Cô Gái Nhỏ, Tôi Muốn Em ( H)
Chương 1: Cô Bé Nhỏ muốn leo lên giường với tỷ tỷ
“ Lịch trình ngày mai sao rồi?”
“ Chị đừng lo, em đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi.”
Lâm Quan Hy nghe lời khẳng định khẳng định của Dịu Dịu liền cảm thấy yên tâm, cô bé này tuy bề ngoài yếu mềm nhu nhược nhưng việc gì cũng làm rất tốt là một cô bé ngoan.
Giờ cô mới để ý đã gần 10 giờ đêm, do đêm nay có cảnh quay ban đêm nên Dịu Dịu là quản lý cũng phải đi cùng, nhà nàng cách nhà cô rất xa, giờ này về e rằng không an toàn.
Nàng làm quản lý cho cô cũng gần 3 tháng, rất đáng tin cậy lại không có tính xấu gì nên Lâm Quan Hy cảm thấy cho Dịu Dịu ngủ nhờ một đêm không sao.
“ Muộn rồi, em ngủ lại nhà tôi đi.”
Lâm Quan Hy khuôn mặt như họa, làn da trắng như sứ đang ngồi trên ghế chăm chú đọc kịch bản.
“ Được không…?”
Câu nói đó làm Dịu Dịu hơi ngạc nhiên, lắp bắp, đôi mắt tròn xoe đen láy hơi khẽ động.
Lâm Quan Hy nghiêng sườn mặt hoàn mỹ, liếc nhìn Dịu Dịu, nàng sợ cô? Cô dữ vậy à? Đúng là tin đồn về cô không tốt nhưng trả lẽ gần 3 tháng ở cạnh cô Trình Dịu Dịu vẫn không biết tin đồn là thật hay giả?
“ Em muốn về cũng được, nhớ khẩn thận.”
“ Em không có !”
Dịu Dịu nghe vậy hốt hoảng xua tay.
“ Ừm, đói thì vào trong bếp có thức ăn, ăn phòng kế bên phòng tôi có một chiếc giường rành cho khách đấy.”
Cô chỉ nói có vậy rồi cầm quả táo cắn ăn, cầm kịch bản nghiêm túc đi vào phòng, chỉ để lại cho Dịu Dịu một cái bóng.
…
Đêm khuya Lâm Quan Hy bị tiếng bước chân làm tỉnh giấc, cô mơ hồ thấy tiếng bước chân tới gần phòng mình, cô chỉ cho rằng Dịu Dịu muốn kiếm thức ăn lại nhầm đường mà thôi, nhà cô cũng không quá rộng chắc một lát sẽ tìm ra.
Nhưng tiếng bước chân ngày càng gần, lúc này cô đang nằm quay lưng về phía cửa, cô nhắm mắt nhưng nghe thấy tiếng cửa phòng hé mở, cái bóng cao mảnh dồn về phía giường cô.
Thật ra Dịu Dịu nàng cao hơn cả cô cũng chỉ nhỏ hơn cô 2 tuổi, chỉ là bình thường ăn mặc mang nét trẻ con nên nhiều người cảm thấy Dịu Dịu còn nhỏ.
Tiếng bước chân dừng lại trước giường cô, cô cảm thấy ai đó đang đứng trước giường nhìn chằm chằm mình, hơn rợn người nhưng không dám quay đầu lại.
Bàn tay thon dài ôm lấy vòng eo con kiến của Lâm Quan Hy từ sau lưng, cánh môi người đó khẽ chạm vào vành tai cô, cảm giác hơi ngứa ngáy, trả hiểu sao lúc này cô không hề động đậy.
Người đó bất trợt nằm xuống ngay cạnh cô, Lâm Quan Hy lúc này mới phải ứng, nhỏ giọng hỏi:
“ Dịu Dịu?”
Người đằng sau im lặng, một vài giây sau mới trả lời.
“ Vâng tỷ tỷ.”
Giọng nói trầm trầm rất khác với giọng Dịu Dịu bình thường, nhưng là một diễn viên hạng A toàn năng, cô đã học qua ca hát nên biết đó là giọng thật, còn giọng bình thường là giọng trong.
“ Sao em vào đây?”
Lâm Quan Hy gỡ tay của Dịu Dịu ra nhưng chỉ làm lỏng đi được một chút, cô quay lại nhìn, đúng là dịu dịu rồi.
Dịu Dịu lại im lặng có vẻ như suy nghĩ.
“ Em sợ ngủ một mình,…”
Nàng không nói dối, chỉ là vừa sợ ngủ một mình vừa muốn ngủ với cô thôi.
“ Thật à? Được rồi, vậy em nằm đây đi.”
Dù sao cùng là con gái với nhau, ngủ chung cũng rất bình thường, tuy cô không thích giao du nhưng cũng không hề bài xích.
Trong đêm tối cô không nhìn thấy khóe môi nàng hơi nhếch lên, đôi mắt to tròn trầm xuống, sâu lắng tuyệt đẹp, nếu Lâm Quan Hy cô là bức họa đồ mỹ nhân thì Dịu Dịu là bức tượng điêu khắc được phủ lên lớp bụi dày cố che đi vẻ kiều diễm.
Cô vẫn ngây thơ như vậy, người ta đồn đại đủ điều về cô, cô xấu tính, gian xảo,… nhưng nàng hiểu cô, cô luôn vô tâm mang nét ngây thơ, không nhiễm bụi trần như vậy, nàng muốn được vẽ lên trang giấy trắng là cô, những nét mực đầu tiên.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!