Tình Về Nơi Anh
Phần 73
TRỐN CHẠY CÓ PHẢI LÀ ĐIỀU EM NGHĨ ĐẾN
Dương mang Joni . Biến mất khỏi đây. Người duy nhất biết chuyện gì đang xảy ra với cô là tuấn. hắn vẫn cho ng âm thầm theo dõi cô.
Nhưng tuấn ko dám lên tiếng nữa. ánh mắt ấy hắn đủ hiểu chuyện gì sẽ xảy ra. Chị ra đi trong imlặng như vậy là tốt cho tất cả. hắn nghĩ vậy.
Tiễng chuông cửa kêu một tiếng rồi hai tiếng rất nhẹ nhàng
-từ từ nào. Tôi ra đây.
Hà mở cửa. cô ko thể tin vào mắt mình nữa. cô gái này. Cô gái tóc ngang vai 4 màu. Cặp kính ngố. là…là
-chị…- hà khóc rồi ôm chầm lấy cô. Dương vẫn đứng im lặng ko nói một lời nào. Tay cô vẫn nắm chặt tay Joni .
Hà dắt chị vào nhà. Cô bế Joni. Nó xinh trai quá cơ. Bố mẹ đều đẹp mà.
-chị ngồi đây. Em bế bé nhà em ra cho chị xem nha. Rồi ở đây với bọn em. Đừng đi đâu nữa
Hà bế con gái ra cho cô xem. Cô nhìn nó hình như lại thêm đứa nữa.
-em có đữa nữa đc 3 tháng rồi chị ạ. Anh cường đi làm suốt thôi. bận lắm. em ở nhà trông con thỉnh thoảng phụ ah công việc. nói chung là ko vất vả.
Hà véo von nói. Dương ngồi im lặng nghe. Chị vẫn thế. Lúc nào cũng là ng lắng nghe. Khi cần thiết lắm thì mới lên tiếng.
-thật ra lần trước anh Hưng gọi. em mới biết. và gọi lại cho Hải. nhưng nó nói ko đc nói cho anh Hưng vì chị dặn như vậy. nên em nói là chị…-nó ngập ngừng- nhưng chị đã tìm đến đây em biết chị nhớ ra rồi. cũng tốt. giờ ko còn là chị ngày xưa thì chị cứ sống như bây giờ vui vẻ là đc chị ạ. Ko ai biết chị là ai nữa đâu.
Dương vẫn im lặng. cảm giác trở thành một con ng khác quả thật ko vui vẻ một chút nào. Khi cô đang dần nhớ ra tất cả sự việc. khi cô biết rằng cô thật sự là ai. ban đầu cô ko muốn tin. Nhưng rồi những ý thức cũ trở về. tính cách xưa quay lại. cô biết mình nên làm gì.
-ko đc nói với ai là đã gặp chị. Nghe chưa?
-vâng
Dương đứng dậy ra về ngay. Cô ko muốn để lại dấu vết của mình ở những nới cô đã đến.
Hưng đến tận quán rượu tìm Tuấn. anh ta nắm cổ áo tuấn.
-cô ấy đâu? mày lại mang cô ấy đi đâu rồi
-buông ra- tuấn nói nhẹ hưng ko buông- tao bảo mày buông ra
Có khẩu sung chĩa về phía hưng. tuấn giơ tay cho hắn bỏ xuống
-nói đi. cô ấy đâu? –hưng dịu giọng
-cô ấy mang Joni đi rồi. đừng tìm nữa. nếu chị ấy muốn về sẽ tự về.
-mày nói cái gì. Chị ấy. có nghĩa là….
-uh.- tuấn cũng thấy may khi tuấn đã nghĩ nếu chi biết tuấn đã láo với chị như thê nhất định sẽ giết ko tha. Nhưng giờ chị lại im lặng mà đi như vậy. hắn chỉ cần cho ng bám theo ko rời. biết chị an toàn là đc
Hưng buông tay. Cô ấy tỉnh lại rồi. và cô ấy ra đi. có nghĩa là cô ây thật sự ko cần anh nữa rồi. hưng thẫn thờ. Có lẽ anh nên tôn trọng cô ấy.
Dương dăt Joni đi trên bãi biển. nó quá nhỏ để cảm nhận mùi vị mặn mà của gió biển. nhưng quá hồn nhiên để chơi đùa với nó. nhìn con trai chạy tung tang trên cát cô thấy mình hạnh phúc. Lướt facebook thấy hình cá và tôm cô cũng an lòng. Ngần đấy năm sống bên con. Đào tạo chúng nó đủ vững vàng khi ko có mẹ. thế là quá đủ. Xin lỗi con. Mẹ đã làm quá nhiều điều sai lầm.
Dương quyết định ra đi rồi. cô cảm thấy mình nhẹ nhàng và hạnh phúc khi lựa chọn điều này. Cuộc sống hạnh phúc chính là đc làm những điều mà mình thik.
Cô biết bản thân dù có chết trăm nghìn lần vẫn ko chuộc được hết sai lầm. Bàn tay này ko còn muốn vấy máu nữa.
Làm lại cuộc đời sau những sai lầm và khổ đau. Từ đây cô sẽ là một con người khác. Sống một cuộc đời bình thường. Như tất cả mọi người.
Dương nắm nhẹ bàn tay con nhìn nó cười âu yếm. nó sẽ mạnh mẽ và đẹp trai như hưng . có lẽ cô sẽ quên đc anh. Nhanh thôi. kết thúc tất cả rồi. ko còn muốn nhớ nhung hay thù hận nữa
-mang cái này về cho tuấn đi- người đàn ông quay lại nhìn cô ngơ ngác
-em…em..
-mang về đưa cho nó. bảo là ko cần phải lo cho chị. – Dương lạnh lung nói. Hắn ta rất rất bất ngờ bởi vì đã kín đáo như vậy rồi mà vẫn bị phát hiện. bởi hắn ko biết ng hắn đang bám theo là ai mà.
-anh bảo..em sẽ….bị
-chị bảo ko sao. Về đi. theo chị mãi thế ko mệt à.- vân vỗ vai hắn- về với vợ con đi. yên tâm- cô cười tươi với hắn.
Cô gái có mái toc 4 màu cũng cặp kính nôbita. Có nụ cười rất chi là đẹp. ánh mắt đôi khi hiện lên vẻ hiền hậu nhưng có khi lại hiện lên sự lạnh lẽo
Tuấn và Hưng 2 người đàn ông. Mỗi người một lá thư. Ko quá dài dòng. Nhưng cũng đủ sâu sắc. đây là lần đầu tiên nhìn chị viết nhiều chữ như vậy. chữ chị khá đẹp. cách viết thư của chị quả thật rất chi là tinh tế. hắn quả thật ngưỡng mộ chị vô cùng.
Tuấn thở phào. Có lẽ hắn đã hiểu hạnh phúc là gì sau bức thư này, chị cả quả là một người sâu sắc là biết cách điều khiển con người. hắn nên nhìn lại . Chị nói đúng. Có những thứ mất đi mới biết nó quan trọng đến nhường nào. Cho nên nếu còn cơ hội . Hãy làm lại. Cuộc đời ko có chữ nào ghi là quá muộn phải không?
Hưng thì ko thể vui đc như thế. Nỗi ân hận trong lòng anh bao lâu nay. Tình yêu 20 năm tròi anh vun đắp. ko thể nói bằng 1 tờ giấy này đc. Nhưng khi cô ấy đưa tờ giấy này có nghĩa là Tuấn sẽ mất dấu cô ấy. bây giờ mới là lúc anh mất cô ấy thật rồi. tìm ai?làm sao có ai có thể thay thế em được bây giờ
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!