Mở Mắt Thấy Thần Tài
Chương 6
Cùng lúc đó . Trong một gian phòng riêng cao cấp xa hoa nhất sơn trang . Một người đàn ông trung niên mắt kiếm mày ngà , cực kỳ uy nghiêm đang xã giao với một nhóm lãnh đạo cấp cao . Tất nhiên ông ấy chính là Tổng giám đốc của phố thương mại Kim Lăng , cũng là ông chủ giàu có của Kim Lăng , Lý Chấn Quốc . Chẳng qua có điều làm mọi người hơi kinh ngạc . Đó là ban nãy sau khi Tổng giám đốc Lý nhận điện thoại xong , giống như bị gì đó , tóc dựng thắng lên rồi điên cuồng xông ra ngoài . “ Tổng giám đốc Lý sao thế ? ” Mọi người không hiểu lý do . Mà sảnh ngoài , Lý Thượng Thiên vẫn chưa về phòng thấy Trần Hạo lại bước vào , không thể không giải vây giúp Trịnh Duyệt .
“ Chị Trịnh Duyệt , gọi thăng cho bảo vệ đi , xử lý loại người quê mùa thế này , chúng ta không có biện pháp nào khác ! ” Lý Thượng Thiên cười lạnh lùng . Trịnh Duyệt gật đầu , sau đó có vài bảo vệ vây lấy Trần Hạo . ” Dừng tay !!! ” Đúng lúc này , Lý Chấn Quốc vọt ra ngoài sảnh bằng tốc độ ánh sáng . Một tiếng rống to làm tất cả mọi người đều ngẩn ra ! “ Tổng giám đốc Lý ? ” Đám người Trịnh Duyệt đồng loạt tỏ vẻ cung kính . Ngay lập tức , Lý Thượng Thiên cũng trở nên lễ phép kính trọng : “ Chào chú Lý , cháu tên là Lý Thượng Thiên , cháu đã từng gặp chú trong tiệc rượu thương nghiệp lần trước … “
Lý Thượng Thiên vội vã bước lên chào hỏi . Không ngờ , Lý Chấn Quốc không thèm nhìn anh ta lấy một cái . Mà lại vội vã đi đến trước mặt Trần Hạo . Hơn nữa còn đẩy Trịnh Duyệt một cách thô lỗ ! “ Cậu là Trần Hạo ? ” Lý Chấn Quốc hỏi một cách cung kính . Trần Hạo gật đầu : “ Đúng vậy . ” “ Chủ tịch Trần Hiểu là gì của cậu ạ ? ” “ Chị ấy là chị của tôi ! ” Trần Hạo nói . Lập tức , Lý Chấn Quốc cung kính khom lưng chín mươi độ . “ Xin chào cậu Trần ! Tôi là Lý Chấn Quốc ! ”??? “ Hả ? ” Cảnh tượng này làm đám người Trịnh Duyệt ngờ ngác . Mí mắt của Lý Thượng Thiên lại càng giật nảy . Tổng giám đốc Lý khom lưng cúi chào đồ quê mùa này ? Cậu ta là ai ? Về phần Trần Hạo cũng ngơ ngác , anh biết chị mình là chủ tịch của phố thương mại này nhưng anh không ngờ chị ấy lại có uy quyền như vậy , có thể làm vị Tổng giám đốc này đối xử với mình như thế ? Nói thật lòng , đến bây giờ Trần Hạo vẫn chưa quen với cuộc sống cậu chủ gia đình giàu có ! Hơn nữa cả phố kinh doanh này đều là của nhà mình , đúng là làm người ta khó mà tin nổi !
“ Khụ khụ , Tổng giám đốc Lý , chị của tôi bảo tôi đến đây ký gì đó ! ” Trần Hạo cũng nói năng lễ phép “ Cậu Trần , là hợp đồng gia hạn , một nửa phố thương mại này , bao gồm cả sơn trang là tài sản trên danh nghĩa chủ tịch , nửa còn lại là trên danh nghĩa của cậu . Từ lâu tôi đã muốn đến gặp cậu chủ nhưng chủ tịch dặn di dặn lại không cho tôi đến ! ” Lý Chấn Quốc xoa phần trán đã ướt đẫm mồ hôi . Trần Hạo khách sáo với ông ấy như thế , thật sự làm ông ấy vui mừng khôn xiết . Mà nhóm người Trịnh Duyệt và Lý Thượng Thiên đều trợn tròn mắt Cái gì ! Toàn bộ phố thương mại này đều là của gia tộc người ta ? Tên nghèo ngu ngốc này mới là chủ tịch thật sự đằng sau ?
“ Hừ ! Ban nãy là ai ngăn cầu Trần lại ? ” Lúc này Lý Chấn Quốc quay đầu lại , lạnh lùng nhìn đám người ở sảnh ngoài . Thân phận của chủ tịch Trần Hiểu vô cùng đặc . biệt , hơn nữa Lý Chấn Quốc ông ấy có thể có cuộc sống như hiện nay là hoàn toàn nhờ vào Trần Hiểu nâng đỡ . Bây giờ , ông chủ thứ hai đến , lại bị người ta suýt chút đánh đuổi . Nếu để chủ tịch Trần Hiểu biết , sau một đêm Lý Chấn Quốc sẽ lập tức trở lại thời trước giải phóng ngay . Trịnh Duyệt đỏ mặt vội vã cúi đầu , không dám lên tiếng . Còn Lý Thượng Thiên đứng bên cạnh thì nghi ngờ , nói : “ Chú Lý , chú có lầm không vậy ? Thằng nghèo này mà là chủ sở hữu phố thương mại hả ? ” “ Bốp ! ”
Lý Chấn Quốc nghe vậy , lập tức tát một bạt tại : “ Khốn khiếp , cậu mới vừa nói gì đó ? ” “ Chú Lý , cháu có nói gì đâu … ” Lý Thượng Thiên ăn một bạt tai , che miệng oan úc . Nhà anh ta giàu nhưng nếu so với Lý Chấn Quốc thì chăng là cái đinh gì cả . “ Bảo vệ , đuổi người này ra ngoài cho tôi ! ” Lý Chấn Quốc nói với nhóm bảo vệ . “ Da ! ” Ngay lập tức , nhóm bảo vệ xông lên , đuổi Lý Thượng Thiên và ngôi sao hạng hai kia ra ngoài . Mất mặt ! Hôm nay Lý Thượng Thiên quá mất mặt ! Trần Hạo đứng bên cạnh nhìn , không hề ngăn lại . Anh không ngờ ông chú Lý Chấn Quốc này , nhìn có vẻ hiền lành chất phác mà lại bá đạo như thế . Trần Hạo cũng nghĩ , nếu có một ngày mình cũng khí phách được như ông ấy thì tốt biết mấy ! Haiz ! Đi theo Lý Chấn Quốc vào sơn trang . Sau khi nghe ông ấy giới thiệu . Trần Hạo cũng đã hiểu rồi , thì ra lúc trước Lý Chấn Quốc và vợ chỉ là một người mở cửa hàng bán bánh bao mà thôi . Lúc đó chị Trần Hiểu cũng bị nuôi trong hoàn cảnh khốn khó nghèo nàn . Khi ấy chị không có tiền sắp làm ăn xin , may mà được Lý Chấn Quốc và vợ cho vào làm việc . Sau đó thời kỳ nuôi nghèo của chị gái kết thúc , có tài sản , lúc này Lý Chấn Quốc mới bay lên theo , đến được vị trí hiện tại . Nếu không thì sao Lý Chấn Quốc lại cung kính với nhà họ Trần như vậy được ! Sau đó , Trần Hạo đi ký hợp đồng , quả nhiên , hầu hết các cửa hàng ở phố thương mại Kim Lăng đều được đăng ký dưới tên riêng của anh . Nói mình là người sở hữu phố thương mại Kim Lăng cũng không phải nói quá ! Có nằm mơ Trần Hạo cũng không ngờ , mình lại giỏi như vậy ! Rồi sau đó , Lý Chấn Quốc lại tổ chức tiệc mừng cho Trần Hạo . Từ sáng đến giờ , hơn nữa buổi trưa anh còn đến chỗ Mã Hiểu Nam , chưa ăn miếng thức ăn nào , Trần Hạo thật sự đói lả người . Sau khi ăn được kha khá , Lý Chân Quốc ở bên cạnh cười nói : “ Cậu Trần , cậu ăn trước đi . Sau khi ăn xong , cậu có thể tham quan sản nghiệp nơi này . Đây là lệnh của chủ tịch Trần Hiểu , để cậu nhanh chóng làm quen với chút sản nghiệp trong nhà , thoát khỏi sự ảnh hưởng của việc nuôi nghèo ! ” Vừa nói , trong mắt Lý Chấn Quốc như có một suy nghĩ . “ Cậu Trần , xin lỗi tạm thời tôi không thể tiếp cận được ! ” Nói xong , ông ấy đi ra ngoài , gọi một cuộc điện thoại , chỉ nói một câu : “ Các cô lên đây hết cho tôi ! ” Rồi sau đó , biết điều đi xuống lầu . Trần Hạo không biết Tổng giám đốc Lý này đang tính toán chuyện gì , anh sắp đói lả người rồi , ăn bào ngu Úc như ăn lương khô . Kết quả trong lúc đang ăn uống vui vẻ . Bỗng dưng cửa phòng riêng mở ra . Tiếp theo , Trần Hạo nhìn thấy năm sáu cô gái bước vào . Đây chẳng phải là Trịnh Duyệt và mấy cô phục vụ xinh đẹp kia à . Lúc này , ánh mắt nhìn Trần Hạo của bọn họ đã hoàn toàn thay đổi . Trịnh Duyệt cười nịnh nọt : “ Cậu Trần , chuyện ban nãy , tôi thật lòng xin lỗi ! ” “ Cậu Trần , xin lỗi anh ! ” Mấy cô nhân viên phục vụ kia cũng thấp thỏm nói . “ Các cô đang ? Trần Hạo lau miệng . Nói thật , mặc dù ban nãy ở đại sảnh , bọn họ rất khinh thường Trần Hạo nhưng anh không hề có ý định sẽ trả thù . Chỉ muốn hoàn thành việc chị gái giao nhanh nhất có thể thôi . Sau đó rời khỏi nơi này .
Bấy giờ xem ra , Lý Chấn Quốc đã dạy dỗ bọn họ một trận rồi . “ Sáu chị em chúng em đến để phục vụ cầu Trần , chỉ cần cậu Trần đồng ý tha lỗi cho chúng tôi , phải trả giá thế nào chúng em cũng nguyện hy sinh … ” Trịnh Duyệt quyến rũ . Các cô gái xinh đẹp làm nhân viên phục vụ ở suối nước nóng , không có gì phải nghi ngờ , chỉ có một mục đích duy nhất đó là câu rùa vàng , rồi bước chân vào giới thượng lưu . Không chờ Tổng giám đốc Lý bảo họ lên xin lỗi . Thì đám người Trình Du Sao Trần Hạo có thể không hiểu ý của bọn họ chứ , lập tức ngạc nhiên . Ôi trời , sáu người ? Cũng khá là … Trong lúc Trần Hạo đang ngẩn người . “ Reng reng reng … ” Ngay lúc Trần Hạo đang bối rối tìm lý do bảo bọn họ đi thì bỗng nhiên điện thoại vang lên . Là chị anh gọi đến . Điều này làm Trần Hạo bình tĩnh hơn : “ Các chị à , tôi ra ngoài nghe điện thoại một chút ! ” Rồi Trần Hạo chạy vọt ra ngoài . Thì ra , chị gọi đến để hỏi chuyện ký tên , hơn nữa dặn dò Trần Hạo phải nhanh chân thoát khỏi ảnh hưởng của việc nuôi nghèo V.V. Tóm lại là nói một số dài .
Sau khi cúp máy , Trần Hạo nghĩ đến tình huống vừa rồi , thầm cười khổ . Trần Hạo hai mươi hai tuổi , là một thanh niên trai tráng thừa năng lượng , nếu nói không bị quyến rũ , là giả . Tuy rằng trước kia từng hẹn hò với Dương Hạ nhưng Trần Hạo rất yêu cô ta , cũng tôn trọng suy nghĩ của cô ta nên thực tế hai người chưa xảy ra chuyện gì . Nghĩ đến Dương Hạ , lòng Trần Hạo bỗng đau nhói . Nếu Dương Hạ biết bây giờ mình có tiền rồi , liệu có suy nghĩ lại không ? Haiz ! Nhớ đến những hình ảnh khi còn yêu đương với Dương Hạ , hai người nắm tay ở nhà ăn , thư viện , chơi đùa ở công viên v.V. Nhiệt huyết trong lòng Trần Hạo đã lắng đi nhiều . Lần đầu tiên của mình mà , đấu thể cứ vậy mà mất đi nhỉ ? Quyết định cuối cùng của Trần Hạo vẫn là không quay lại phòng , gọi điện thoại cho Lý Chấn Quốc nói mình tự ra ngoài dạo . Ra khỏi sơn trang , lại đi đến phố thương mại Kim Lăng . Người qua kẻ lại , đều là những thanh niên quần áo sang trọng thời thượng hoặc các ông chủ lớn ra vào . Phố thương mại này là của mình ! Trần Hạo , mày không được quá tự ti ! Trần Hạo tự nhắc nhở mình . Ngay đúng lúc này . Bên tại bỗng có một giọng nói . “ Trần Hạo ! ” Trần Hạo quay đầu nhìn lại thì thấy Mã Hiểu Nam và Triệu Nhất Phàm đang đứng trước cửa một quán karaoke tên là Đế Hoàng . Còn có cả Hứa Nam , Hoàng Mao và đám bạn cùng phòng của họ . “ Cậu hay lắm Trần Hạo , đúng là cậu thật rồi ! Chẳng phải cậu nói cậu về kí túc xá hả , sao cậu lại đến phố thương mại ! Hứ hứ ! Cậu lừa tớ ! ” Mã Hiểu Nam nhìn thấy Trần Hạo thì chạy đến vờ giận dỗi .
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!