Mày Lấy Tao Đi
Phần 60
MÀY LẤY TAO ĐI 60
Hắn hùng hổ lúc ấy thôi các bác ạ. Chứ đến lúc sang nhà bố vợ thì cũng run lắm. Bố vợ hắn khá nghiêm khắc. Nóng tính chứ không dễ như mẹ vợ.
Cái khuôn mặt sát thủ làm hắn phải động não. Hắn phải nghĩ cách. Ngày xưa bố vợ quý hắn. Mà vì mải chơi còn chưa hiểu tâm tình ông ấy ra sao. Giờ biết ông ấy thích cái gì mà chiều.
Hắn ôm chai rượu sang. Đã nháy vợ hắn làm vài món bố vợ thích rồi. Giờ trong bàn nhậu. Hắn phải thuyết phục sao cho ông ấy vui vẻ trả vợ cho hắn. Mà Không cảm thấy ép buộc mới là điều quan trọng.
Thấy hắn lù lù đi vào. Bố vợ nhìn hắn có vẻ như không vui.
-Con Chào bố mẹ.
-Quân đến à. Vào đây. Ăn cơm chưa.
-Con có chai rượu ngon. Mang sang mời bố. Với xin mẹ bát cơm.
-Vậy ngồi xuống đây.
Hắn ngồi vào ghế. Rót chén rượu mời bố vợ.
-Con mời bố, con mời mẹ.
Bố hắn không chạm cốc mà cầm lên nhấp môi rồi gắp đồ ăn tự sướng chứ không cần hắn phải mời. Ông ấy không nói gì với hắn cả. Giận dỗi như con gái. Cả nhà liếc hắn rồi lại liếc thái độ bố vợ.
-Bố mẹ, con có chuyện xin thưa với bố mẹ.
-Đầu tiên là con xin lỗi bố mẹ vì đã làm cho bố mẹ phiền lòng những ngày qua. Do con không tốt, cũng là do con sai. Con làm vợ con buồn.
-Chuyện đó con đã xử lý ổn thỏa. Đó cũng là chuyện đã qua, xảy ra trong quá khứ. Xin bố mẹ bỏ quá cho con.
Hắn ngập ngừng.
-Con xin phép bố mẹ cho con đón vợ con về.
Bố hắn quay sang nhìn hắn.
-Anh suy nghĩ kĩ chưa.
-Con suy nghĩ rất kĩ rồi ạ. Con yêu San. Con thương San. Muốn ở bên San để bù đắp lại những gì con đã làm. Bố yên tâm. San là phụ nữ bình thường. Con sẽ chứng minh cho mọi người thấy điều đấy là thật.
-Tôi cần anh chứng minh anh có phải thằng tử tế hay không.
-Con hứa với bố là con sẽ có trách nhiệm lo lắng cho nhà con và các cháu có cuộc sống đầy đủ.
-San cũng là một cô gái tốt. Con thấy con có trách nhiệm khi làm chồng cô ấy, biến người ta thành đàn bà, làm người ta có con.
Bố con mình cùng là đàn ông. Quay đầu vẫn là gia đình. Con cũng thấy con hết thời thanh niên chơi bời rồi. Giờ xin bố cho chúng con về với nhau.
Bố vợ hắn im.
-Giờ nhà con cũng dở dang rồi, bắt đầu lại với người khác cũng tội lắm. Với lại chúng con đều lớn cả. Cũng có tình cảm của mình. Con biết bố mẹ muốn tốt cho chúng con. Nhưng bắt hay ép cũng chỉ làm chúng con khổ. Giờ chúng con yêu nhau, ăn chung ngủ chung.
Hắn liếc bố vợ đang chăm chú nghe.
-Giờ bố tính thế nào ạ.
Bố vợ hắn ngồi im suy nghĩ.
Cái câu ăn chung ngủ chung là còn gì để mà nói. Đàn bà con gái đã trao thân cho người ta rồi, chỉ có nằm dưới thôi nhá.
Mấy ông bố vợ cổ hủ sống còn nặng phong kiến. Cũng là đàn ông với nhau nữa. Hắn hiểu hết. Ra ngoài làm từ cái thời ngày cầy ba bốn cái vẫn khỏe, thì không lẽ gì không đi bắt bướm hái hoa. Chả qua hắn số nhọ khi gặp phải con Hường. Không có thì giờ vẫn còn nhởn nhơ.
Nhưng mà thôi. Giờ hắn cũng chán chơi rồi. Muốn có một gia đình ổn định. Có một người chăm lo cho mình. Sinh con. Và cùng nhau nuôi dạy chúng.
Hắn vì điều đó mà khuôn mặt càng tỏ ra nghiêm túc hơn. Bố vợ hắn nhìn con gái.
-Giờ con San tính thế nào.
Nó nhìn sang tên chồng. Mặt hắn cũng căng thẳng như nó.
-Con và Quân. Xin bố cho chúng con về với nhau.
-Con chấp nhận tha thứ cho nó chứ gì.
-Dù sao chuyện đó là chuyện đã xảy ra từ hồi chúng con chưa yêu nhau. Giờ con thấy anh ấy cũng là người có trách nhiệm ạ.
-Được rồi. Vậy là do con lựa chọn. Sau này khổ. Đừng trách bố mẹ không nói trước.
-Vâng.
-Thế Quân nói với ông bà bên kia thế nào rồi.
-Thì bố mẹ cũng mong chúng con ổn định. Mọi cái sai đều do con. Bố mẹ sẽ hiểu ạ.
-Bà có đồng ý cho con San về không.
-Mẹ con có. Nhưng mà con vẫn muốn ra ngoài ở. Không muốn nhà con đi lại vất vả. Sau này bầu bí. Khỏi phải lo.
-Thế trao đổi với ông bà bên đấy chưa.
-Con nói rồi ạ.
-Thế bao giờ chuyển đi.
-Còn tính tối nay ngủ ở đây. Xong vài hôm nữa thì chuyển ra cửa hàng với vợ. Sợ đi ngay người ta lại nói nọ kia hai bên. Và để con đi làm gần mà cô ấy cũng không phải chạy đi chạy về. Khi nào cô ấy sinh con thì về đây cũng được.
Bố nó gật đầu. Sự đã rồi. Ông đành chấp nhận dưới cơ thằng con rể. Chủ yếu con ông dại trai thôi.
Ông cầm chén rượu lên đưa cho hắn.
-Uống đi. Rồi về mà nghỉ.
-Vâng ạ.
Hắn đón cái chén kịch cốc uống cạn với bố vợ. Quay sang vợ cười nhẹ nhõm. Được vài chén bố vợ đã xua tay.
-Thôi. Uống đủ thôi. Đàn ông nên biết điểm dừng. Vui thôi. Đừng để sau này hối hận.
-Vâng.
-Đang tuổi trẻ. Tu chí mà làm ăn. Sau này về già đỡ vất vả.
-Vâng ạ.
-Con San cũng bảo ban chồng. Đừng hở tí là giở miếng võ. Quân nó hiền chứ nhiều thằng đánh nó là nó đánh cho rồi.
Nó tủm tỉm liếc chồng. Hắn cũng cười. Giở tóc ra.
-Đây. Kết quả vẫn còn đây này bố. Con không dám cắt cua luôn.
Bố hắn nhìn vết sẹo còn mới trên đầu con rể.
-Má đây, tay còn chưa khô máu đây bố ạ
Vết tay vẫn còn băng. Bố nó thở dài.
-Mày nóng tính vừa thôi. Mà thằng Quân sau này nó điên lên thì tránh. Cất những thứ dễ sát thương đi. Không kẻo nó cho nhát rồi khổ.
-Đấy. Bố bảo con sướng cái gì. Con là vợ nó chứ không phải nó là vợ con đâu.
Cả nhà nghe hắn nói mà phì cười. Hắn lại pha trò. Lại vẽ chuyện ra để nịnh ông bà già vợ. Lòng cũng thấy vui. Giờ mẹ hắn còn chưa mở lòng cũng không sao. Coi như ải khó khăn nhất cũng qua rồi.
Tối muộn hai vợ chồng hắn mới mò về nhà. Thấy cạch cửa mẹ hắn đi ra.
-Con Chào mẹ.
Nó ngập ngừng Chào. Mẹ hắn nhìn hai đứa nói lạnh lùng.
-Sao không về sớm nghỉ mai đi làm.
-Dạ.
Nó đứng im vì còn ngại.
-Lâu không ngồi uống với ông ngoại. Mai con cũng rảnh mà.
-Vợ mày đi làm sớm đấy.
-Vâng con biết rồi.
Mẹ hắn lườm hắn. Rồi dặn lại.
– Có táo mẹ để trong tủ lạnh. Mang vào mà ăn đi. Có sữa đấy.
Hắn tủm tỉm bám theo mẹ đi đến cửa phòng thủ thỉ.
-Mẹ… Mẹ muốn có cháu rồi à.
-Ai mà khiến được chúng mày.
-Con cũng muốn có con. Nhưng nhà con…
-Cái San bị sao.
Hắn gãi đầu.
-Nó không đẻ được à.
-Không. Mà hôm trước con đưa nhà con đi khám. Bác sĩ bảo màng trinh cứng.
Mẹ hắn tủm tỉm cười.
-Thế bác sĩ bảo thế nào.
-Thì bác sĩ bảo kiêng tháng hai tháng hãy thả ra để đẻ.
-Làm lâu chưa. Mấy tuần thôi.
-Thế để đẻ đi. Trứng nó còn làm tổ mấy tuần mà..
-Thế là đẻ được rồi ạ.
-Tùy hai đứa đấy. Nhưng mà dạo này nó gầy. Bảo nó ăn uống ngủ nghỉ cho có sức. Chứ mẹ yếu là con cũng yếu đấy.
Hắn cười toe.
-Vậy đẻ liền mẹ bế nhá.
-Thế mày nuôi tao nhé.
-Vâng. Mẹ thì con nuôi được.
-Gớm ông.
Hắn phi lên phòng. Vợ hắn đang dọn dẹp cho hắn. Hắn sướng quá vác vợ lên đặt lên giường hôn mấy cái rồi gieo lên.
-Vợ ơi.
-Gì đấy hả.
-Mẹ bảo chúng mình đẻ thôi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!