Tình Về Nơi Anh
Phần 64
Anh ngồi nghiên cứu cái chưa tiện của vợ . Vậy số 1 là. Địa chỉ ở quê. Ngôi nhà vợ đã lớn lên. Chìa khoá số 1 chính là phòng vợ. Số 2 là phòng bà nội. Số 5 là ngôi nhà mà mẹ chiểu từng ở. Cô ấy đã xây lại. Tất cả đều có bóng dáng của vợ. Đều thuộc sở hữu của vợ sao?
Anh bây giờ mới hiểu ra ý nghĩa của cuốn sổ và chùm chìa khoá này. Đọc đi đọc lại các địa chỉ. Có những nơi anh chưa từng biết đến. Có những địa chỉ ko phải ở Việt nam. Để đi hết danh sách này. Hoàn toàn ko phải là điều đơn giản. Nhưng những địa chỉ đc đánh dấu Hà Nội thì anh có thể đến có thể có bí mật gì ở đó chăng. Bất cứ điều gì liên quan đến vợ đều làm anh tò mò và quan tâm. Trong số địa chỉ này. Có chìa khoá của căn phòng trong quán rượu. Lạ quá. Bây giờ nó đã thuộc sở hữu của ng phụ nữ khác rồi vợ ạ. Anh ko biết vợ đã ở đấy bao lâu. Nhưng giờ nó thuộc về một ng phụ nữ ko phải vợ .
Những lúc rảnh rỗi lái xe vòng vòng qua những địa chỉ này. Những ngôi nhà này anh chưa bao giờ biết đến cả. Vợ cũng chưa bao giờ nói hết. Thôi thì ngày mai anh đi rồi. Khi khác lại về tìm vợ nhé.
Và cứ thế mỗi tháng anh lại đi về. Lại tìm kiếm thứ vợ cho là chưa tiện nói. Nhưng chẳng có gì đặc biệt cả. Tất cả đều là im lặng. Có lẽ vợ đã mang theo nó lên thiên đường mất rồi. Vợ đang ngồi đấy cười anh ngu có. Phải ko?
Những nơi anh đã đến. Chỉ duy nhất ngôi nhà này. Ngôi nhà cuối cùng trong cuốn sổ là có người ở. Ánh sáng đèn hắt ra từ cửa sổ. Trong nhà hôm nay khá đông người. Lúc anh đến đã muộn rồi. Người trong nhà đang ra về. Người đàn ông đó. Anh có thể nhìn thấy rất rõ là chủ quán rượu. Anh ta cười rất tươi. Khoác vai….. Hải chốc. Là cậu ấy. Hơn 1 năm nay từ ngày cậu ấy bế vợ anh đầy máu cho đến bây giờ mới gặp lại. Nhìn Hải là máu anh lại run lên. Hình ảnh vợ đầy máu lại hiện về. Nước mắt anh lại chảy ra ko ngừng. Họ có thể sẽ hạnh phúc vui vẻ vì vợ anh chỉ là bề trên, nhưng anh đau khổ vì đó là tất cả của cuộc đời. Anh nhớ vợ lắm vợ ơi.
Ngày cuối cùng ở Việt Nam. Anh lái xe đưa các con đi chơi 1 vòng. Có thể Tôm sẽ biết ngôi nhà đó. Anh lái xe ngang qua. Hỏi con trai xem có biết ko? Tôm lắc đầu. Nó cũng trở nên ít nói như anh vậy. Nhưng nó chỉ biết rằng mẹ nó bị tai nạn trên đường ra sân bay.
-bố. Con muốn mua một ít sách. Bố rẽ vào siêu thị sách gần đây đi. –
cá Mở điện thoại tìm hiệu sách gần nhất. Nó giống mẹ. Dù trong hoàn cảnh nào cũng đọc sách được.
Ba bố con hi hoay chọn sách. Tất nhiên anh cũng ko phải loại lười đọc rồi. Mỗi ng một góc nhưng anh vẫn quan sát con ko ngừng. Đôi mắt nó đảo đảo liên tục trên giá sách. Nó đập đầu vào ng một ai đó. Ngửi mùi thơm của cô ấy . Cô ấy cười với nó qua cặp kính cận to. Nó nhìn. Nhìn ko chớp mắt. Sau đó thì nó bỏ tất cả bám theo cô ta. Thấy nó đi theo cô ấy vẫn nhìn nó rồi cười thân thiện. Còn nó ko cười. Nó chỉ tròn mắt mà nhìn ng phụ nữ này. Hưng thấy con cứ bám theo ng lạ thì anh tiến lại. Cô ấy đang thanh toán. Cá vẫn đứng nhìn ko rời mắt.
-cá…cá…- nó ko nghe thấy.
cô ấy bước ra ngoài nó vẫn bám theo. Cô ấy thấy lạ nên quay lại
-cháu sao thế. cô giúp gì đc ko?
Mắt nó càng mở tròn. Miệng nó ấp úng – mẹ. ……
Hưng bước theo anh đến nắm tay nó , Tôm đi ngay sau anh.
-xin lỗi cô. -anh nhìn cô ấy. Giật mình. Đây ko phải vợ chủ quán rượu hay sao?. Uh đúng. Nhà cô ấy gần đây mà. Trông cô ấy đẹp hơn hồi có bầu. Trẻ hơn, xinh hơn, eo hơn. Và có nét khá giống vợ anh. Mỗi tội sau cặp kính thì cô ấy mắt 1 mí và cười nhiều hơn vợ. Nếu là vợ anh . Chắc chắn sẽ ko để cá chạy theo từ nãy đến giờ.
cá thì anh có thể ko tin lắm. Nhưng tôm thì nó cũng giống cá. Nó nhìn cô ấy ko chớp mắt. Có lẽ trẻ con nhạy cảm hơn người lớn. Nó bước lên trên nhìn lại cô như xác nhận.
-Tôm, Cá . Ko đc bất lịch sự vậy con.- anh kéo con
-Tôm? Cá? -cô ấy nhìn 2 đứa rồi nghiêng đầu cười rất dễ thương. Đứa bé này sắp cao bằng cô rồi. Đẹp trai thật đấy
-hai đứa muốn hỏi cô điều gì à?
Giọng nói này. Rất nhẹ. Hưng giờ cũng tin giống như hai con. Rõ ràng là giọng nói ấy. Nhưng con ng này ko phải. Vì nếu là vợ anh. Chắc chắn đã nhận ra bố con anh.
-cô phải về rồi. Hai cháu có chuyện gì thì qua nhà cô nhé. Nhà cô ở ngay kia.
Cô ấy chỉ về phía ngôi nhà đó. Và nhanh chóng bước đi. Để lại ba bố con thẫn thờ hồi lâu. Đến khi cá oà khóc thì bố và anh mới tỉnh lại. Chắc nó nhầm rồi. Khổ thân con gái lắm vợ ơi. Sao bỏ con thế này hả vợ. Mỗi lần con khóc lòng anh như bị sát muối. Muốn khóc theo mà ko khóc đc.
Hưng bây giờ suy nghĩ về cô gái này nhiều hơn. Trên đời tất nhiên có ng rất giống nhau, nhưng ko thể nào lại giống nhau từ giọng nói đến mùi hương. Anh chịu khó về Việt nam hơn. Bởi vì trong thâm tâm. Anh muốn gặp lại cô gái đó. Có điều gì đó làm anh hi vọng. có lẽ vợ đã mang cô ấy về cho anh chăng?
Đêm ấy Hưng lại đến quán. Nhưng ko phải một mình mà có cả Hội bạn anh. Từ ngày vợ đi. Đây là lần đầu tiên anh gặp chúng nó. Nhìn anh tiểu tụy chúng nó cũng buồn lây cho anh. Phong ngồi một góc bàn. Nó và anh ko nói chuyện với nhau câu nào. Còn ko nhìn nhau nữa.
-dạo này ông gày quá đấy. Chịu khó mà ăn uống đi- Tú Vẫn quan tâm như vậy. Nhìn anh Tú lại nhớ đến nó. Con chết tiệt theo thằng cầm liềm bỏ cuộc chơi. Tú đau buồn biết bao tháng ngày. Giờ mới lấy lại đc.
Mọi ng cũng ko nói chuyện nhiều. Có lẽ im lặng lại là cách sẻ chia hiệu quả nhất. Họ bá vai nhau rồi Uống rượu.
-xin lỗi các anh. Hôm nay quán đông. Nhân viên phục vụ chưa kịp
Cô gái đặt chai rượu vào giữa bàn. Điều quan trọng là giọng nói cô ấy. Mọi người quay ra nhìn cô. Thấy bị nhìn. Cô cười. Cười tươi. Tú chớp mắt
-này em. Nhân viên mới à? – giọng vịt pha ngan làm cô buồn cười quá
-vâng .anh- cười
-anh? – Tú méo mặt. Ko phải. Chắc mình mơ thôi. Sao trên đời lại có giọng nói giống đến vậy. Suýt nữa thì tưởng em vân mình sống lại. Nếu nó gọi mình là Tú ơi thì mình sẽ vác ngay nó về nhà và nhốt lại. Ko bao giờ cho ra đường đỡ phải đau tim.
Nhưng ko chỉ một mình tú mà tất cả 7 người đàn ông. Đều nhìn cô ấy. Nhất là Phong. Tiếng nói này của em gái anh. Dáng dấp cũng giống. Chỉ khác là béo hơn, và đeo kính cận. Chẳng lẽ trên đời lại có Ng giống đến thế. Anh lắc đầu. Chắc do buồn quá nên vậy thôi.
-này này em.-tú kéo cậu nhân viên lại- cô kia là ai thế.- tú chỉ
-vợ sếp đấy ạ.
-vợ ư? Thằng đấy có vợ à. Bây giờ mới biết- chắc Tú tưởng nó bị bóng giống Tú à
-có con rồi ạ. Vợ sếp mới ở Tây về. Thấy bảo ng lai Tây mà
Thế thì ko phải rồi. Chắc ông trời có sự nhầm lẫn thôi. Tú lại buồn. Mọi ng lại uống
. Hưng lại say. Vẫn đôi bàn tay ấy. Cảm giác ấy khiến anh ngủ rất ngon. Cảm giác an toàn. Sáng dậy trong sự sảng khoái. Anh vẫn nằm trong căn phòng đó.
Tối nay lại đến quán. Anh muốn nghe giọng nói của cô ấy.
-chị chủ quán đâu em.
-chị kia. Anh có gì cứ bảo em ạ.
-nhắn chị ra đây.- anh nói nhỏ với nó rồi nhét cho tờ tiền vào áo. Nó gật
Linh bước lại gần anh. Cô có vẻ lo lắng.
-anh sao thế ạ. Tôi có thể giúp gì cho anh?
-tôi thấy khó chịu quá. Cô có thể cho tôi nằm nhờ chút đc ko
-được – Linh dắt anh vào phòng của cô. Nhưng anh vào nhà vệ sinh. Nôn. Cố nôn. Mồ hôi anh vã ra. Đầy trán anh đi lại chỗ giường. Nằm xuống. Linh cũng bước gần. Cô có vẻ rất lo lắng.
-tôi sẽ gọi bác sĩ giúp anh.
-ko cần. Cho tôi xin cốc nước- Hưng thều thào
Linh rót nước cho anh. Tiện cô lấy khăn lau mồ hôi cho anh. Hưng nằm im. Rõ ràng là bàn tay này. Rõ rànglà cảm giác này. Đúng cô ấy đã lau cho anh mỗi khi anh say. Đúng cô ấy rồi. Vậy cô ấy là ai mà lại quan tâm đến anh như vậy. Hưng giả như mình mê man. Nắm tay cô ấy rồi úp mặt vào lòng. Mùi hương từ cơ thể cô ấy. 100% là mùi của vợ anh. Cho dù có làm ma anh cũng nhận ra được. Tại sao trên đời lại có người giống vợ anh đến mức đấy.
Linh ngại ngại. Cô rút tay ra rồi lùi lại
-xin lỗi anh. Tôi…tôi phải về. Sẽ có ng khác đến chăm sóc anh . -tự nhiên linh thấy tim mình đập mạnh quá. Người đàn ông này khi lần đầu thấy anh ta say và khóc trong quán. Cô đã thấy anh ta quen quen. Dường như đã gặp ơn đâu rồi. Và rồi thỉnh thoảng cô lại mơ tới anh ta mới lạ. Chắc do anh ta trong cũng có vẻ đẹp trai. Mỗi tội hơi gày.
-điều tra cho anh cô gái trong ngôi nhà đó. -Hưng chỉ cho trợ lí ngôi nhà. -và theo dõi cô ấy. Kín đáo vào.
Hưng lại tiếp tục chờ đợi. Tại sao anh lại có cảm giác Hi vọng. Cảm giác vợ anh vẫn còn đâu đây. Khi về Việt Nam anh ko muốn về nhà. Mà muốn đến quán rượu ngủ, vì chỉ ở đó mói cho anh cảm giác an toàn, mới cho anh giấc ngủ ngon. Vợ anh đã từng nói. Có thể dùng chung nc hoa. Nhưng phản ứng từ mùi cơ thể sẽ tạo ra mùi thơm khác nhau. Chả nhẽ trên đời lại có ng có mùi thơm giống vợ anh đến vậy.
Hưng đến quán. Anh phải cài nội gián để xem hôm nào cô đến quán. Hôm nay quán vắng khách. Nên anh lấy lí do cảm ơn vụ hôm nọ để gặp đc cô.
-tặng cô đấy. Khăn này là lụa Hà đông thật đó.
Linh cầm cái hộp mở ra. Cô xúc động
-cảm ơn anh nhé.
Họ trò chuyện với nhau khá lâu. Cô ấy nói chuyện khá giống vợ anh. Nhưng nói nhẹ hơn chút và hay cười. Thật thà nữa. Anh nói chuyện với cô ấy. Thấy có gì đó rất thân quen. Thỉnh thoảng cô ấy kể chuyện anh lại cười. Hơn một năm rồi giờ anh mới cười trở lại. Thấy anh cười cô ấy Nhìn anh chăm chăm.
-sao vậy? Sao lại nhìn tôi cười
-ko sao. Tại từ ngày gặp anh đây là lần đầu tôi thấy anh cười.
-vậy sao?
-vâng. Anh cười rất đẹp- thú thực là Linh thik nụ cười của anh. Hình như cô đã gặp ở đâu đó rồi.
Trợ lí cua anh đưa cho anh tập hồ sơ
-sếp . Cô ấy tên là Dương Hà linh. 29 tuổi. tốt nghiệp đại học tại Anh. Quản lí quán rượu Của chồng, có một con trai. Và cô ấy là người Anh
Hưng lắc đầu. Thế thì ko phải vợ anh rồi. Tiếc nhỉ. Có lẽ do anh nhớ vợ quá nên tưởng tượng vậy thôi. Suy nghĩ mông lung cả ngày nhưng tối đến anh lại lái xe đến của nhà cô gái đó. Đèn tắt. Cô gái ấy ko có nhà. Anh gọi điện. Trợ lí báo cô ấy bay vào Đà lạt rồi. Đà lạt. Anh giở sổ trong này có địa chỉ ngôi nhà Đà lạt. Anh quay xe về hướng sân bay. Anh sẽ đi Đà Lạt. Linh tính bảo anh đi. Cứ đi cái đã
Linh xách giỏ vào ngôi nhà đã ghi trong quyển sổ. Cô ko hiểu sao Tuấn lại muốn mẹ con cô đi vào đây. Anh nói là ngoài đó lạnh . Ko tốt cho con. ( thật ra Linh ko biết Tuấn đã nhìn thấy vợ nói chuyện với trai lạ nên Tuấn mới muốn cô đi) Nên cô nghe anh. Cô cũng muốn đi Đà lạt một lần cho biết chứ. Nhất là ngôi nhà trong địa chỉ này. Anh Tuấn có nói là có nhà trong Đà lạt mà. Nó đây. Cô đã tìm thấy. Chìa khoá nào nhỉ. Số 17. Tra khoá. Cửa mở. Cô cười.
Chiếc taxi đỗ ngay cổng ngôi nhà. Hưng bước xuống xe. Đúng địa chỉ này. Ngôi nhà này anh đã ở cách đây hơn 1 năm. Cửa khoá. Chìa khoá số bao nhiêu ? 17 . cánh cửa mở. Ngôi nhà gọn gàng và sạch sẽ. Chắc có ai mới đến đây. Anh khép cửa lại. Tìm đến địa chỉ tiếp theo.
Quán cafe nó có tên là V& H thế mà anh ko để ý. Bọn anh đã hôn nhau trc cửa quán này. Chìa khoá số bao nhiêu 18. Anh bước vào quán. Cố nhìn xem có căn phòng nào ở đây ko? Ko thấy. Anh hỏi nhân viên. Họ nói có căn phòng của quản lí. Nhưng đã có ng ở đó. Là ai? Cáo già Thành Hưng. Rút 1 nắm tiền. Nhân viên quán đưa anh qua phòng đó. Tra khoá thử , đúng là nó. Và ng xuất hiện lại là…
-chào cô- anh cười nhẹ
-chào anh. Sao lại gặp anh ở đây nhỉ?-cô ấy cười với anh
-vâng. Tôi đi chơi
-anh ko đi cùng con à . Chúng tên gì nhỉ ?….
-Tôm và Cá
-đúng rồi. Chúng rất đẹp. Anh hay uống say lắm đấy. Nên tranh thủ về nhà với vợ con chứ. – cô ấy cười tươi rồi xách túi đi. Anh nhìn theo. Bạn ngày gặp cô ấy cao như vợ anh. Nhưng béo hơn. Khuôn mặt tròn. Và tay đeo đồng hồ loại bản to.
Anh đuổi theo. Mà đúng hơn là bám theo. Cô ấy đi đến 1 ngôi nhà gần nhà số 17. Đón 1 đứa bé con. Trắng và rất xinh . Sau đó quay về nhà. Ngôi nhà số 17. Anh buông thõng tay ngả ra sau ghế. Cô ấy là ai? Tại sao lại có chìa khoá của những ngôi nhà này.
Anh gọi điện cho Hà. Chỉ có Hà mới biết. Câu trả lời là có 2 chùm thật chị dặn cho anh 1 chùm. Còn cái còn lại ko biết chị để ở đâu. Anh bước xuống xe dứt khoát , nhất định Ko phải mình anh nghĩ mà phải cho Hà thấy cô ấy. Tra khoá mở cửa nhà số 17 cô ấy đang cho bé con ăn. Thấy anh cô ấy rất bất ngờ. Bất ngờ hơn nữa là anh đang chụp ảnh cô ấy. Chụp rất nhiều rồi lại bỏ đi rất nhanh. Chỉ để lại 1 câu nói
-tôi xin lỗi
Anh gửi ảnh. Gửi cho Hà và phong chỉ sau 1 phút đã có cuộc gọi đến
-Hưng . Mày chụp cái này ở đâu? Đây là ai?
-trông có giống vợ tao ko?
-giống. Mày chụp ở đâu. Cô ấy là ai. Có giống em tao. Nhưng đứa bé….
-đứa bé sao?
-giống…thằng Tôm.
Phong tắt máy.
Máu của Hưng đang nóng lên. Nếu có thể. Xin ông trời hãy để cho vợ anh còn sống . Cho dù ng chết năm đó ADN trùng với vợ anh. Nhưng xin ông trời hay cho đó là nhầm lẫn. Xin ông trời.
Cuộc gọi tiếp theo
-anh chụp ở đâu đây. Ng này là ai? Đứa bé…đứa bé này….-tiếng Hà nói rất nhanh trong điện thoại
-Hà …em giấu anh chị còn sống đúng ko?
-ko. Rõ ràng Tuấn và hải thông báo như vậy mà. Cả bang để tang chị. Em ko muốn mấy đứa nhỏ mồ côi đâu. Anh chụp ở đâu. Nói mau.- Hà có vẻ sốt ruột
-anh ở Đà Lạt. Cô ấy đang ở ngôi nhà số17 trong chùm chìa khoá này
Hà rơi điện thoại. Mất tín hiệu.
Anh nhận đc tin nhắn của Phong. Tấm ảnh đứa bé con. Là của tôm với tấm ảnh của đứa bé này. Giống y hệt…. Thời gian….Đúng là cô ấy rồi.
Linh tính mách bảo. Thôi thúc anh phải đến đó. Anh nhất định phải tìm ra xem cô ấy là ai. Lậy trời. Xin hay nghe lời con thỉnh cầu . Anh hi vọng
Linh gọi điện cho chồng. Nói là có người vào đc trong nhà. Chứ cô ko nói là gặp anh. Cô còn chưa biết tên anh. Tuấn lo lắng. Anh sợ kẻ thù sẽ phát hiện ra vợ. Nên điều ng đến bảo vệ vợ con ngay.
Hưng quay lại ngôi nhà đó. Bảo vệ đứng ngoài cửa. Họ có súng. Có nghĩa là… cô ấy. Tại sao cô ấy lại cần bảo vệ . Tại sao? Hay cô ấy là chị cả? Chị cả ko muốn anh gặp nguy hiểm. Bây giờ trên đời đổi trắng thay đen nhiều lắm. Cái gì chả làm giả đc. Anh có nên hi vọng ko đây?
Sáng hôm sau đến nơi thì cô ấy đã đi rồi. Ngôi nhà vắng . Ko còn dấu vết của cô ấy. Anh lại gọi cho Hà . Hà nói anh đợi nó sẽ gọi cho một người. Nhưng khi nó gọi lại. Điều duy nhất nó nói là ko phải chị. Đấy là vợ anh Tuấn. Chị đã nhượng lại những ngôi nhà này cho anh Tuấn quản lí và sử dụng. Anh đừng Hi vọng nữa. Chị mất rồi.
Anh ko tin nó. Anh tin vào trực giác của anh. Ngôi nhà này. Trên tấm nệm vẫn còn mùi hương của cô ấy. Có chết anh cũng ko nhầm.
Phong gọi điện . cả đêm qua nó ko ngủ. Nhắn tin cho anh liên tục. Anh nói là cô ấy bỏ đi rồi. Còn nó dặn anh. Nếu tìm đc cô ấy. Chị cần cho nó 1 sợi tóc. Anh hiểu. Sợi tóc . Bàn trang điểm. Giường tất cả đều sạch sẽ ko có hạt bụi huống chị sợi tóc. Anh thất vọng. Ng con gái này vì sao mà chạy trốn.
Quay về Hà Nội gặp phong xem nó có cao kiến gì ko? Phong nghe chừng cũng mông lung. Nó là bác sĩ. Nó tin vào ADN năm đó, nhưng việc nó hi vọng ng đó là em gái nó. Thì nó lại tin vào ông trời.
-sao mày biết nó ơn Đà Lạt?
-tao cho người theo dõi
-ơ. -Phong bất ngờ-mày nghĩ nó là vân thật à
-chỉ mong thế thôi . Nhưng tao thấy lạ. …
-lạ gì?
Hưng đưa ra chùm chìa khoá. Phong to mắt nhìn
-chìa khoá đâu mà lắm thế?
-mày xem cái này đi. -phong đọc cái sổ nhỏ.
-nhiều chỗ tao biết đấy. Chắc vân nó ghi lại. Nó hay quên số nhà lắm.
-cô gái đó. Có chùm chìa khoá này. Trên đời chỉ Tao và vân có nó. Chắc chắn là cô ta giữ nó. Thế thì mới mở được cửa của những ngôi nhà trong sổ này
Phong giật mình. Trùng hợp đến thế sao?
-thế giờ biết tìm nó ơn đâu bây giờ. Hà nội bao la. Tìm còn đéo được. Bây giờ thì ngon rồi. Mò kim đáy bể
-thế thì tao mới gọi mày đến nghĩ cách.
Hưng ngồi gõ gõ tay.
-hay đến hỏi chồng nó.-phong đưa ý kiến
-nó muốn giấu mà mày lại đi hỏi hả thằng ngu.
-cho người theo dõi nó. Nó phải đến thăm vợ con chứ.
-cũng hay. Nhưng nếu nó vài tháng mới đến thì mình còn mất thời gian hơn.
phong gõ trán. Trí khôn của tao đâu rồi….
-hay cho người đi từng địa chỉ một đi. May ra thì thấy. Nếu nó ko sống ở những nơi này nữa thì đành chờ tin chồng nó vậy. -phong ko nghĩ ra đc cái gì hay hơn.
Nhưng Hưng thì có
-tao nghĩ ra rồi.
. Cách duy nhất anh nghĩ ra lúc này là thuê người đến trực ở cửa những ngôi nhà này. Nếu may mắn. Nhất định cô ấy sẽ đến đó. Đúng rồi . Chỉ có cách ấy thôi. Anh gọi điện cho trợ lí. Và chờ đợi
1 ngày. 5 ngày . 10 ngày…30 ngày anh ko về pháp. Anh phải tìm cho ra. Nếu lần này cô ấy ko phải vợ anh. Anh sẽ ko quay về đây nữa. Thời gian chờ đội quả thật rất dài . Mỗi ngày mà như một năm vậy. Đêm anh cũng ko ngủ đc. Thỉnh thoảng ghé quan rượu say cũng ko ai dắt vào căn phòng đó nữa . Có lẽ chỉ có vợ anh ơn đó nta mới quan tâm đến anh.
Cuộc điện thoại đêm của trợ lí. Tìm thấy cô ấy rồi. Anh bật dậy. Khoác áo chạy ra sân bay giữa đêm. Mà ko mang theo gì cả. Chỉ có 1 thứ duy nhất. Chùm chìa khoá. Anh hồi hộp quá. Trái tim anh như muốn nhảy tung ra khỏi lồng ngực. Nó đập nhanh đến nỗi anh phải giữ nó lại. Anh hi vọng. Anh cầu khấn. Ông trời. Mong cho linh cảm của con là đúng.
Đứng ngoài cổng ngôi nhà. Số 26. Cô ấy đang bế bé con ra ban công. Anh cười. Lâu lắm anh mới cười như thế. – em trốn anh kĩ quá .
Anh ko vào ngay mà tránh như lần trc. Anh sẽ theo dõi. Rồi tiếp cận. Cô ấy đi siêu thị. Ko có ng đi cùng. Cô ấy đi dạo ko có ng đi theo. Trong nhà ko có vệ sĩ. Chứng tỏ an toàn cho anh.
Hộp sữa rơi từ trên kệ xuống
-xin lỗi . Xin lỗi – nói bằng tiếng anh
Cô ấy ngẩng lên nhìn anh.
-ơ…..lại là anh à? Nói tiếng Việt
-ơ. Chào cô. Cô đến đây chơi à?
-ko. Tôi sống ở đây. Anh đi công tác à.? – cô ấy cười tươi. Ko như vợ anh
-vâng. Tôi định cho mua cho cháu ít sữa. Để làm quà.
-thế hả
2ng trò chuyện với nhau về trẻ con. Đúng là cô ấy có con nhỏ nên cô ấy rất quan tâm đến vấn đề của trẻ con. Cô ấy thik tôm và cá vì chúng đẹp.
-mrs Dương. Chúng ta về thôi. -Dương Linh nhìn theo ng hàng xóm
-vâng. Chị cứ về trc. Tôi có bạn -cô nhìn anh- anh sẽ ở đâu?
-tôi chưa biết. Với lại…- có chút buồn
-tôi mất hết đồ đạc rồi. May giữ lại đc giấy tờ và chút tiền để về quê.
Cô ấy nhìn anh chăm chăm. Có vẻ rất đáng thương. Suy nghĩ 1 lúc cô ấy mói nói
-nếu anh ko phiền thì về nhà tôi. Tôi có 1 bác giúp việc. Và con trai.
-thôi. Còn chồng cô. Ko tiện-cô cười
-anh ấy ko sang đây đâu. Bên đó bận . Với lại tôi thấy anh rất quen. Hình như đã gặp trc đó rồi.
Tối hôm đó anh ở nhà cô. Hai người cũng trò chuyện thân mật hơn.
Cô ấy ko có gia đình. Chỉ có Tuấn là ng thân .Và lớn lên trong cô nhi viện. Họ đi mua quần áo cho anh và trở về nhà. Ngôi nhà này. Đầy ắp mùi hương của cô ấy. Mùi mộc lan. Đứa bé con. Quả thật giống anh vô cùng. Chính cô ấy còn nói thế. Có nghĩa là cô ấy đã mất trí nhớ. Hôm đó. Là hắn đã đánh vào đầu cô ấy. Máu cô ấy chảy xuống ướt vai. Anh vẫn nhớ rõ ràng. Có thể vì cú đánh đó. Mà cô ấy đã quên mất chính mình
Nhưng lí do mà cô ấy lại ơn đây thì anh ko hề biết. Anh chỉ biết hôm đo Hải chốc đã bế cô ấy lên xe. Chiếc xe lao rất nhanh. Đầu cô ấy chảy máu rất nhiều, cô ấy bị bắn 2 phát súng. Vậy mà cô ấy vân ngồi đây. Thì đó đúng là một điều kì diệu. Mong là như vậy.
Anh trở về mang theo chiến lợi phẩm và sự hồi hộp. Phong nhận điện thoại nó đón anh sớm ở sân bay. Trông thấy anh nó mừng như bắt được vàng. 2 đứa chạy thẳng đến bệnh viện. Và anh 1 lần nữa chờ đợi. Chờ đợi kết quả. Dường như đã quen với vc 1 ngày dài như 1 năm. Nhưng lần này nó dài như Thế kỉ vậy. Ngày nào anh cũng bám theo phong không rời. Nó cũng cởi mở với anh hơn. Rồi kểt quả cũng có. Tập giấy nằm trong bao. 2 đứa nhìn nhau. Ko đứa nào dám bóc. Chỉ sợ ko phải. Ko phải thì sự thất vọng sẽ nhân lên gấp trăm lần.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!