Mày Lấy Tao Đi
Phần 57
MÀY LẤY TAO ĐI 57
Ba ngày rồi hắn chưa được động vào vợ. Hắn điên mất. Một lần nữa muối mặt sang bố vợ. Đúng là đàn ông muốn có vợ nhiều lúc phải mặt dày.
Mà các ông chả biết. Làm khó con rể thì làm khổ con gái thôi. Hắn vật vã lắm rồi đây này.
Thấy hắn đứng lù lù ngoài cửa bố nó đi lên. Không thèm nói chuyện.
-Bố…
-Bố…
-Bảo nó về đi. Mày cũng đi lên.
-Bố tha thứ cho chúng con đi mà. Giờ Quân không thế nữa đâu. Quân thương con thật mà bố.
-Bảo bố mẹ nó sang nói chuyện với tao.
Bố nó đi lên luôn. Nhưng vướng mắc ở chỗ mẹ hắn cũng không chịu nhận sai. Cũng vẫn còn giận mấy vụ bố nó chửi hắn và nhất là vợ hắn táng hắn mẻ cả đầu. Lấy con dâu như vậy có bữa nó dí dao vào cổ không biết chừng.
Hắn mò sang nhà đi vào phòng nhìn mẹ.
-Mẹ… Con có chuyện.
-Chuyện gì.
-Mẹ tha cho chúng con đi.
-Có gì mà tha với thứ.
-Mẹ. Con cần có vợ. Không thể cứ vụng trộm như thế này được.
-Ai khiến mày.
-Mẹ… Mẹ thương con đi. Con lớn rồi. Cưới rồi mà không được ở với vợ là cớ làm sao.
-Mày hỏi chúng mày chứ có phải tao gây ra đâu.
-Mẹ… Thế mẹ cấm làm gì.
-Tao không cấm.
-Vậy mẹ sang nói chuyện với bố vợ con một câu đi. Mẹ giúp con.
-Tao chả có gì để nói. Mày sang mà nói. Vợ mày.
-Mẹ…
-Rồi sau này nó đánh cho chảy máu đầu, nó vả cho gãy hết răng đừng có gọi tao.
-Mẹ… Là hiểu lầm. Con sai mà.
-Đi ra cho tao ngủ. Chờ bố mày về.
Hắn cáu quá đứng lên.
-Bố mẹ vô lý vừa vừa thôi. Dồn chúng con đến bước đường cùng là con kệ đấy nhé. Chúng con tôn trọng bố mẹ nên mới hỏi chứ không thì đã làm theo ý mình rồi.
-Mày làm đi. Giờ mày lớn rồi. Muốn ra sao thì ra. Tao không lo cho chúng mày được nữa. -Không nghe sau này về đừng có gọi tao.. Có con tự đi mà bế.
-Mẹ mà khoai thế sau này mẹ già nó không thương mẹ là tại mẹ.
-Tao không cần.
-Mẹ không cần vợ con của con là cũng không cần con đúng không.
-Ờ.
Hắn bực mình đứng lên. Đi ra ngoài chứ không lên phòng.
Hắn suy nghĩ nhiều lắm chứ. Thấy thương vợ hắn. Tự nhiên bị hắn làm khổ như thế này. Giờ công việc hắn chưa ổn định. Tiền vẫn nằm ở đó để làm ăn. Chưa thể mua nhà được. Giờ nếu không ở với bố mẹ. Chỉ có đi ở thuê hay lại ra cửa hàng vợ ở thôi. Thế cũng được. Hắn sẽ chăm chỉ làm việc, sẽ giúp đỡ chia sẻ việc nhà với vợ. Bởi dù sao hắn cũng là nguyên nhân gây ra mọi việc mà.
Hắn cầm máy gọi.
-Alô.
-Lùn.
-Ơi.
-Cho mấy bộ quần áo vào bao lô đi.
-Làm gì.
-Đi chơi.
-Bao giờ.
-Bây giờ.
-Đi đâu.
-Đi đâu cũng được. Không muốn ở nhà nữa.
-Sao vậy. Chiến tranh với mẹ à.
-Không. Chuyện nhỏ đó không tính. Chuyện khác mới tính.
-Chuyện gì.
-Cúc cu đói rồi.
Nó phì cười.
-Có mấy hôm mà.
-Không nhớ à
-Không
-Ghét.
-Đi phượt đi. Gọi điện bảo cái Sam trông hàng, hai đứa mình đi.
-Đi đâu.
-Đi trăng mật.
-Trăng mật ít thôi không lại vỡ mật.
-Vớ vẩn. Đi một tuần thôi. Đi đi.
Nó im để nghĩ.
-Đi đi mà.
-Nhưng mà.
-Cho Hà mã xin một tuần thôi. Đi mà.
-Một tuần cũng ra bao tiền rồi.
-Xong về có bao tiền chồng đưa cho hết.
-Đi chơi hay chỉ lấy lý do để…
-Để gì.
-Để củ hành người ta.
-Thích bỏ xừ còn chê. Nghiện còn ngại.
-Ai bảo.
-Cứ đi đi mà xem.
-Bố mẹ mắng đấy.
-Mình lớn rồi. Mình sống với nhau chứ bố mẹ có sống với mình đâu.
-Đi nhé.
-Đi mà.
-Uh.
-Lấy quần áo đi chồng đón nhé vợ lùn.
-Uh.
-Yêu vợ lắm
Hắn hí hửng chạy về vơ vài bộ quần áo. Rồi đi ra cổng chờ vợ hắn đi ra.
Hắn háo hức bám đuôi vợ đi cất xe. Hai đứa rủ nhau bỏ nhà đi bụi các bác ạ.
Mẹ hắn gọi điện hắn không nghe. Chỉ nhắn lại cho mẹ rằng hai đứa sẽ đi khi nào bố mẹ đồng ý mới về.
Hắn đưa vợ đi phượt tây bắc. Lần đầu tiên hai đứa đi với nhau. Nắng mưa có nhau. Hắn cứ ngắm vợ mãi. Tủm tỉm cười không thôi.
-Gì mà nhìn người ta thế.
-Vợ Lùn. Có bao giờ nghĩ hai đứa mình sẽ lấy nhau không.
Nó cười liếc hắn. Môi chúm chím suy nghĩ. Rồi vui vẻ trả lời.
-Không. Lấy thằng mất nết làm gì.
-Ờ… Mất nết chỗ nào.
-Còn chỗ nào vào đây. Cái thứ đầu heo đầu thú không phải mất nết còn gì.
Hắn bật cười đưa tay nhéo má nó.
-Đứa nào nghĩ ra trò treo bóng trước cửa làm mẹ chửi đấy.
-Cái Sam nghĩ còn người ta treo.
-Nghịch lắm cơ.
Hắn xoa đầu nó.
-Cái bao đấy là anh bạn hay sửa xe có. Hôm sửa xe nó rơi ra thấy ngộ thì mua chơi thôi ai dùng lắm thế làm gì.
-Sao mua nhiều thế.
-Người ta bán theo hộp. Kiểu mua buôn nó rẻ. Thi thoảng cho mấy ông khách dùng.
-Thế mình có dùng không.
-Thôi. Tò mò ít thôi. Không lại dỗi bây giờ.
-Ai thèm dỗi.
-Tôi sợ lắm. Mệt lắm.
-Ai thèm.
-Vậy đừng có tò mò. Tự hiểu đi.
-Để hỏi con Hường.
-Đấy đấy. Lại lôi nó vào. Xin bà cho nó vào dĩ vãng cho tôi nhờ.
-Chả yêu nó còn giề.
Nó bĩu môi.
-Vâng. Em biết em sai rồi thưa vợ Lùn.
-Cúi xuống đây vợ bảo.
Hắn cúi xuống. Nó móc trong túi ra mấy cái chun nịt. Buộc cho hắn mấy cái bím xinh trên đầu.
-Đây… Sừng em Hồng, em Lam, em Chàm, em tím, thêm em Hường cho đủ bộ nhé anh Tuần lộc.
Hắn sầm mặt lại. Nó cười sướng. Nhưng Thấy hắn hầm hầm thì vắt chân lên chạy. Hắn đuổi theo. Túm cổ áo lôi lại.
-Dám trêu chồng à Lùn.
Hắn vòng tay ôm lấy nó. Bóp ngực.
-Đừng có nghịch. Người ta cười cho.
-Kệ họ. Mình là. Vợ chồng.
-Vợ chồng cũng phải tế nhị.
-Thế này có phải tế nhị không.
Hắn cúi xuống vác nó lên vai.
-Á…
Nó đánh vào lưng.
-Kìa hở váy.
Hắn đặt nó xuống. Bế nó lên bằng hai tay. Ghì chặt nó trước ngực.
-Vợ Lùn. Đẻ nhá.
-Từ từ. Chơi cái đã.
-Hà mã muốn có con.
Nó xúc động cúi xuống nhìn hắn. Tay xoa má hắn.
-Từ từ. Bọn mình cứ sống thế này. Vui một thời gian xong chuẩn bị sức khoẻ, chuẩn bị tinh thần rồi đẻ.
-Thấy mọi người bảo đẻ đau lắm mà.
-Người ta mà đẻ được thì vợ không phải khổ đâu nhá.
-Ờ. Thích thì thuê người mà đẻ. Người ta cũng sợ lắm. Đẻ xong lại béo như cái Sam rồi người ta lại chán.
-Yên tâm. Chồng không chán đâu. Chồng yêu trẻ con lắm.
-Vậy yêu vợ hay thích lấy một người sản xuất trẻ con cho.
-Yêu cả hai.
Hắn rúc vào ngực nó.
-Về sản xuất luôn nhá.
Nó lừ mắt.
-Hư vừa thôi.
Hai đứa nó đang quấn quýt thì điện thoại nó kêu. Điện thoại hắn cũng kêu. Hai đứa nhìn nhau. Tủm tỉm.
-Alô con nghe ạ.
-Hai đứa đi đâu tại sao gọi điện không nghe máy.
-Chúng con xin lỗi bố mẹ. Nhưng bố mẹ tha thứ cho chúng con. Con không thể sống thiếu San được. Giờ không có San. Con không biết phải sống thế nào. Chúng ta cùng là đàn ông. Cũng hiểu là gia đình chính là lý do để mình cố gắng. Con biết con sai rồi hai bố ạ. Xin hai bố nghĩ cho chúng con. Cho chúng về với nhau. Con hứa sẽ chăm sóc và bù đắp lại cho San. Không để San phải buồn nữa.
-Được rồi. Giờ hai đứa về đi.
-Bố đồng ý cho chúng con.
-Được rồi. Bố vừa trao đổi với ông ngoại rồi. Hai đứa về đi.
-Hai đứa về đi.
Bố vợ hắn cũng nói thêm vào.
Hắn cười tươi hớn.
-Vâng. Hai bố cho chúng con ở đây thêm ít hôm nữa. Cho chúng con dành thời gian bên nhau ạ.
-Được rồi. Vậy liệu mà về.
-Vâng. Con cảm ơn các bố.
Hắn cúp máy sung sướng nhìn nó. Nó thấy biểu cảm của hắn cũng buồn cười.
-Bố bảo gì.
Nó ngập ngừng hỏi hắn.
-Bố bảo mang cháu về đây. Rồi nói.
Nó dài cái mặt ra.
-Lại cháu.
-Không muốn đẻ hay không muốn có con với người ta.
-Là đang có một thằng con nít làm nũng suốt ngày đây này.
-Cứ đẻ đi. Chồng sẽ làm người lớn. Không mè nheo nữa đâu.
-Thật không.
-Thật. Tin chồng đi vợ Lùn.
Hắn nắm tay nó nài nỉ.
-Được rồi. Vợ tin.
-Tin thật nhá.
-Uh.
-Vậy làm luôn nhé.
Mặt hắn đầy gian tà. Nó lùi lại chạy một mạch. Không phải nó không chiều được hắn. Mà nó sợ hắn làm nhiều quá mệt. Hắn chạy nhanh hơn nó nhiều. Đưa tay tóm nó vác lên mang đi. Nó đánh vào lưng hắn
-Buông người ta xuống đi mà.
-Không về thôi mệt rồi.
-Mệt thì về ngủ nhé.
-Uh… Ngủ.
-Ngủ không làm gì.
-Phải vận động trước khi ngủ mới ngủ ngon được.
– Hư vừa thôi.
-Kệ nhá.
Hắn cả nó lôi nhau đi ăn. Rồi mới đi về hành động. Nó ngoan ngoãn phục vụ. Hắn vui vẻ tận hưởng.
Vừa xong thì điện thoại hắn cũng kêu.
-Gì đấy.
-Mở facebook lên đi. Đừng cho cái San cầm điện thoại.
-Sao đấy.
-Mở lên đi đừng hỏi.
Hắn mở điện thoại lên. Hình hắn và cái Hường. Con bé đấy vẫn không buông tha.
Đoạn clip hai đứa quan hệ. Cái hồi đấy… Chúng nó mặn nồng. Con bé quay lại cũng chả phản đối. Giờ nó mang ra trả thù. Đàn bà đáng sợ thật.
Hắn mở to mắt.
-Có chuyện gì vậy chồng.
Nó ngồi dậy, hắn giấu ngay điện thoại.
-Có chuyện gì sao lại phải giấu.
-Không phải. Cái này không có gì đâu. Vợ đừng quan tâm.
-Vậy đưa xem gì nào.
Hắn tắt máy giấu nhẹm cái điện thoại. Mặt hắn tái đi. Nó giằng lấy mà bực mình.
-Cái gì vậy hả. Đưa đây.
-Không anh xin em.
Hắn sợ các bác ạ. Hắn biết cái vụ thằng Tài. Vợ hắn bỏ nó không một lời Chào tạm biệt. Không một chút tiếc thương thì số phận hắn giờ cũng đang ngàn cân treo sợi tóc rồi.
Nó không giằng điện thoại hắn nữa mà với tay lấy điện thoại của mình mở ra. Nó đoán được hắn ở đâu rồi. Nó mở lên đập vào mắt hình hắn cởi trần ôm cái Hường. vấn đề nằm ở chỗ chúng nó không mặc gì. Nó mới nhìn được hai bức đó thì hắn giật lại điện thoại.
-Anh xin em.
-Đưa đây.
Nó trừng mắt nhìn hắn.
-Anh xin em. Đừng xem nữa.
Cái gì qua. Cho qua đi được không.
-Buông ra.
-Để cho người khác xem. Mày muốn giấu thì tốt nhất không làm.
-Xin em đấy. Anh nói anh Sai mà. Cái đó là chuyện cũ. Nó không cam lòng nó trả thù thôi.
Hắn nhìn nó khẩn khoản.
-Buông ra.
Nó vẫn nắm chặt điện thoại.
-Em hứa với anh. Xem xong không được bỏ anh. Không có em. Anh không biết sống thế nào.
Nó giằng ra mở lên. Hình hai đứa nó hôn nhau. Đến đoạn clip. Nó không đủ dũng cảm để xem bởi nó biết. Nếu nó đi quá xa. Nó sẽ Lại giống lúc thằng Tài. Nó ám ảnh và không thể nào tha thứ được.
Nó vứt điện thoại xuống chùm chăn khóc.
-Đéo yêu đương gì nữa. Chia tay đi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!