Cưa Đổ Bà Xã Hắc Đạo - Chương 100: Đến Lúc Gom Lại Tính Một Lượt Rồi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
14


Cưa Đổ Bà Xã Hắc Đạo


Chương 100: Đến Lúc Gom Lại Tính Một Lượt Rồi


Bệnh viện Ái Tâm

Bạch Nhã Băng mang khẩu trang, đeo kính râm được Bùi Tư Nam và Dương Diễn đẩy đến phòng bệnh của Bạch Triết. Đến trước phòng bệnh, Bạch Nhã Băng bị hai vệ sĩ đứng ở trước cửa cản lại, Dương Diễn định cất giọng nói thì từ xa có một giọng nói vô cùng quen thuộc cất lên đầy lạnh lùng, nghiêm túc:

“Các người là ai? Ông Bạch hiện tại cần được nghỉ ngơi, các người đừng có quấy rầy.” Người ấy không ai khác chính là Hạ Tử Quyên, từ xa cô nhìn thấy có người ăn mặc kín như bưng, mang khẩu trang, đeo kính râm cô sợ ba người là người xấu có âm mưu hãm hại Bạch Triết liền cất bước đi nhanh đến nói.

Dương Diễn quay người nhìn Hạ Tử Quyên, anh biết Hạ Tử Quyên là vì muốn đảm bảo an toàn cho Bạch Triết nên mới như thế, anh không nhanh không chậm lên tiếng:”Bác sĩ Hạ! Cô chắc hẳn không quên tôi chứ? Tôi là người đã từng cứu ông Bạch không có lý do gì tôi đến đây gây bất lợi cho ông ấy cả.”

Hạ Tử Quyên vẫn giữ nguyên dáng vẻ lãnh đạm ấy, cô dững dưng đáp lại:”Tôi không cần biết anh đến đây là có mục đích gì hay không? Tôi chỉ cần biết tôi phải đặt sức khỏe bệnh nhân của tôi lên hàng đầu.”

Dương Diễn cứng họng không biết phải nói gì với Hạ Tử Quyên, ý chí quá vững vàng khó mà có thể lung lay được. Bạch Nhã Băng tháo kính râm từ từ quay đầu sang nhìn thẳng vào mắt Hạ Tử Quyên, vừa nhìn thấy ánh mắt ấy đôi tay Hạ Tử Quyên rời khỏi túi áo, mắt mở to môi mấp máy như muốn nói điều gì đó, Bạch Nhã Băng khẽ gật đầu với Hạ Tử Quyên, Hạ Tử Quyên hiểu ý liền nhìn hai vệ sĩ:

“Hai người hãy cho họ vào đi, tôi cũng sẽ vào bên trong kiểm tra sức khỏe cho ông Bạch.”

Hai vệ sĩ ngay lập tức mở cửa cho Dương Diễn đẩy Bạch Nhã Băng vào, cánh cửa phòng bệnh được đóng lại ngay tức khắc, Bạch Nhã Băng tháo khẩu trang ra, Hoàng Việt cùng Jack trợn mắt kinh ngạc, hai người họ luôn nghĩ ra vô vàng cảnh tượng gặp lại Bạch Nhã Băng, những hình ảnh ấy đều là những hình ảnh vô cùng khí chất, cao ngạo, lạnh lùng quay về nhưng họ lại không ngờ lại gặp cô trong tình trạng như thế này.

Hai người các anh thất thần kinh ngạc một hồi lâu rồi hoàn hồn đứng ngay ngắn nghiêm chỉnh lại, khom người chào Bạch Nhã Băng:”Tiểu thư.”

Bạch Nhã Băng không đáp lại chỉ khẽ gật đầu, cô quay người di chuyển tầm mắt sang nhìn Bạch Triết, tiến đến gần, giọng nói có chút nghẹn ngào gọi ông:

“Ông ngoại! Ông ngoại! Là cháu, Tiểu Băng của ông đây.”

Bạch Triết khẽ mở, khóe mắt của ông cong lên tràn đầy ý cười, sự vui mừng, vô cùng kích động muốn gọi cô nhưng chỉ có thể ú ớ, Bạch Nhã Băng nắm lấy tay của ông cười nhẹ:”Ông ngoại! Ông đừng kích động.”

Bạch Triết bình tĩnh lại, ông cố gắng hết sức có thể nặng ra từng chữ:”T…Tiểu…Tiểu…Băng…”

Hạ Tử Quyên tròn mắt sững sốt, từ lúc nằm viện đến giờ ông không thể nói được một từ nào bây giờ lại gọi tên của Bạch Nhã Băng, cô cảm thấy thật kì diệu, quá kì tích. Bạch Nhã Băng xúc động, mừng rỡ:”Ông mới vừa gọi cháu sao? Thật tốt quá rồi, cuối cùng ông cũng nói được rồi.”

Thư ký Niên bước vội vào trong, vừa bước vào ông đã giật mình, hoảng hốt, mắt trợn trắng, lắp bắp cất giọng nói:”Tiểu…tiểu thư! Tại sao cô lại ở đây? Chẳng phải lúc nãy tôi còn thấy cô ở Bạch thị sao? Sao lại có thể đến nhanh như thế được? Hơn nữa chân của cô…”

Bạch Nhã Băng nhìn thư ký Niên bằng ánh mắt không mang một chút cảm xúc nào, cả người cô tỏa ra sự lạnh lẽo, khí chất khó ai sánh bằng. Thư ký Niên giật mình chợt nhận ra đây mới là Bạch Nhã Băng thật sự, ánh mắt ấy không thể lầm vào đâu được, ông cúi người nói:”Tiểu thư! Tôi đúng là có mắt như mù khi không phát hiện ra ngay từ đầu.”

Bạch Nhã Băng thu hồi ánh mắt lại, không nhanh không chậm hỏi thư ký Niên:

“Không sao, dáng vẻ vội vàng bước vào đây của ông là có chuyện gì xảy ra sao?”

Thư ký Niên suýt nữa quên mất chuyện mình cần thông báo, ông nhìn Bạch Nhã Băng rồi quay sang nhìn Bạch Triết cất giọng:”Chủ tịch! Tổng giám đốc thông báo với tất cả mọi người là bốn ngày nữa sẽ mở cuộc họp cổ đông.”

Bạch Nhã Băng nhíu chặt đôi mày nhìn Bạch Triết:”Ông ngoại, họp cổ đông lần này mục đích của Bạch An Lương rất rõ ràng, ông ta muốn chiếm Bạch thị tuy ông ta không có cổ phần của ông trong tay nhưng còn cổ phần của cháu, khả năng thắng của ông ta rất lớn.”

Bạch Triết cười nhẹ, khẽ lắc đầu, đôi mày bắt đầu chau lại cố gắng nói với cô:

“Cháu…cháu…không…không cần…lo…lo chuyện…chuyện này…” Ánh mắt của ông nhìn thư ký Niên.

Thư ký Niên hiểu ý của ông ngay lập tức lên tiếng nói:”Tiểu thư! Cô cứ yên tâm, lúc trước chủ tịch tưởng cô đã thật sự không còn chủ tịch đã chuyển toàn bộ cổ phần của cô sang cho thiếu gia và chuyện này vẫn chưa có một ai biết cả.”

“Vậy thì tốt rồi.” Bạch Nhã Băng thở phào nhưng đột nhiên sắc mặt của cô thay đổi:”Bây giờ cổ phẩn của chúng ta hơn Bạch Lương An nhưng số cổ phần mà ông ta nắm giữ không thua kém chúng ta nếu như ông ta thu mua thêm một số cổ phần thì…”

Chưa nói hết câu, từ bên ngoài Lục Dĩ Tường đã mở cửa bước vào, cất tiếng nói:

“Về việc này thì em cứ yên tâm, anh đã lo liệu hết rồi, ông ta thu mua thì chúng ta cũng thu mua. Hiện tại số cổ phần mà ông ta nắm giữ bao gồm cả việc thu mua là 41%, nếu chúng ta không thu mua thì thua ông ta 2% nhưng anh đã thu mua thêm cho em 3% cổ phần hơn ông ta 1% và em cùng mọi người cũng hãy yên tâm Bạch An Lương sẽ không thu mua thêm được bất cứ phần trăm nào nữa đâu, những người nắm giữ số cổ phần còn lại đa phần đều là những cổ đông lâu năm trong Bạch thị, họ không bán.”

“Vậy thì được rồi, lần này nợ cũ nợ mới đến lúc gom lại tính một lượt rồi.” Bạch Nhã Băng lạnh lùng lên tiếng, ngữ điệu sắc lạnh, không mang một chút tình cảm nào.

Hạ Tử Quyên khoanh tay, nheo mắt nhìn Lục Dĩ Tường, chậm rãi lên tiếng:”Chuyện của Bạch An Lương xem như đã được giải quyết bây giờ đến tôi muốn giải quyết anh đấy Lục Dĩ Tường.”

Lục Dĩ Tường ngơ ngác, nâng mày quay đầu nhìn Hạ Tử Quyên, anh đã làm cái gì mà cô muốn giải quyết anh chứ? Hạ Tử Quyên híp mắt nói:”Rõ ràng anh biết tin tức của Tiểu Băng tại sao lại không nói cho tôi, Thành Đông, Đình Danh, Phương Thần và Hoằng Phong biết?”

Gương mặt Bạch Nhã Băng thay đổi, trở nên thân thiện, ôn hòa hơn rất nhiều, lên tiếng nói giúp cho Lục Dĩ Tường:

“Quyên Quyên! Cậu không thể trách Dĩ Tường được là do tớ bảo anh ấy đừng nói với ai, càng ít người biết càng tốt và chẳng phải bây giờ tớ đã xuất hiện trước mặt cậu rồi sao?”

Hạ Tử Quyên bĩu môi, cảm giác từ sau khi Bạch Nhã Băng lấy chồng cô đã mất đi một người bạn nữa rồi, từ Clara cho đến Bạch Nhã Băng đều bênh vực chồng một cách lộ liễu:”Tớ bái phục cậu rồi, trong mắt cậu bây giờ chỉ có chồng thôi.”

Bạch Nhã Băng nhún vai, cười mỉm đáp trả:”Không như cậu suốt ngày chỉ thích bắt nạt chồng của mình thôi.”

Hạ Tử Quyên định mở miệng đáp trả thì bỗng nghẹn lại, đúng như những gì mà Bạch Nhã Băng nói, cô thường xuyên bắt nạt Dạ Thành Đông bề ngoài nhìn cô lạnh lùng, nghiêm túc nhưng một khi cô thích đùa giỡn rồi thì rất dai rất nhây. Dạ Thành Đông đã nhiều lần suýt đứng tim vì những màn dọa ma, bày đủ trò để chọc phá anh đặc biệt là trò khiêu khích cho ngọn lửa dục vọng bên trong người Dạ Thành Đông bùng cháy rồi nhốt anh trong phòng tắm để cho anh tự xử lý.

Dạ Thành Đông nhiều lần tức đến đỏ cả mặt nhưng anh có thể làm được gì nữa chứ? Không nỡ lớn tiếng chứ nói chi đến việc đánh cô, anh chỉ biết cười trừ hoặc là hùa theo cô, đối với anh vợ nói gì cũng đúng, làm gì cũng đúng, cô sinh ra là để anh cưng chiều, yêu thương.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN