Gái Điếm Và Thằng Lưu Manh - Chương 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1429


Gái Điếm Và Thằng Lưu Manh


Chương 5


– Hôm nay con về có chuyện nhờ mẹ.

– Nếu không có chuyện để nhờ thì cứ lặn luôn hả? Con mới chả cái. 

– Dạ. Con sai, đáng ra ngày tết con phải ở nhà thường xuyên hơn. Nhưng con còn có việc mẹ ạ.

– Không nói đến ngày tết. Một năm mày gặp mẹ mày được mấy lần?

– Năm vừa rồi con đếm được 6 hay 7 lần gì đấy.

– Thằng mất dạy, mày còn đếm được nữa hả. Tao đẻ mày ra đúng đau l.n mà (mẹ tôi dân chợ búa ăn nói khá tục )

– Khặc… khặc… (tôi cố nín cười)

– Tổ sư bố mày còn cười nữa hả, chã nhẽ tao lại úp cái dép vào mặt mày.

– Thôi mà mẹ (tôi chạy lại ôm mẹ, dụi đầu vào ngực bà) con có chuyện muốn nói mà.

– Đấy, cháu trông đây này, con mới cái thế này có khổ bác không (mẹ tôi nói với Nhi)

Nhi lúc này mắt chữ o mồm chữ a khi nghe cuộc nói chuyện của tôi và mẹ.

– Được rồi, nói đi bố trẻ. – mẹ tôi nói.

– Chả là con muốn mở một shop bán quần áo, mẹ cho con mượn căn nhà ở Tô Hiệu nhé. (bên ngoài không phải Tô Hiệu đâu nhé mấy bro HP)

– Giờ chuyển hướng kinh doanh hả con, còn công việc mày sao?

– Con vẫn đi làm bình thường, cửa hàng thì Nhi sẽ quản lý. Vốn chính là của em ấy.

– Thế hai đứa yêu lâu chưa?

– Được một thời gian rồi mẹ ạ (tôi chém gió)

– Trước mày yêu con bé làm cùng trêи tàu mà, chia tay rồi hả (tính mẹ tôi chả kiêng nể gì, cứ thẳng mặt mà quất)

– Mẹ buồn cười, Nhi ở đây mà mẹ hỏi thế, con thôi lâu rồi.

– Chả nhẽ tao tát mày phù mỏ, cả năm mày nói chuyện với tao câu nào sao tao biết, hỏi một câu đã khó chịu.

– Vâng, con sai.

– Cái nhà ở Tô Hiệu cứ lấy mà dùng. Tao kiếm tiền cũng chỉ để cho mày mà mày có mở mồm xin đồng nào đâu. Còn cái nhà ở Lương Khánh Thiện đấy lấy nốt làm gì thì làm.

– Con lấy làm gì? Khi nào kiếm đủ con sẽ trả tiền căn nhà ở Tô Hiệu cho mẹ.

– Mày mà mang tiền về thì đừng nhìn mặt tao nữa. Con cái mất dạy.

– Vâng con cám ơn.

– À có điều kiện.

– Điều kiện gì thế mẹ?

– Hôm nay hai đứa ở lại đây, mai muốn đi đâu thì đi.

– Vâng.

– Còn nữa, tuần nào mày cũng phải về đây. Thiếu tuần nào thì đừng có trách.

– Hả… nhưng…

– Mày thích cãi không? Tao nói rồi, cứ thế mà tiến hành.

Nhi thấy bộ dạng tôi như vậy thì cười khúc khích. Tôi dẫn em lên phòng trước đây tôi ở. Tôi không ở nữa nên đồ đạc chả có gì, chỉ có mấy bộ quần áo cũ tôi để lại. Người làm ngày nào cũng quét dọn nên phòng khá sạch sẽ. Thấy tôi về nên họ thay chăn ga mới. Nhi không cầm theo quần áo nên tôi mượn của mẹ, dáng mẹ tôi và em gần như nhau nên em mặc khá vừa.

– Mẹ anh chiều anh nhỉ.

– Chiều nên hồi cấp 3 anh mới nghịch như thế.

– Thế sao giờ anh hiền như cục bột vậy, hi hi.

– Ai mà chả phải lớn chứ… em muốn anh mãi trẻ con à.

– Thế bố anh đâu, sao em không thấy?

– Ông vào Sài Gòn lấy vợ 2 rồi. Ông giàu còn hơn mẹ anh nữa.

– Thế hả anh. Sống thiếu chắc anh khổ lắm nhỉ.

– Khổ gì chứ, anh thấy bình thường. Thỉnh thoảng ông vẫn ra ngoài này thăm gia đình. Vẫn ở với mẹ anh lúc ông ra đây.

– Mẹ anh chấp nhận à.

– Không chấp nhận chả nhẽ bay vào SG đánh ghen. Bà cứ kệ.

Nói chuyện với Nhi một lúc thì tôi và em xuống nhà ăn cơm với mẹ. Mẹ tôi hỏi em nhiều thứ, em thành thật trả lời. Đến khi bà hỏi nghề nghiệp thì tôi nhanh mồm trả lời hộ “làm tiếp tân ở khách sạn con làm”. Bà lại chửi tôi “Cái thằng này, đàn bà con gái đang nói chuyện mày chõ mồm vào làm gì”. “Vâng, mẹ nói chuyện tiếp đi. Hì” – tôi đáp. Tôi thấy mẹ với Nhi nói chuyện khá hợp nhau nên mẹ rất ưng Nhi. Thỉnh thoảng còn đùa là muốn có cháu bế làm Nhi đỏ mặt.

Đến chiều mẹ tôi cùng Nhi đi mua sắm, ở nhà chán vcđ nên tôi gọi điện rủ mấy thằng bạn đi đánh liên minh. May quá cả 4 thằng kia đều rảnh nên đủ team combat. Mấy thằng quẩy game cả buổi chiều đến khi trời nhá nhem tối thì đi uống bia, mấy thằng to đầu ngồi trong quán bia mà cứ chửi nhau chuyện game.

– (Đạt) đkm thằng Vũ hôm nay cầm J4 ngu như tró, úp kiểu mẹ gì cả team mình trong ***g xong chết cmn hết.

– (Vũ) đm có mỗi pha đấy nói mãi, mid bố gank cho xanh vcc ra.

– (Sơn) Bố đánh hay nên mới xanh, cần mày gank chắc. Ha ha ha.

– (Vũ) á à, đm thằng ăn cháo đá bát này…

– (Thắng) Thôi, chúng mày đừng nói nữa. Hôm nay game nào thắng là do tao đánh hay, game nào thua thì tại chúng mày đánh ngu thôi. Ha ha.

– (Tôi) đm thằng ml này, ae thông ass chết cm nó đê.

Bọn tôi chém gió chửi nhau rôm rả cả quán bia, làm mấy em phục vụ cứ đứng nhìn chúng tôi rồi cười.

Về đến nhà đã là 8h tối, vì uống bia và ăn mấy thứ linh tinh nên đầy bụng không ăn cơm. Tôi dông thẳng về phòng nằm. Nằm được một lúc thì có bàn tay xoa nhẹ lên vai tôi. Tôi biết là em mà, em matxa cho tôi làm tôi rất dễ chịu. Em nói khẽ “Anh về muộn không ăn cơm làm mẹ giận đấy.” Tôi không nói gì, nằm im hưởng thụ cảm giác thoải mái em mang lại cho tôi. Được một lúc tôi xoay người lại cầm lấy tay em. Em nói “Anh vào em tắm cho, đi cả buổi chiều bẩn lắm rồi”. Không biết em coi tôi là bạn trai hay con trai đây, hic.

Khi tắm, tay tôi tất nhiên chẳng thể yên được. Đôi иɦũ ɦσα và cặp ʍôиɠ em tôi nghịch chán chê. Vì sữa tắm trơn nên tôi bắt em phải dùng cả thân trườn lên người tôi. Cảm giác phê khó tả, định đè em ra mà làm nhưng em lại sợ tôi cảm nên không cho. Ác như thú, hic. Ra đến giường tôi lao vào em như hổ đói. Thì có tiếng mẹ gọi tôi… Giời đất ơi, mẹ tôi đúng là muốn giết người mà. Tôi và em mặc lại quần áo rồi xuống gặp mẹ. Vừa trông thấy tôi mẹ đã mắng ngay.

– Thằng trời đánh kia, tao bảo mày ở lại đây để ăn cơm với mẹ mà mày đi giờ này mới về.

– Con về lâu rồi mà.

– Thích cãi không, con với cái nói một câu cãi một câu.

– Vâng, vâng, mà mẹ gọi con xuống làm gì thế?

– Thì có chuyện cần nói thì mới gọi mày chứ.

– Chuyện gì mẹ?

– Chả là mẹ muốn cùng góp tiền cho bọn mày mở hẳn một shop quần áo lớn hơn, chứ hơn trăm triệu thì bé tẹo à.

– Mẹ cứ từ từ đã, Nhi và con chưa có kinh nghiệm nên bắt đầu từ cửa hàng nhỏ thôi. To chưa quản lý được.

– Mẹ sẽ đầu tư vốn vào đấy, mở luôn 2 shop, một ở Tô Hiệu, 1 ở Lương Khánh Thiện, cái Nhi sẽ quản lý shop ở Tô Hiệu, còn Lương Khánh Thiện thì người của mẹ sẽ quản lý, mỗi ngày cái Nhi sẽ qua đấy xem hóa đơn sổ sách. Và cái Nhi sẽ phải đi học thêm một lớp kế toán để còn lấy kinh nghiệm.

– Không được, bọn con sẽ chỉ chung vốn mở một cửa hàng nhỏ thôi. Vất vả lắm.

– Thằng ngu, không vất vả thì bao giờ mày mới giàu được. Cứ nhặt từng đồng lẻ mà sống thì chỉ mọt kiếp nghèo thôi con. Tao làm thế vì con gái tao chứ không phải vì mày nhé

Bà quay sang Nhi – phải không con?

– Dạ – Nhi đáp.

Cái con khỉ gì vậy, chuyện gì đã xảy ra trong khi tôi không có nhà. Mẹ tôi nói tiếp.

– Từ hôm nay Nhi sẽ sống ở đây, hai đứa chưa lấy nhau mà sống riêng như vợ chồng mẹ không chấp nhận. Mày muốn gặp nó thì chỉ còn cách về đây thôi. (mẹ tôi cười)

– Lại gì nữa đây, sao mẹ cứ làm theo ý mình thế? – tôi nổi cáu.

– Tao quyết rồi, mày tính sao thì tính.

Nói xong mẹ tôi bỏ về phòng và gọi Nhi vào để nói chuyện gì đó. Tôi vẫn còn ức chế, mở tủ lấy chai rượu cùng bao thuốc lá lên sân thượng ngồi. Gió lạnh… người tôi bắt đầu run. Rít một hơi thuốc dài để lấy hơi ấm… trong lòng vẫn rối bời… “Sao mẹ luôn coi tôi như trẻ con, sao bà cứ muốn lái cuộc đời của tôi theo ý muốn của bà…?”… “Có phải vì tính cách luôn điều khiển người khác theo ý mình đã làm bố tôi phải rời bỏ mẹ tôi…?”… Bất chợt có một bàn tay ôm vòng qua bụng tôi…

– Giờ em là con gái của mẹ rồi, có còn là bạn gái anh nữa đâu – tôi nói.

– Thôi mà anh, đừng giận mẹ nữa.

– Mà sao em biết anh trêи này?

– Mẹ nói.

– Chiều nay có chuyện gì giờ mẹ quý em quá vậy?

– Mẹ hỏi về chuyện gia đình em… thấy em ấp úng, mẹ bắt em nói hết không được giấu…

– Anh hiểu rồi, thế em có muốn làm những việc mẹ anh vừa yêu cầu không?

– Em giờ là của anh rồi… anh quyết sao em nghe vậy.

– Được rồi, cứ làm như mẹ anh nói, đây cũng là cơ hội của em. Cố gắng nắm lấy nó em nhé.

– Vâng, yêu anh nhất.

Tôi quay lại nhìn em, mắt em ngấn lệ, tôi lấy tay gạt đi giọt nước mắt đang lăn trêи má em. Đặt lên môi em một nụ hôn. Hai tay em vẫn ôm chặt lấy tôi. Tôi luồn tay vào trong áo em xoa lấy cặp ngực. “Cái tay anh hư quá”- em nói khẽ. Tay tôi xoa đều, thỉnh thoảng se lấy núm иɦũ ɦσα của em làm em rêи lên từng đợt. Không chịu được nữa, tôi bế em lên để đi về phòng. Đi đến cửa phòng thì mẹ tôi xuất hiện.

– Hôm nay để cái Nhi ngủ với mẹ, mẹ có chuyện muốn nói với em nó.

– Hả… sao… sao cơ…

– Sao trăng gì, bỏ nó xuống đi.

– Vâng…

Lần thứ 2 trong một buổi tối bị mẹ phá đám, chắc tôi chết mất. Nhi đi theo mẹ tôi về phòng, em quay lại nhìn tôi cười khúc khích… Đúng là ác mộng mà.

Đêm hôm đó tôi phải ngủ một mình. Hai lần bị cụt hứng nên tôi rất bứt rứt, nằm xoay ngang xoay dọc mà mãi không ngủ được. Bực mình dậy bật máy tính check fb và nghe nhạc. Mai up ảnh em ấy đi du lịch cùng lão hói. Hai người chụp ảnh thân mật, lại còn xưng là vợ chồng. Cái định mệnh ngày xưa cũng vợ vợ chồng chồng với thằng này đây. Suốt ngày “chồng ơi em sướиɠ quá…” giờ cặp với thằng già đấy xem còn sướиɠ được nữa không. Bị đá nên tôi vẫn cay cú… Bỗng bụng kêu rột rột… Hóa ra khó ngủ là vì đói.

Tôi mò xuống bếp xem có gì ăn không… đù, mẹ tôi không ăn mỳ tôm nên chả có gói nào. Tủ lạnh thì toàn thức ăn sống, bánh, sữa, mà tôi chúa ghét đồ ngọt nên chịu. “Hay là ra ngoài ăn nhỉ” – tôi nghĩ thầm. À rủ Nhi thử xem. Tôi lấy đt nhắn tin cho em.

– Nhi ơi ngủ chưa?

– Em chuẩn bị, sao anh.

– Thế mẹ thì sao?

– Mẹ đang xem sổ sách.

– Thế xin mẹ là ra ngoài đi ăn đêm với anh, anh đói quá.

– Vâng.

Đợi một lúc thì em đi xuống. Tôi lấy xe chở em. Trời về khuya nên khá lạnh. Nhưng em ngồi sau ôm tôi thì lạnh có là gì. Phóng xe vào tiệm bánh đa, bà chủ quán đã nhanh miệng trách tại sao lâu không vào ăn. Gọi 2 bát bánh đa nóng hổi, đói quá nên tôi húp sùm sụp. Em thì vừa ăn vừa nhìn tôi rồi cười. Tôi hỏi.

– Lúc nãy mẹ gọi em vào phòng nói chuyện gì đấy?

– Mẹ dặn ngày mai là đi cùng mẹ gặp đầu mối để nhập quần áo.

– Thế thôi à.

– Còn mấy chuyện phụ nữ nữa. Anh khỏi cần biết. Hi hi.

– Ai thèm quan tâm chứ.

– Mẹ bảo em ngủ với mẹ.

– Thế em xin ra ngoài mẹ không nói gì à.

– Sao lại không chứ, mẹ bảo: Thấy chồng gọi là tớn lên. (em nói mà nhấn mạnh chữ chồng)

– Em còn trẻ con lắm, chồng con gì vội.

– Vâng. (em có vẻ buồn)

– (tôi nắm tay em) chúng ta cần hiểu nhau nhiều hơn nữa, được không bé con?

– Dạ (sắc mặt em vui hẳn)

À mà quên chưa nói cho các bạn biết, khi đó em mới 19 tuổi thôi.

Ăn xong tôi chở em đi lượn phố một lúc rồi về. Em vào phòng mẹ. Tôi về phòng ngủ một giấc tới sáng.

Hôm sau dậy, nhìn đồng hồ đã 10 giờ rồi. Vãi, chả ai gọi tôi dậy. Xuống nhà ăn sáng, mà giờ sắp trưa rồi còn ăn sáng cái mẹ gì nữa. Chị người làm nấu bữa sáng cho tôi. Ngồi nói chuyện thì biết chị là bà con xa với mẹ tôi. Chưa chồng con gì cả (chắc tại xấu quá – Chị H em rất xin lỗi chị ). Ăn xong thì mẹ và em cũng về. Thấy tôi mẹ mắng ngay được.

– Thằng kia mày ngủ đến giờ mới dậy đấy hả? Lười chảy thây ra.

– Con thì xấu rồi, chỉ có con gái mẹ là tốt thôi. – tôi bĩu môi.

– Chứ còn gì nữa. Con gái tao không tốt thì còn ai tốt nữa.

– Vâng.

Nhi nhìn tôi cười khúc khích. Mẹ tôi thấy thế nói luôn.

– Còn con hấp này nữa, đàn ông chết hết rồi hay sao mà yêu thằng lười này. Mày thấy nó tốt ở điểm gì nào?

– (Nhi) Con thấy anh ấy cái gì cũng tốt (nói xong chạy tới hôn chụt vào má tôi)

– Gớm, trông 2 anh chị kìa.

Tôi quay ra hỏi mẹ.

– Thế mẹ với Nhi sáng đi đâu thế?

– Đi xem mẫu mã hàng hóa còn nhập về. Mà chiều hai đứa qua cửa hàng ở Tô Hiệu nhé, mẹ gọi thợ rồi đấy, thiết kế như nào thì bảo họ.

– Vâng chiều con qua.

– Còn đây là số điện thoại của con bé sẽ quản lý cửa hàng ở Lương Khánh Thiện. Lưu vào đi. Mày cũng qua xem cửa hàng bên đấy nữa, thiết kế như nào thì bảo thợ.

– Ok mẹ.

Tôi liên hệ với thằng Sơn, nó là kỹ sư xây dựng nên khoản bài trí và thiết kế 2 cửa hàng giao hết cho nó. Tôi chỉ việc đứng giám sát thợ làm. Việc nhập quần áo thì Nhi và mẹ tôi lo. Vốn của mẹ tôi 100%. Nhi ngỏ ý góp nhưng bà không cho. Việc này chả khác gì bà mở cửa hàng cho tôi và Nhi làm chủ. Cả 2 shop quần áo đều do tôi đứng tên. Các dự định ban đầu của tôi đều chệch hướng, tôi là tôi muốn cho Nhi tự mở một shop quần áo do chính em làm chủ. Thôi kệ, đứng tên mình nhưng lãi về sau của em hết.

Tối hôm đó tôi và em đi gặp người sẽ quản lý shop quần áo ở đường LKT. Chúng tôi đến một quán cafe ở trung tâm thành phố. Tôi gọi điện cho người đấy để ra đón… Đứng trước mặt tôi là một người con gái còn rất trẻ, tôi đoán là mới tốt nghiệp đại học. Ngoại hình em ấy miêu tả thế nào nhỉ… khuôn mặt rất xinh gái nhưng toát lên vẻ khó gần vì em có đôi mắt khá sắc. Khá là cao, khoảng 1m65. Nhưng điểm ấn tượng nhất khi lần đầu gặp mặt là ngực của em. Mặc dù mặc áo khoác nhưng tôi vẫn biết là chúng rất to. Em mà mặc áo bó thì thật hết xảy – tôi nuốt nước bọt cái ực khi nghĩ đến đièu đấy. Lúc em quay lưng dẫn chúng tôi vào bàn ngồi thì tôi đã nhanh mắt tia vòng 3 của em… Mẹ ơi… to và tròn quá… được bóp chắc mẩy lắm đây – nuốt nước bọt lần 2… Em ấy tôi chỉ kết luận là Đẹp… một người con gái đẹp.

– Chào hai người, xin tự giới thiệu em là Huyền. 22 tuổi.

– Chào em, anh tên Tuấn, còn đây là Nhi bạn gái anh.

– (Nhi) chào chị, em là Nhi. 19 tuổi.

– (Huyền) chắc anh đã nghe mẹ anh nói về em.

– (tôi) Uhm, mẹ anh đã giới thiệu em với anh. Thế em quan hệ thế nào với bà ấy?

– (Huyền) mẹ em là bạn mẹ anh. Em biết mẹ anh từ hồi em vẫn còn nhỏ. Hồi đấy em có qua nhà anh chơi 1 2 lần nhưng chắc anh quên.

– (tôi) thế hả, sao anh chả nhớ nhỉ.

– (Huyền) mẹ em tên Lan ấy.

– (tôi) …a, cô Lan, em là con bé khóc nhè hay đòi đồ chơi của anh, tè dầm lên đẹm của anh đấy hả. Ha ha.

– (Huyền đỏ mặt) anh này buồn cười, chuyện đấy thì em quên rồi.

– (tôi) ha ha, tưởng ai, hóa ra người quen… sau hôm đấy anh không gặp em nữa…

– (Huyền) thì từ hôm đấy mẹ em có cho sang nhà anh nữa đâu. Xấu hổ quá.

– (tôi)… thôi em và Nhi bàn chuyện hàng hóa đi.

Không ngờ Huyền là người tôi quen. Nhớ ngày xưa qua nhà tôi lúc nào cũng thò lò mũi xanh. Toàn đòi đồ chơi của tôi, tôi ga lăng từ bé nên cho hết, he he. Giờ em đã là một cô gái xinh đẹp rồi. Nhất là bộ ngực và cặp ʍôиɠ của em chắc biết bao thằng xin chết. Huyền nói chuyện rất có duyên, rất thu hút người đối diên. Cặp ngực của em khiến người ta không thể rời mắt nổi. Huyền với Nhi bàn nhau xem nhập những mẫu quần áo gì, em lấy ảnh các mẫu quần áo cho Nhi xem. Ngồi được một lúc thì điện thoại tôi rung lên… Là mẹ.

– Alo mẹ hả.

– Còn ai vào đây nữa… mày đã gặp cái Huyền chưa?

– Bọn con đang nói chuyện, Nhi với Huyền đang bàn việc nhập quần áo.

– Nó Là con cô Lan đấy.

– Em ấy nói cho con biết rồi.

– Con bé đấy giỏi lắm đấy nhé, liệu mà đối xử cho tốt vào.

– Vâng, vâng, mẹ cứ yên tâm.

Bàn xong công chuyện thì cũng đã 9h tối. Chúng tôi đứng dậy ra về, đi sau Huyền nhìn cặp ʍôиɠ lúc em bước đi thật là hết con nhà bà xảy… Tạm biệt Huyền xong, hỏi Nhi muốn đi đâu không, em không nói gì, chỉ lắc đầu.

Trêи đường về, Nhi không ôm tôi nưu mọi lần…Cảm thấy không ổn…

– Em sao thế?

– Em không sao…

– Không sao mà sao lại ngồi cách xa anh thế?

– (Lúc này em mới ôm tôi, ngực áp vào lưng tôi) Em chả thích cái cách anh nhìn chị Huyền.

– Anh làm sao?… à… đàn ông mà em.

– Chị ấy đẹp thật anh nhỉ.

– Uhm, mà em buồn vì chuyện đó à?

– Vâng, em thấy anh bị chị ấy hớp hồn rồi (đàn bà con gái nhạy bén thật, may là Nhi không giấu trong lòng mà nói ra)

– Ha ha, anh chỉ ngắm chút chút thôi mà.

– Chút chút cái gì anh, nhìn chị ấy mắt sáng rỡ ra còn gì… lại còn là người quen của anh trước đây nữa.

– Em đừng lo. Người đẹp như cô ấy anh chỉ dám ngắm thôi. Em mới là bạn gái anh mà. (tôi nắm lấy tay Nhi)

– Ai biết được đàn ông các anh khi nào thay lòng chứ… em không muốn mất anh đâu…

– Đừng suy nghĩ nhiều quá…

– Vâng, mà mai em sẽ về quê để lấy đồ đạc mang lên đây, mẹ anh bảo em dọn về nhà mẹ ở rồi.

– Uhm…

Em ở với mẹ tôi thì tôi còn làm ăn nước mẹ gì nữa, chán thật. Mà nghĩ lại thì tại sao tôi lại đến với em nhỉ, ngay từ đầu tôi đâu có ý định yêu em. Tôi chỉ quen em để lấp khoảng trống trong tim do Mai để lại. Bước ngoặt để tôi đến với em là từ khi tôi về nhà em. Có lẽ tôi yêu em là từ đấy… mà liệu đây có phải tình yêu không?

Chở em về đến trước cổng thì điện thoại rung… Là Vũ…

– Alo – tôi bắt máy. 

– Lô cmm, thằng Đạt đang có chuyện buồn, ra Đồ Sơn an ủi nó đê.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN