Gái Điếm Và Thằng Lưu Manh - Chương 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1685


Gái Điếm Và Thằng Lưu Manh


Chương 4


Tại sao Mai lại ở đây câu hỏi đó vừa xuất lên trong đầu thì Vũ đã tiến tới chỗ tôi.

– (Vũ) Đm đến muộn thế mày? 

– (tôi) Tao vừa mới về đến HP, à đây là Nhi, bạn gái tao (tôi nói to để cho những người còn lại biết) Sơn chúc mừng sinh nhật nhé (vứt nó gói quà mua khi đang trêи đường tới đây)

– (Nhi) Chào các anh chị, em là bạn gái anh Tuấn (vừa nói em vừa hướng mắt về phía Mai, chắc qua fb em cũng đã biết về Mai là bạn gái cũ của tôi)

– (Sơn) Tuấn ơi mày gay cơ mà, sao mày kiếm đâu ra em xinh gái thế này. ha ha.

– (Đạt) thằng này cứ giấu ae, sợ bọn tao bắt mất à mà mày giấu.

– (Thắng) thôi con xin các bố, các bố chém ít thôi em nó ngại kìa. Mà thằng Tuấn cũng bựa cơ, im ỉm xong dẫn ở đâu ra 1 em xinh thế này về làm bạn gái.

Cả lũ chém rôm rả làm Nhi ngượng chín mặt, cứ đứng ôm lấy cánh tay tôi. Bỗng nhiên Mai cầm ly rượu tiến tới chỗ tôi đứng.

– (Mai) lâu không gặp anh, uống với em 1 ly chứ. Bạn gái mới của anh dễ thương nhỉ. (Mắt liếc sang Nhi)

– (tôi) mới 1 tuần chứ mấy, làm gì mà lâu.

– (Mai) ồ thế hả, thế mà em cứ tưởng 1 tháng rồi cơ, nhớ ngày xưa anh xa em 1 tuần mà anh bảo dài như 1 tháng đây. Chắc anh quên rồi nhỉ.

– (tôi) Anh cũng tưởng là như 1 tháng cơ, nhưng không ngờ anh gặp được con bé này nên thời gian đối với anh chả là gì rồi. (nói xong tôi nâng cằm Nhi lên đặt vào đó một nụ hôn thật ngọt dưới ánh mắt khó chịu của Mai)

– (Nhi) Anh… mọi người nhìn kìa…

– (Vũ) thằng này mày ngon.

– (Sơn) em ơi hôm trước thằng Tuấn nó hôn anh như hôn em bây giờ đấy, ha ha.

Mai không nói gì, lẳng lặng đi ra bàn khác, hình như là hội của nhỏ. Bên đó có mấy lão già trung niên và mấy tay to con trông như bọn WWE và mấy con bé. Thôi kệ cm chúng nó. Tôi quay ra hỏi.

– Sao cái Mai nó vừa ở đây.

– (Sơn) nó qua chúc tao xong mày tới gặp ngay nó. Nó còn bảo anh Tuấn ở nhà khóc hay sao mà không đến, ha ha.

– (Vũ) Nó thấy mày dẫn Nhi đi cùng chắc tức lộn ruột.

– (Thắng) nó giờ giống quý bà ghê, vàng đeo đầy cổ.

Cả lũ chơi ở đây chán chê ra về đồng hồ đã chỉ 12h. Ra ngoài thằng nào thằng nấy đi chân không vững nữa rồi, chỉ có mấy đứa con gái còn tỉnh vì uống ít. Mà hôm nay tôi cũng bất ngờ với khoản uống rượu của Nhi, mấy thằng bạn tôi chúc ra chúc vào nhưng em vẫn uống hết, lúc cuối còn uống đỡ tôi. Gái quê mà tửu lượng kinh thật. Bọn tôi còn định ra hồ Đào uống tăng rượu mực nữa nhưng mấy con bé người yêu lũ bạn cản lại bắt về. Khϊế͙p͙ mới yêu đã quản như gì rồi. Tôi say quá không lái xe được nữa đành để Nhi chở.

Ngồi sau em mùi nước hoa phảng phất thật dễ chịu, tôi luồn hai tay ôm lấy vòng eo con kiến của em. Sương xuống trời thật lạnh. Vì có men rượu nên những ký ức của ngày xưa ùa về… Có lần tôi say Mai cũng chở tôi như vậy. Tôi nhớ lúc đó tôi không ôm Mai nhưng em cầm lấy tay tôi đặt vô bụng. “Anh ôm chặt vào, ngã thì khổ”… “Anh đã không biết uống thì uống ít thôi, báu bở gì rượu”…

“Lần sau anh mà uống nhiều như thế thì đừng trách em”… Mai là thế, luôn tỏ ra khó chịu nhưng vô cùng quan tâm tới tôi. Nhớ có lần tôi sốt cao, Mai tới nhà chăm sóc tôi như một người vợ, nấu cháo, đút cho tôi từng thìa. “Trời thì lạnh mà anh ăn mặc phong phanh thế sốt là phải, bị vài lần cho nhớ”… ha ha, nói chuyện với người ốm như vậy đấy. Những cử chỉ lạnh lùng nhưng ân cần của Mai đối với tôi như một thói quen, tôi mặc định chuyện Mai ở bên cạnh tôi là chuyện đương nhiên. Hình bóng Mai trong tôi là quá lớn… Chính vì lẽ đương nhiên đó khi mất đi tôi sock như thế nào…

Trở về với hiện tại… Không kìm được lòng nữa. Nước mắt trào ra từ bao giờ. Tôi khóc đấy ư? Ha ha… đúng là nực cười. Tôi khóc vì một con đàn bà vì chạy theo đồng tiền mà bỏ rơi tôi ư. Không đáng đâu Tuấn ơi…

Về đến nhà, Nhi quay lại tháo quai mũ cho tôi.

– Ơ, anh sao thế, mắt mũi đỏ hoe thế này???

– Không có gì đâu (tôi nhìn ra chỗ khác)

– Em biết rồi, vì anh gặp lại chị M…

– Đừng nói nữa (Tôi ôm em thật chặt, nước mắt lại ứa ra)

Em xoa lưng tôi, vỗ về tôi như 1 đứa trẻ. Chúng tôi vẫn ngồi trước cửa nhà ôm nhau. Tôi buông em ra. Giờ đến lượt em… Mắt em đỏ hoe. Rồi em khóc lớn hơn, nấc lên như trẻ con. Tôi cuống quýt lau mắt cho em.

– Thôi, thôi anh xin, tại anh, tại anh.

– Em… thương anh quá… hic… hu… hu…

– Rồi rồi, anh cũng thương em, sao khóc to thế hàng xóm ra bấy giờ…

– Híc… hu… hu… giá em không làm nghề này… em sẽ xứng với anh hơn… hu… hu…

– Sao lại nói tới chuyện đó. Thôi nín đi nào (tôi vỗ về)

– Sao ông trời bắt em gặp anh… làm em yêu anh… nhưng em chỉ là…

– NÍN NGAY (tôi quát to, nhìn em tự trách tôi cũng đau lắm)

Dắt xe vào nhà, em chạy một mạch lên gác. Tôi ngồi dưới phòng khách với bao suy nghĩ hỗn độn trong đầu. Định lấy chai rượu ra… nhưng nghĩ sao lại thôi. H tôi tỉnh như sáo rồi. Tôi cũng không rõ bây giờ em là gì của tôi, tôi cũng muốn đáp lại tình cảm của em… nhưng tôi cũng là con người… hiện tại tấm lòng của tôi chưa đủ rộng để chấp nhận em. Nghĩ tới công việc, nghề nghiệp của em tôi đau quá… Liệu tôi có nên chấm dứt luôn với em… cái suy nghĩ đó cứ lảng vảng trong đầu tôi.

Dù bên ngoài tôi ra vẻ không quan tâm nhưng bên trong tôi nghĩ thế nào, nó vẫn quá mơ hồ. Tôi chửi thầm “Đm cái nghề chó chết này”… nhưng không có cái nghề đó sao tôi gặp được em. Em là người khỏa lấp những chỗ trống trong tim tôi, em ân cần như một người vợ hiền, một nàng dâu thảo… Và nếu tôi nói yêu em thì em có bỏ nghề không??? Yêu nhau rồi sau này tôi có dày vò em không??? Em có phản bội tôi không???

Rất nhiều câu hỏi hiện hữu trong đầu tôi. Tôi không muốn người yêu tôi làm điếm. Thở dài mở tủ lấy bao thuốc… tôi không nghiện thuốc… thuốc chỉ là thứ giảm áp lực cho tôi khi tôi gặp bế tắc trong công việc và cuộc sống. Rít một hơi dài. Những làn khói mở ảo như nỗi suy tư của tôi. Tôi hận chính tôi đã không dứt khoát với em ngay từ đầu, để đến bây giờ em yêu tôi như vậy. Giá như hôm đó tôi bỏ ra ngoài phòng và đi thẳng… Ha ha ha. Đúng là điên thật rồi.

Tôi về phòng… em nằm cuộn tròn như con mèo… khóe mi đọng lại những giọt nước mắt. Tôi quỳ xuống giường quan sát em ngủ. Thì thầm “Em vất vả rồi”. Đưa tay vuốt những sọi tóc của em. Em đẹp như thiên thần vậy. “Hồng nhan bạc phận” sao câu nói của ông cha lại ứng vào em chứ. Thời đại bây giờ hồng nhan thì tiền tỷ mà sao em lại khổ như thế? Tôi quay đi định xuống ghế sofa ngủ vì không muốn quấy rầy giấc ngủ của em. Thì có một lực níu tay áo tôi lại. Em lí nhí “Anh ghét em rồi à? Sao bỏ em đi?”.

Tôi quay lại, đặt lên môi em một nụ hôn thật dài. “Chỉ có điên mới ghét em!” tôi thì thầm. Em ôm tôi chặt cứng.

– Thôi nào buông anh ra, để anh đi đánh răng còn đi ngủ chứ.

– Không buông, nằm xuống đây với em.

– Ô hay, miệng toàn hơi rượu không đánh răng có mà chết à.

– Thế để em phục vụ anh.

– Vãi…

– Vãi gì?

– Đâu, hì.

– Há miệng ra (Em đưa bàn chải vào miệng tôi)

– Đưa cái mặt đây (Em lấy khăn lau mặt cho tôi)

– Xong rồi, về phòng thôi. – em nói

– Ơ, anh còn chưa đi vệ sinh mà? (tôi trêu em)

– Khϊế͙p͙, anh này, còn định bảo em làm gì nữa?

– Thế mà cứ tưởng phục vụ trọn gói, ha ha.

Em hình như nóng máu rồi, tụt quần tôi xuống. Quá bất ngờ không kịp phản ứng tôi luống cuống chưa biết làm gì em đã cầm lấy thằng nhỏ của tôi đưa vào bồn cầu. 1s… 2s… 3s…

– Anh sao thế, sao còn chưa ra?

– (Lúc này tôi ngượng chín mặt rồi, tâm trí đâu mà đái)

– Ô hay, sao anh bảo cần phục vụ cả khoản này cơ mà??? Hi… hi

– Thôi thôi anh thua rồi (Tôi kéo quần lên đẩy em ra và đóng cửa nhà tắm lại)

Ra ngoài thấy em vẫn đứng ở cửa nhà tắm cười khúc khích. Tôi bế em lên đi vào phòng. Đặt em xuống giường, hai chúng tôi cuốn lấy nhau trong chăn… Đêm đó chúng tôi ôm nhau ngủ đến sáng… (Không làm gì đâu nha, các bác khỏi hóng )

Sáng hôm sau dậy, tôi dẫn em đi ăn xôi thịt Lãn Ông, (đọc truyện tại Truyện.V.K.L .c o m) tôi nghiện món này nhất nên cũng muốn cho em nêm thử. Dường như khợp khẩu vị với em nên em ăn rất nhiệt tình, vừa ăn vừa nhìn tôi cười khì khì nữa chứ, trông dễ thương đến nối tôi chỉ muốn cắn. Ăn uống xong tôi chở em vòng vòng, hỏi em muốn đi đâu em bảo thích đi xem phim. Thế là 2 đứa chui vào rạp. Phim hài nên em cười suốt từ đầu đến cuối làm tôi cũng phải cười theo em. Xem xong thì cũng gần trưa rồi. 2 đứa đi ăn pizza. Vì món này lạ miệng nên em ăn nhiệt tình, công nhận em ăn nhiều, nhìn em ăn chăm chú tôi vui lắm cứ tủm tỉm cười. Xong 2 đứa nhìn nhau cười làm mấy bàn xung quanh họ để ý. Xấu hổ vđ.

Đến chiều tôi hỏi em có muốn đi chơi nữa không, em vẫn nhiệt tình bảo có, con bé này ham chơi thật. Chả còn chỗ nào nên tôi cho em đi công viên. Em thích đi tàu cao tốc nên chúng tôi chơi trò này 4 lần liền. Nhìn nụ cười của em rạng rỡ tôi cũng vui lây. 2 đứa chơi không sót trò nào, em cứ như trẻ con, hồn nhiên yêu đời. Nhìn ngắm dáng vẻ ngây thơ của em. Tôi đã quyết định. Tôi không cho phép thêm 1 thằng nào động vào em nữa. Em chịu quá đủ rồi. Em phải là của tôi. Riêng mình tôi.

Chơi chán ở công viên thì trời cũng đã gần tối. Ăn tối xong tôi dẫn em đi hóng gió. Không khí tết vẫn còn ngập tràn khắp phố phường. Dải đường trung tâm thành phố h đã lên đèn. Những hàng cây bên đường được chăng đèn nháy trông rất đẹp. Đẹp hơn cả là con đường bên bờ hồ Tam Bạc. Bờ hồ trông lung linh huyền ảo với những hàng đèn thẳng tắp hai bên. Em thích thú ngắm khung cảnh thơ mộng đó, miệng thì tíu tít như con chim non. Tôi và em ngồi trước cửa nhà hát lớn với 2 ly cafe nóng. Em dựa đầu vào vai tôi ngắm nhìn đường phố. Nhìn những cô bé, cậu bé chạy nhảy nô đùa. Ước gì tôi cũng có một mái ấm hạnh phúc. Tôi hỏi em.

– Sau này có con em muốn bé trai hay bé gái?

– Hi… Con gái đầu lòng anh ạ.

– Em nghĩ giống anh thế. Anh cũng muốn có một cô con gái.

– Thật hả anh? Em tưởng anh muốn có một cậu quý tử để nói dõi chứ.

– Mà trai hay gái đâu quá quan trọng, quan trọng là gia đình luôn hạnh phúc. Ước mơ của anh là thế đây.

– Giá mà… (em thở dài)

… tôi và em im lặng hồi lâu.

– Nhi này (tôi lên tiếng)

– Dạ

– Làm bạn gái anh nhé.

– … (em im lặng)

– Được không em?

– Nhưng… em… hức… hu… hu… (em òa khóc)

– Thôi, lại mít ướt rồi, mình đang ngồi giữa phố đây này.

– Em cũng muốn thế, đấy là ước mơ của em, nhưng… sao em lại không được như người ta chứ… hu… hu…

– Em muốn được đàng hoàng yêu anh, được bên anh nhưng sao có thể được chứ. Được bên anh như thế này em mãn nguyện rồi, nhưng đi với anh tới cuối con đường sao em làm được đây… hức… (tôi lấy giấy lau mắt cho em)

– Anh biết em vất vả rồi, anh muốn bù đắp cho em, hãy hiểu cho tấm lòng anh, được không em!?

– Em muốn bên anh… nhưng gia đình em… em gái em… hức… em cần cái nghề này thì mới sống được… sao em có thể làm bạn gái anh được cơ chứ… hu hu hu…

– Nhi… đừng khóc nữa… nghe anh nói này.

– Hức… vâng…

– Nếu em muốn dừng cái nghề đó lại, hãy nói với anh, anh sẽ giúp. Giờ anh hỏi em một câu. Em có muốn dừng cái nghề làm điếm lại không?

-… (em im lặng)

– Nào nói đi em, em có muốn làm cái nghề đó nữa không.

– Em… em không muốn làm nghề đó… nhục lắm anh ơi… hu… hu… hu…

– Thế anh hỏi tiếp này… sao em lại làm nghề đó… ai giới thiệu với em về đấy làm?

– Hè vừa rồi… vì biết nhà em cần tiền lo thuốc thang cho mẹ… thằng người yêu cũ của em nó nói có việc kiếm được nhiều tiền mỗi tội phải xa nhà… vì nhà đang thiếu tiền, em gái mới lên cấp 3, nên em đồng ý đi theo nó. Nó dẫn em xuống ĐS giới thiệu cho một nhà nghỉ ở đó. Đến lúc đấy em mới biết là em sắp làm gì… nhưng… vì nhà em như vậy nên em gật đầu… cũng chỉ vì tiền thôi anh ạ… em kiếm được rất nhiều tiền… đó là thứ làm em không thể dứt ra được… nhưng… nhục nhã lắm anh…

– Thế em yêu anh không?

– …Em có.

– Muốn làm bạn gái anh không?

– Em có.

– Thế em muốn đánh đổi công việc đó bằng một công việc khác kiếm ít tiền hơn không?

– …Em… em…

– Thế thì chúng ta không thể chung lối được rồi… anh xin lỗi…

– EM CÓ… hức… hu… hu… đừng bỏ em mà anh… em chết mất… hu… hu…

Tôi ôm em thật chặt… “Ổn rồi, nhóc con của anh.” tôi thì thầm…

Tôi chở em về nhà. Bước vào nhà em chạy tới ông sau lưng tôi. “Anh, hãy để em ôm anh thế này một lúc được không”- em nói. Em xiết tôi thật chặt như sợ tôi đi mất. Tôi gỡ tay em ra.

– Thôi buông ra nào, để anh vào tắm, hôm nay chơi cả ngày người ngợm bẩn hết rồi.

– Em tắm với anh. Em sẽ phục vụ anh như tối qua, hi hi…

Con bé này buồn cười quá, vừa mới khóc giờ đã đùa được… Tôi đang tắm thì cửa bật mở, em khỏa thân tay cầm một chiếc khăn che trước ngực. “Á, anh không đợi em, xấu tính” – em hét lên. “Anh tưởng em đùa thôi” – Tôi đáp. Em lấy cục xà phòng chà lên lưng tôi.

– Lưng anh rộng thật, úi anh xăm hả, giờ em mới để ý.

– Uhm, kỷ niệm thời trẻ trâu, ha ha.

– Hồi đi học hả anh.

– Uhm, cấp 3 anh nghịch lắm.

Em xoa khắp lưng, rồi đến ngực, bụng, cả thằng nhỏ nữa. Tắm với mỹ nhân mà em xoa như thế, tôi éo phải thánh nên kìm lòng sao được. Tôi quay lại, ôm em, đặt lên môi em một nụ hôn. Lưỡi chúng tôi xoắn lại. Hai tay tôi hoạt động khắp ngực em. Một tay luồn xoa bím em… Em hổn hển “Đừng anh, cảm lạnh đấy, tý ra giường chúng mình làm”.

Tôi mặc kệ, cứ nhiệt tình xoa bóp khắp thân thể em. Bất chợt em đẩy mạnh tôi, “Em nói rồi, trời lạnh thế này cảm ốm thì sao, sao anh bướng vậy!”. Cu tôi teo lại, khá bất ngờ với sự quyết đoán của em. Em lấy nước nóng xả vào người tôi và em. Em tắm gội cho tôi, không để tôi phải làm gì cả. Tắm xong tôi ngồi để em sấy tóc cho. Nhìn em phục vụ tôi, tôi thấy không phải là người tình nữa rồi, cứ như mẹ chăm con vậy. Nghĩ đến đấy tôi phì cười. Quay người lại vật em ra giường, môi chúng tôi lại tìm đến nhau.

Tôi mơn trớn em, hôn dần xuống cổ… rồi xuống ngực, miệng tôi tham lam nút hai đầu ti của em. Tôi hôn tiếp xuống bụng… vòng quanh cái rốn nhỏ xinh… đây rồi, lần đầu quan sát cô bé của em ở cự ly gần như vậy làm tôi rất phấn khích. Tôi tách nhẹ hai mép, một màu hồng cùng những giọt nước rỉ ra. Tôi hôn lên nó, dùng lưỡi khuấy đảo nó, em oằn người rêи khẽ. Hai tay em đang vò lấy đầu tôi. Em kéo đầu tôi lên, đặt lên môi tôi một nụ hôn nồng cháy . Hai tay tôi xoa bóp cặp ʍôиɠ tròn của em, cặp ʍôиɠ là thứ tôi thích nhất.

Tôi xoa bóp thật mạnh, thỉnh thoảng ngón tay lướt qua cô bé của em làm em rêи lên từng đợt. Tay em đã luồn xuống cầm lấy thằng nhỏ của tôi sục nhẹ, đầu của nó đã rỉ ra một dòng nước rồi. Em cúi xuống ngậm lấy ƈôи ȶɦịt̼ tôi. Em ɭϊếʍ dọc thân làm tôi xuýt xoa vì kϊƈɦ thích. Rồi em đưa nó cả vào miệng ʍút̼ như một cây kem vậy.

Tôi chỉ biết lim dim mắt tận hưởng. Em buông ra rồi lấy cô bé của mình đặt lên thằng nhỏ tôi. Em nhấp nhẹ nhàng, ƈôи ȶɦịt̼ tôi đã nằm gọn trong bím em. Hông em bắt đầu di chuyển, hai tay tôi thì giữ lấy ʍôиɠ em để điều khiển tốc độ, tránh trường hợp ra đột xuất . Nước của em ra nhiều đến nỗi trắng cả ƈôи ȶɦịt̼ tôi. Tôi ngồi dậy vật em xuống giường, tôi nắc mạnh bạo vào trong bím em. Em giờ không rêи nhỏ nữa rồi, em la thật lớn.

“Em… thích quá… anh… ơi… nữa đi anh… em sướиɠ…”. Những tiếng rêи của em như tiếp sức cho tôi vậy, tôi nắc hung hục. Bọt khí từ bím em đọng trắng thân cu tôi. Đã lên tới đỉnh, tôi rút ra, từng đợt tinh trùng văng lên bụng, ngực em. Tôi gục xuống người em. Em lấy tay xoa những giọt mồ hôi đọng trêи lưng tôi. “anh vất vả quá… cảm ơn anh…” em nói nhỏ. Em như thế sắt đã cũng phải mềm huống gì một thằng đàn ông như tôi. Tôi hôn em, bế em vào nhà tắm để lau sạch những chiến tích tôi và em để lại… Đêm hôm đó tôi ôm em ngủ rất ngon.

Thực ra, để em bước ra khỏi con đường làm điếm, tôi đã lên kế hoạch cả rồi. Nhưng lần này tôi phải nhờ đến sự giúp đỡ của gia đình. Mẹ tôi là chủ một nhà hàng lớn nằm trêи phố… Bà sở hữu mấy ngôi nhà mặt đường ở trong thành phố, toàn đường trung tâm cả. Tôi sẽ mượn bà một căn để làm shop quần áo cho em. Tôi sẽ trả tiền nhà hàng tháng cho bà (nói thế chứ tài sản của mẹ cũng chỉ để cho tôi vì tôi là con trai độc của bả ) Vốn nhập quần áo về bán sẽ do em tự lo, tôi chỉ lo một phần. Nhưng điều đáng lo là tôi vốn bất đồng quan điểm với bà từ khi tốt nghiệp cấp 3.

Bà muốn tôi học đại học nhưng tôi không chịu quyết tự lập sớm và làm theo ý tôi. Tôi học khá tiếng anh nên sau khi tốt nghiệp tôi đã phỏng vấn để đi tàu du lịch. Từ một chân quầy bar trêи tàu tôi đã leo lên chức quản lý 1 bộ phận trêи đó. Làm được 5 năm tôi về Hải Phòng làm tổng quản lý cho một khách sạn trong thành phố. Lương dù không bằng trêи tàu nhưng được cái không phải đi bôn ba đây đó. Tôi quen và yêu Mai vì cùng là đồng nghiệp trêи tàu. Căn nhà hiện giờ tôi ở do chính tôi mua, nhà trong ngõ nhỏ thôi. Tôi sống không phải phụ thuộc vào gia đình mặc dù nhà tôi rất khá. Nhưng lần này vì em nên tôi phải nhờ vả gia đình rồi…

Ngày hôm sau…

– Nhi.

– Dạ.

– Em thực sự muốn bước chân ra khỏi con đường đó không?

– Vâng, nhưng hoàn cảnh của em như thế, em giờ chỉ còn mỗi anh thôi… nên anh hãy giúp đỡ em một công việc ạ.

– Em là bạn gái anh mà. Lo gì chứ (tôi nháy mắt)

– Vâng.

– Anh định sẽ cho em mở một shop quần áo.

– Vâng, làm bà chủ hả anh?

– Ừ bà chủ. Anh sẽ lo cho em về địa điểm. Còn vốn em sẽ tự lo.

– Thế ạ, tuyệt quá.

– Hiện giờ vốn em có bao nhiêu?

– 80 triệu anh ạ.

– Tốt, anh sẽ góp cổ phần 1 ít với em. Khoảng 60tr.

– Thế còn hàng thì sao hả anh.

– Thằng Vũ bạn anh nó đang mở hai shop quần áo lớn . Anh sẽ liên hệ với nó.

– Anh… tốt với em… quá… hức… hu… hu…

– Ơ cái con bé này, lại khóc, đang vui cơ mà.

– Hức… hu… hu… anh ơi anh… em hạnh phúc… vì gặp được anh… em chưa… làm gì được cho anh cơ mà… hu… hu…

– Anh không phải thằng hèn mà để cho bạn gái mình chịu khổ.

“Mẹ, đây là Nhi, bạn gái con” “Dạ, cháu chào bác, cháu là bạn gái anh Tuấn”

“Cái thằng trời đánh này, tết nhất mày lặn đi đâu mất mà giờ mới chịu vác mặt về hả???” 

—————-

Yêu thích: 1 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN