Bộ Bộ Kinh Tâm - Chương 74
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
6


Bộ Bộ Kinh Tâm


Chương 74


Sau khi Thập A ca đại náo Càn Thanh cung, liền một mực trốn tránh ta. Có khi trông thấy bóng dáng của hắn từ xa, ta còn chưa động thì đã không thấy tăm hơi hắn đâu cả. Hắn định trốn ta tới khi nào đây? Không khỏi có chút tiếc nuối, ngẫm lại cũng đành vậy thôi. Từ nay về sau hắn có thể cùng người yêu chân chính nắm tay tới già, vậy cũng đủ rồi. Ta vốn chỉ là khách qua đường trong cuộc đời của hắn, cho dù sau này hắn không để ý tới ta, cũng có gì quan trọng đâu?

Còn ta lại lẩn trốn Bát a ca, có thể tránh liền tránh. Không phải là oán trách, từ sau khi nghe Thập Tứ A ca nói, quả thật trong lòng khó chịu, bởi vì hắn thế nhưng hoàn toàn phủ nhận tâm ý của ta đối với hắn. Ưu sầu nhiều năm của ta trong chốc lát trở nên thật tức cười biết bao. Hơn nữa ta đã quen cho rằng hắn là người phong phạm khiêm tốn, ôn nhuận như ngọc. Trong tiềm thức lại quên rằng hắn chính là đối thủ đáng gờm của Ung Chính, thậm chí vô thức đã cho rằng hắn rất hoàn mỹ.

Nhưng khi tĩnh tâm nghĩ lại, người đang trong cơn nóng giận, ai sẽ không cực đoan chứ? Ta chẳng phải đang vì những lời Thập Tứ a ca nói lúc đó liền phủ định tình cảm hắn sao? Quan trọng nhất là, bản thân lúc nào đa nghi, cố tình che giấu thậm chí ngay cả khi âu yếm mỉm cười cũng cất giấu sầu lo cùng không cam lòng. Bản thân còn không làm được, cớ gì đi yêu cầu người khác chứ?

Hắn có lòng nghi ngờ, ta không có sao? Hắn đối với tỷ tỷ nhất kiến chung tình, tương tư khắc cốt ghi tâm hai năm trời, sau hôn lễ nếu không phải tỷ tỷ không có tình ý, yêu hận dây dưa, thì tình cảm hắn dành cho ta có đúng như hắn đã nói không phải là tình cảm chuyển từ tỷ tỷ qua không? Trong tình cảnh đó trên thảo nguyên có mấy người đàn ông dám nói thật lòng? Hoặc là nhẫn tâm nói thật ra chứ? Lời nói ra thì dễ, tự dối lòng mới khó. Hơn nữa dù hắn có lòng nghi ngờ, chỉ sợ cũng là do cử chỉ của ta lúc này lúc khác. Huống chi khi ta hỏi ra câu đó, sâu tận đáy lòng không có chút nào hình bóng của Tứ A ca sao?

Nếu như là ta của hiện tại, góc cạnh đã được gọt dũa qua, tâm tình cũng trầm tĩnh hơn, với nhiều việc cứ tuỳ ý một chút, thỏa hiệp nhiều hơn một chút, bao dung hơn vài phần, bớt cố chấp đi một ít, có lẽ kết cục của ta và hắn sẽ khác. Nhưng đã không thể quay lại được rồi! Mọi thứ cũng như chiếc vòng ngọc kia, mặc kệ nó đã từng lấp lánh ra sao, rực rỡ tươi sáng nhường nào, hôm nay cũng trở thành tro bụi, suy nghĩ nhiều thì giúp được chứ? Mọi thứ đã không thể quay trở lại được nữa, hắn và ta đều chỉ có thể tiếp tục con đường phía trước của mình thôi.

Nghĩ tới Tứ A ca, tự nhiên muốn nở nụ cười. Ở trong Tử Cấm thành này, ta không phải chỉ có một mình nữa, hắn sẵn lòng lắng nghe sợ hãi, lo lắng cùng phiền não của ta, nhắc nhở ta khi ta chưa thấy rõ cục diện hỗn loạn, hắn bằng lòng thẳng thắn chống đở. Ta không biết sau này sẽ như thế nào, nhưng ít ra hiện tại là có một khởi đầu tốt. Nghĩ tới những lần hắn trêu cợt, lại không nhịn được oán hận, ta ở trước mặt hắn tựa như bao giờ cũng vô kế khả thi, chỉ có thể bị lép vế

――――――――――――――――――

Khang Hi cùng mấy vị a ca đang ở trong Thủy các ngắm sen, nói chuyện phiếm. Ta bưng đĩa lá sen màu ngọc lục ra, bên trên có bát lưu ly nhỏ bày bánh pút đinh táo đỏ với bột ngó sen đã ướp lạnh. Khang Hi cười hỏi Lý Đức Toàn: “Đã bao lâu rồi Nhược Hi không tốn tâm tư làm mấy thứ này ?”.Lý Đức Toàn suy nghĩ một chút, rồi nói: “Đã hơn nửa năm ạ.”. Nói xong bản thân nếm trước một muỗng nhỏ.

Khang Hi cười nói: “Để xem xem nàng ta hôm nay lại có cái gì mới mẻ?”. Vừa nói vừa tiếp nhận cái đĩa từ trong tay Lý Đức Toàn ăn vài miếng, gật đầu nói: “Không tệ! Màu sắc óng ánh trong suốt, vị ngọt mà không ngán, mới nếm thấy hương táo đỏ nồng đượm, thêm một lúc lại chỉ còn vị sen thanh mát.

Ta vội khom người tạ ơn. Khang Hi cười hỏi: “Có còn không? Cho bọn hắn mỗi người một phần nếm thử tay nghề của ngươi.”. Ta cười đáp: “Còn ạ! Chỉ là không còn đĩa lá sen ngọc lục nữa, không thể phụ họa cho cảnh được thôi ạ.”

Nói xong xoay người ý bảo Ngọc Đàn tiến vào. Ngọc Đàn bưng mấy bộ đĩa bát lưu ly đi vào, ta trước tiên dâng lên thái tử gia, hắn đưa tay muốn đón, ta giả bộ không nhìn thấy, nhẹ nhàng đặt ở trên bàn, sau đó khom người lui ra. Dâng Tứ a ca một chén để trên bàn ,khoé miệng mang theo chút hả hê khi người gặp hoạ, len lén liếc hắn một cái. Ánh mắt hắn nhàn nhạt, nhìn thẳng về phía trước, dĩ nhiên là không thấy được. Lúc chuyển tới bên cạnh Bát a ca, hắn đang mỉm cười nhìn Tứ a ca, ta cúi thấp đầu đặt bát đĩa, rồi khom người chuyển qua Thập a ca bên cạnh.

Sau khi dâng lên các a ca xong, mọi người bắt đầu ăn, ta đứng sau Khang Hi, quan sát Tứ a ca ăn một miếng bánh nhỏ, vừa vào miệng, liền chau mày, rồi lại giãn ra, sắc mặt khôi phục như thường, chậm rãi ăn tiếp. Khang Hi cười hỏi: “Mùi vị như thế nào?”. Mấy vị a ca đều khen tới tấp: “Xác thực như hoàng a mã đã nói!”. Duy chỉ mình Tứ a ca không nói gì, Khang Hi nhìn Tứ A ca hỏi: “Ngươi cảm thấy thế nào?”. Tứ a ca trả lời: “Nhi thần cũng cảm thấy rất ngon, chỉ là đang chậm rãi thưởng thức, nhất thời quên trả lời.”. Ta vội cúi đầu cắn môi, cố nén cười.

Khang Hi dùng xong, ta thu dọn chén dĩa rồi lui ra, tiện tay giao cho thái giám, chạy đi tìm chỗ vắng, ôm bụng bắt đầu cười, cười đến thiếu chút nữa chảy cả nước mắt. Thì ra nhịn cười cũng là một chuyện vô cùng khó chịu.

Cười đủ rồi, vội vàng trở về, cùng Ngọc Đàn chuẩn bị trà dâng cho các a ca. Ta lại lẳng lặng đứng sau Khang Hi, chỉ thấy sắc mặt Tứ a ca bình tĩnh, một mặt cùng Khang Hi cười nói, một mặt uống hết ly trà này đến ly khác. Ta không đủ can đảm để ngẩng đầu, chỉ sợ mình sẽ không nhịn được cười.

Sau khi Lý Đức Toàn hầu hạ Khang Hi khởi hành rời đi, các vị a ca cũng lần lượt bước đi. Ngọc Đàn cùng ta đi về, thấp giọng nói: “Hôm nay Tứ vương gia uống rất nhiều trà.”. Ta “phù” một tiếng, lại bắt đầu cười. Ngọc Đàn bị ta cười đến ngây dại, ta vung tay nói: “Không có gì đâu, chỉ là hôm nay cảm thấy rất vui vẻ thôi.”.

Đang đi tới, lại thấy Thập Tam a ca đứng dưới gốc đại thụ hóng mát, ta để Ngọc Đàn đi trước rồi bước nhanh qua cười hỏi: “Tứ vương gia đâu?”. Thập Tam nói: “Đang đi nhà vệ sinh.”. Ta vừa nghe lại bắt đầu cười rộ lên. Uống nhiều trà như vậy, đương nhiên là phải đi rồi.

Thập Tam cười hỏi: “Chuyện gì làm ngươi vui như vậy?”. Ta cười đến mức thở không nổi , đứt quãng mà nhẹ giọng nói: “Hôm nay trong điểm tâm mà Tứ vương gia ăn ta bỏ thêm một chút mà người khác không có.”. Thập Tam hỏi: “Cái gì vậy?”. Ta ôm bụng nói: “Muối!”.

Thập Tam vừa nghe, lập tức sửng sốt, vẻ mặt không dám tin, qua hồi lâu, đột nhiên cũng bắt đầu cười to, vỗ người nói: “Ta nói rồi! Thảo nào Tứ ca là nốc trà chứ không phải uống trà. Ha ha… Trời ạ! Ngươi thật đúng là gan to hơn trời, cả Tứ ca ngươi cũng dám trêu cợt, còn làm ngay trước mặt hoàng a mã nữa chứ!”. Ta cười nói: “Ai bảo hắn luôn trêu cợt ta? Hơn nữa, nếu không phải ở trước mặt hoàng thượng, hắn nào chịu để yên như vậy?”. Lời còn chưa dứt, đã thấy Tứ a ca đi tới, ta vội nói: “Ta đi đây.”. Vừa nói sẽ trốn, Thập Tam liền nắm ta lại cười nói: “Có gan làm, thì đừng có chạy!”.

Ta gấp đến độ dậm chân, năn nỉ: “Chỉ sợ hiện tại hắn là đang nổi nóng, ngươi tha cho ta tránh đi trước đi.”. Thập Tam a ca do dự, thả lỏng tay, ta liền nhấc chân bỏ chạy. Chưa kịp chạy được vài bước, thì nghe được Tứ a ca lạnh lùng thốt lên: “Quay lại!”. Thanh âm không lớn, nhưng chân ta rốt cuộc cũng không nhấc lên được, cố bình tĩnh, cúi đầu xoay người chậm rãi quay lại.

Hắn cùng Thập Tam a ca sóng vai đứng dưới tàng cây, sắc mặt lạnh lùng, khó phân biệt hỉ nộ. Thập Tam a ca có chút lo lắng nhìn ta. Từ từ đi đến trước mặt, ta cúi đầu yên lặng, hắn lẳng lặng nhìn ta, đột nhiên nói với Thập Tam a ca: “Đệ đi trước đi!”. Ta hướng ánh mắt tội nghiệp về phía Thập Tam a ca, Thập Tam bất đắc dĩ lắc đầu, tỏ vẻ lực bất tòng tâm sau đó rời đi.

Ta cúi đầu đợi một hồi lâu, hắn vẫn chưa lên tiếng. Thật sự chịu không nổi ánh mắt của hắn, ngẩng đầu nói: “Muốn đánh muốn phạt tùy chàng, nhưng đừng có im lặng như thế này!”.

Hắn thản nhiên nói: “Đưa tay đây.”

Ta nhíu mày nhìn hắn, không phải chứ? Hắn thật sự muốn phạt ta sao? Liền bĩu môi, đưa tay ra. Hắn cũng đưa tay lên, trong khi ta chờ hắn đánh xuống, hắn lại cầm lấy tay ta, dẫn ta tới phía sau đại thụ. ( mờ ám )

Hắn bình thản dựa vào thân cây hỏi: “Nàng hiện tại không sợ ta sao?”.

Ta nói: “Ta khi nào nói là sợ chàng chứ?” .

Hắn chợt nắm chặt, tay ta có chút đau, vội đáp: “Trước kia có một chút sợ.”.

Hắn hừ nói: “Một chút?”.

Ta cười lấy tay làm điệu bộ nói: “Thêm chút nữa.” .

Hắn nói: “Xem ra phải để nàng sợ ta nhiều hơn chút nữa mới tốt. “

Ta liếc hắn, cúi đầu chờ hắn làm như thế nào để cho ta sợ. Qua một lát, hắn bỗng nhiên buông tay, cất bước bỏ đi. Ta sửng sốt một lát, trong lòng hoảng hốt, vội đuổi theo, hỏi: “Chàng thực sự giận ta sao?”. Hắn mím chặt môi, mắt nhìn phía trước, tiếp tục bước. Ta vội la lên: “Chàng không để ý tới ta nữa sao?”. Hắn như cũ không nhìn đến ta.

Ta quýnh lên, cũng không để ý cả hai đang ở trên đường, túm lấy ống tay áo của hắn, đứng ngăn phía trước hắn nói: “Sau này ta sẽ không trêu chọc chàng nữa.”

Hắn ngừng cước bộ, bất đắc dĩ nói: “Ta không có tức giận.”. Sắc mặt hắn làm tâm tình ta buông lỏng, buông ống tay áo hắn ra, tránh qua một bên.

Hắn tiếp tục bước, ta ở một bên bước nhanh theo, hỏi: “Vậy làm sao mới vừa rồi chàng một câu cũng không nói?”.

Hắn cau mày, nói: “Ta rất khát.”

Ta biết là ta không nên cười, nhưng đi theo hắn một hồi, thật sự nhịn không được, cúi đầu “hự, hự” cố đè tiếng cười muốn phát ra. Hắn liếc ta một cái, ta liền cắn môi nhịn xuống, nhưng không bao lâu lại bật cười lên. Hắn không thèm để ý nữa, chỉ cố bước nhanh hơn.

Thấy phía trước có một thái giám, ta vội kêu lại, cười dặn dò: “Nhanh chóng đem một chén trà đến đây, chạy nhanh lên một chút!”. Thái giám vội chạy đi. Ta hướng Tứ a ca hành lễ cáo lui, cười nói: “Vương gia chờ trà nhé! Hẳn là sẽ rất nhanh thôi.”. Hắn nhíu mày phất tay, ta cười xoay người đi.

Về đến phòng cũng đã muộn, nằm ở trên giường suy nghĩ một hồi, cười một hồi. Đến lúc cười mệt, người cũng nặng nề trôi vào giấc ngủ. Sáng hôm sau rời giường, Ngọc Đàn cười nhìn ta nói: “Đã lâu không thấy tỷ tỷ tâm tình tốt như vậy, ngay cả trong ánh mắt cũng nhìn ra ý cười.”. Ta hỏi: “Có sao?”. Ngọc Đàn gật đầu.

Ta mở hộp trang điểm lên soi, thật sự là chân mày khóe mắt đều mang ý cười. Lần trước ta cười như này là khi nào vậy ? Lâu tới mức chính ta cũng không nhớ ra nữa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN