Hộ Thê Ký
Chương 20: Bảo bối, nàng có ở đây không?
Lại nói nhóm người Chiến Vân cuối cùng cũng đến Nam Kinh. Nơi đây đúng mùng mười tháng mười, tổ chức “Võ Lâm Kết Minh” tại Tụ Hiền Lâu, do bang chủ phái Không Động Lý Thừa Chí chủ trì. Sau khi nghỉ trọ một hôm, lại mất nửa ngày để ghi danh, năm người cuối cùng cũng được đặt chân vào chốn phong vân tụ hội này.
Tụ Hiền Lâu nghĩa cũng như tên, chính là nơi “Tụ Hiền”. Ngày hôm nay võ lâm nhân sĩ tụ tập tại đây đâu phải tới cả ngàn, nhưng không phải ai cũng có tư cách lên lầu. Phần lớn các bang phái đều chỉ cử đại diện tham dự, những người địa vị thấp đều phải chờ bên ngoài, quy củ vô cùng nghiêm ngặt. Trong nhóm, Chiến Vân nếu không nhờ mặt mũi của “Tứ Xuyên Vô Song” thì đáng ra đã phải ở ngoài, song cô gái nhỏ Nhược Lan thì không có ngoại lệ ấy.
– Thực là náo nhiệt.
Bốn người lên lầu, ngó xuống thấy mâm bày la liệt, người đông như nêm, cũng phải thầm xuýt xoa. Mặc dù người đông nhưng rất có quy tắc, cử chỉ nhã nhặn lịch thiệp, do ai nấy đều là người có vai vế trên giang hồ. Không ít người đã nhận ra sự có mặt của “Tứ Xuyên Vô Song” Luyện Thừa Không, nô nức đi tới chào hỏi. Chiến Vân lúc này mới nhận ra, mặt mũi của lão già này không ngờ lại lớn đến vậy.
– Người đi đầu kia có phải đệ lục Thiên Bảng đó không? Không ngờ hôm nay lão ta cũng tới…
– Ông ta thì ta biết, cô gái phía sau hình như là người của Toàn Chân giáo, thế nhưng gã thanh niên kia thì ta chưa thấy bao giờ, lai lịch của y như thế nào nhỉ?
Ồn ào một lúc, đám võ lâm nhân sĩ bao quanh Luyện Thừa Không bỗng nhiên giãn hẳn ra, Kim Tuệ lúc đầu còn chưa biết vì sao, nhưng khi nhìn thấy bóng dáng một lão đầu trung niên đang lững thững đi tới thì khuôn mặt lộ vẻ đã hiểu.
Người tới là một gã nam tử trung niên, thân hình cao lớn, mặc áo bào đỏ, đỉnh đầu lõm xuống như một cái đĩa, gương mặt có chút thâm trầm. Chiến Vân trước cũng xem không ít phim kiếm hiệp, thấy nói rằng phàm những kẻ khi luyện đến cảnh giới cực cao, thì đỉnh đầu hơi lõm xuống. Lão già kia đỉnh đầu lõm hẳn xuống, không lẽ võ công quả thật cực kỳ cao siêu?
– Ha ha, Luyện trưởng lão, hân hạnh, hân hạnh.
Trung niên nhân mặc áo bào đỏ kia vừa đi tới đã chắp tay vái Luyện Thừa Không một vái dài. Họ Luyện mặc dù cao ngạo đã quen song cũng phải vội vàng đáp lễ. Chứng tỏ bối phận gã kia tuyệt không phải nhỏ.
– Diêu cô nương, đã nghe danh từ lâu, quả thật là mỹ nhân hiếm có. Trung niên nhân kia mỉm cười nhìn Diêu Ngọc Anh, đoạn hướng ánh mắt sang Kim Tuệ: – Còn đây..
– Tiểu nữ là một trong ngũ đại đệ tử phái Toàn Chân, Kim Tuệ.
– Hóa ra là ngọc nữ của Kim chưởng môn. Lão ta khẽ gật đầu, sau đó hướng ánh mắt về phía Chiến Vân đứng cuối.
– Tiểu tử này… là thư đồng của ta.
Luyện Thừa Không phẩy phẩy tay nói. Người kia nghe vậy thì chỉ à một tiếng, cũng không tiện hỏi thêm nữa. Chiến Vân nghe vậy thì gãi đầu quay sang hỏi Kim Tuệ:
– Nè, thư đồng là gì thế?
Kim Tuệ không biết nói sao cho phải, chỉ đành lấp liếm cho qua:
– Đó là một chức danh dùng để phân chia cấp bậc, giống như đại sư huynh, tiểu sư huynh trong môn phái đó mà.
Chiến Vân vẫn không hiểu lắm, song lúc đó không ai chú ý tới hắn cả, bởi vì đại hội đã bắt đầu. Chỉ thấy đèn đuốc sáng choang, người người im bặt. Bên dưới, một lão nhân mặc đạo bào nâng ly rượu kính quần hùng, sang sảng nói:
– Nay nghe Lý bang chủ truyền hiệu lệnh, nói Mật Tông không ngừng thò bàn tay ma xuống các nơi, tác oai tác quái, võ lâm nhân sĩ các lộ anh hùng ai nấy đều dốc toàn lực chống lại. Hiện thời anh hùng thiên hạ tề tựu ở đây, ai nấy một lòng trung nghĩa, chúng ta hãy bàn một diệu sách để diệt trừ lũ tà ma ngoại đạo.
Lão đạo này nói xong, quần hùng liền sôi nổi đứng dậy, mỗi người nói một câu, đều tỏ ý tán đồng. Đến dự anh hùng đại yến đa phần thân phận đều là bang chủ, phó bang, mắt thấy tình hình ngày một nguy nan, đại họa lớn dần, sớm tự lo lắng, nay có người đề xướng, thì các bậc hào kiệt trung nghĩa tất nhiên hưởng ứng.
Một vị lão nhân tóc bạc như cước đứng dậy, giọng vang như chuông, nói:
– Tục ngữ có câu “Rắn không đầu chẳng thể bò”, chúng ta đều có chí trung nghĩa, nhưng không có người dẫn đầu thì đại sự khó thành. Hôm nay quần hùng ở đây hãy cử một vị hào kiệt đức cao vọng trọng, người người kính phục, làm minh chủ để hiệu lệnh chúng nhân.
Quần hùng hoan hô, có người nói to:
– Để Luyện chưởng môn dẫn đầu là được! Khỏi cần cử ai khác!
Tức thì mọi ánh mắt đều hướng tới bàn của mấy người Luyện Thừa Không, lão ta thấy người ta nhắc đến mình thì cười ha hả, đứng dậy nói:
– Lão phu kém tài kém đức thật không thể đảm đương. Xưa nay Thiên hạ võ công quy Thiếu Lâm, võ lâm bao năm nay vẫn suy tôn Thiếu Lâm làm thái sơn bắc đẩu, chức vị minh chủ này ngoài Thích phương trượng ra thì không ai đủ tư cách đảm đương.
Thiếu Lâm xưa nay vẫn là Thái Sơn Bắc Đẩu trong võ lâm, Thích phương trượng đúng là người được ai nấy trông đợi. Quần hùng nhất tề vỗ tay, không ai dị nghị.
Một người nói:
– Thích phương trượng đương nhiên xứng đáng làm minh chủ quần hùng; thế nhưng ngài ấy từ lâu đã xa lánh hồng trần, cũng không có mặt tại đây, làm sao đảm đương trọng trách? tôi tiến cử Lý bang chủ, ngoài Lý tiền bối ra chẳng ai tài đức hơn người, đảm đương nổi đại nhiệm.
Giọng người ấy sang sảng, ai nấy nghe xong đều nhìn về phía trung tâm, là vị trung niên nhân áo đỏ kia. Chiến Vân lúc này mới biết, người vừa mới tới chào hỏi Luyện Thừa Không kia hóa ra chính là Bang chủ Không Động, cũng là đệ ngũ Thiên Bảng lần này. Bảo sao đến cả “Tứ Xuyên Vô Song” cũng phải nể mặt.
“Quyền Thần” Lý Thừa Chí!
Lý Thừa Chí vừa định đứng lên thì lại có người hét lớn:
– Ta phản đối!
– Vị nào vừa nói đó?
Người kia đứng luôn lên bàn, thân cao chưa đầy ba thước, tuổi trạc tứ tuần, vẻ mặt sắc sảo. Có người nhận ra đó là hảo hán Giang Tây “Mãnh Sư” Lôi Tích – Giáo chủ Thiên Nhẫn Giáo.
– Thích Phương Trượng nếu lên ngôi minh chủ, thiết tưởng ở đây chẳng ai dám phản đối. Thế nhưng nếu không phải, vậy thì còn cần bàn bạc thêm nữa. Lý Bang chủ uy danh cái thế, thế nhưng dựa vào cái gì mà đứng đầu thất đại phái, hiệu lệnh quần hùng, chuyện này hãy còn phải suy xét.
– Ta cũng đồng ý với Lôi giáo chủ.
Là tiếng con gái. Một vị cô nương mặc đạo bào màu xanh, mày như lá liễu, dung nhan xinh đẹp muôn phần đứng lên nói. Không biết tên, chỉ biết là người của Nga Mi phái.
Ở đây có không ít kẻ theo về phe Lý Thừa Chí định phản đối, nhưng thấy mục quang uy mãnh của Lôi Tích quắc lên nhìn hai bên tả hữu, liền thôi. Hội trường nhất thời nổ ra một trận tranh cãi om sòm, người nào cũng kiên quyết giữ vững ý kiến của mình.
Kim Tuệ thấy thế thì không khỏi thở dài, cô hôm nay tới đây vốn là muốn dựa vào uy thế của quần hùng để giải cứu cha mình đang bị Mật Tông giam cầm, chứ không phải tới nhìn lũ giả nhân giả nghĩa này tranh nhau ngôi Minh chủ. Mục đích đã không đạt được, vậy còn ở lại làm gì?
– Chiến ca ca, chúng ta đi!
Kim Tuệ bực dọc quay ra tính kiếm Chiến Vân, thì phát hiện ra chàng ta đã lẩn đi từ lúc nào. Nàng tức thì sốt ruột ngó mắt nhìn quanh. Mặc dù chưa tận mắt chứng thực võ công của Chiến Vân, nhưng người đã lọt được vào mắt xanh của “Tứ Xuyên Vô Song” há lại là kẻ tầm thường? Cũng chính là hắn ta một mình một ngựa đuổi theo cứu nàng trở về, cái nghĩa khí đó trên Chung Nam Sơn hôm ấy, ngoài ông cháu Luyện Thừa Không ra thì còn ai bì kịp?
Cô không biết, Chiến Vân sớm đã lẻn vào đám đông phía dưới tìm Chiêu Yến, mục đích của chàng hôm nay chỉ có vậy mà thôi.
– Tiểu ca, có thấy nữ nhân họ Chiêu nào ở đây không?
– Huynh đài, huynh thật là đẹp trai, có thấy cô nương nào như thế này, như thế này….
Những người ở đây đều đang lúc sôi máu, bị làm phiền như vậy tất nhiên chẳng dễ chịu gì. Rất nhanh đã có kẻ nổi đóa:
– Tiểu tử, mi là ai, môn phái nào, sao dám ở đây làm loạn?
Va chạm rất nhanh khiến chúng nhân để ý. Đã có không ít người nhận ra Chiến Vân vốn không nằm trong danh sách khách mời, ít nhất là một gương mặt lạ hoắc như thế này, ở đây chưa ai từng thấy.
– Tiểu tử, mi vô môn vô phái, có phải là Môn đồ Mật Tông giả danh trà trộn?
Có người hét lớn. Bốn chữ “Môn đồ Mật Tông” quả nhiên có sức hút rất lớn, nhất thời cả trăm con mắt đều dồn về phía bên này.
– Bắt hắn lại!
– Chờ đã, chờ đã, vị này là bằng hữu của ta!
Kim Tuệ lúc này đã nom thấy Chiến Vân, vội vàng hớt ha hớt hải từ trên lầu chạy xuống. Lúc này bên cạnh hắn đã không ít người bao vây rồi. Nhìn thanh thế thì muốn xô xát đến nơi.
Toàn Chân Giáo mặc dù đã bị diệt môn, song dù sao cũng từng là một trong thất đại phái. Không ít người ở đây đã nhận ra cô con gái rượu của chưởng môn Kim Tử Anh, nhất thời áp lực dồn về Chiến Vân giảm hẳn. Kim Tuệ vội kéo tay Chiến Vân đi lên trên lầu hai.
– Kim cô nương, chờ đã.
Một giọng nói thánh thót vang lên, người nói là một thiếu nữ bận áo xanh, là đệ tử Nga Mi phái.
– Vị cô nương này chẳng lẽ nghi ngờ ta?
Kim Tuệ đứng chắn trước Chiến Vân, không có hảo ý nhìn đối phương nói. Đối phương chính là người vừa rồi đứng lên nói phụ giúp cho Giáo chủ Thiên Nhẫn giáo – Lưu Tích.
– Ta không có ý đó. Cô nương áo xanh kia lắc đầu, giọng kiên quyết: – Kim giáo chủ danh mãn thiên hạ, ai nấy xa gần đều biết. Cô nương quả đúng là ái nữ của người. Thế nhưng vị này..
Nói rồi chỉ tay thẳng vào mặt Chiến Vân:
– Ta không nghi ngờ tiểu thư, mà là người này. Y rõ ràng không phải người của danh môn chính phái, tiểu thư là lá ngọc cành vàng, sao lại đi cùng loại người mạt hạng này? Mọi người ở đây đều là người có danh tiếng trong võ lâm, nếu hôm nay lỡ như có kẻ gian lọt vào, vậy chẳng phải là trò cười cho thế gian sao?
Chiến Vân trừng mắt, từ hồi đến đây tới giờ, đây là lần đầu mới có người gọi hắn bằng hai chữ “mạt hạng”!
Hơn nữa lại còn là một cô gái!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!