ó.
Haha
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!