20 triệu 1 đêm
Phần 17
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, tôi nhận được 1 cuộc gọi từ số lạ :
– Chị có phải là Phương Anh không ạ ?
– Đúng rồi.
– Chị hiện đang ở Khách Sạn XX phải không chị ?
– Ừ, mà cậu là ai thế ?
– Em ở bên giao hàng tiết kiệm, có người gởi đồ cho chị đây ạ, chị vui lòng xuống dưới sảnh nhận đồ, mang theo giúp em Chứng Minh Nhân Dân để xác nhận thông tin chị nha.
Tôi vẫn không hiểu ai đặt đồ gì cho mình vào sáng sớm thế này, cũng không hiểu lý do tại sao người ta biết tôi ở đây mà mang tới cho nữa, nếu là Sếp đặt cho tôi, thì ắt hẳn Sếp phải báo trước cho tôi 1 tiếng chứ, đằng này cũng chẳng thấy nói gì luôn. Tôi cầm điện thoại ấn gọi hỏi Sếp để xác nhận :
– Sếp có đặt đồ gì cho em không Sếp ?
– Không.
– Kì lạ nhỉ, tự nhiên có người bên giao hàng gọi em xuống sảnh nhận đồ, em ở đây thì chỉ có mỗi Sếp với em biết, nếu Sếp không đặt thì ai đặt gởi gì cho em vậy ta.
Sáng sớm tôi đã nghe ông Sếp mình cằn nhằn qua điện thoại :
– Xuống dưới nhận hàng xem sao, cô hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai, coi thử hay là bạn bè cô, người yêu hay người thân gì đó.
Sếp nói thế thì tôi khẳng định luôn món hàng này không phải của Sếp rồi, tính Sếp tôi ki bo có thừa, thời gian làm việc còn không hết lấy đâu thời gian quan tâm nhân viên cho được.
Tôi bấm thang máy xuống dưới nhận hàng, bê thùng hàng nhỏ trong tay mà lòng vẫn hoài nghi, hồi nãy dưới sảnh gặng hỏi anh nhân viên giao hàng mà anh ta cũng lắc đầu không biết, vậy rốt cuộc, trong cái thùng này chứa cái gì đây. Tôi đang hoang mang không dám khui ra thì điện thoại báo tin nhắn từ số lạ gởi đến :
– Em khui thùng hàng ra đi, trong đó có đồ đạc và ít thức ăn cho em.
Tôi vội vàng ấn số gọi lại, nhưng đầu dây bên kia từ chối không nghe, tôi vội nhắn tin cho người ta, thì cũng không thấy trả lời. Suy nghĩ 1 hồi, tôi quyết định khui thùng hàng ra, và những gì bên trong khiến tôi thực sự bất ngờ.
Tất cả những đồ đạc nằm bên trong đều là những món đồ mà tôi dự định mua cho 1 tháng ở đây, hầu như đầy đủ cả. Bao gồm quần áo mặc, đồ ăn vặt và thức uống, các dụng cụ cá nhân cần thiết…lòng tôi dấy lên những hoài nghi, liệu ai có thể hiểu tôi và đang biết tôi cần sử dụng những món đồ này.?
Rà soát mãi thì đối tượng đáng nghi nhất chỉ có thể là ông Sếp của tôi thôi, có lẽ hôm qua sau khi nghe tôi nói tôi chưa kịp mua đồ thì ông ấy đã cất công order về cho tôi, nhưng vì bản thân thích làm việc tốt nhưng lại xấu hổ nên không chịu thừa nhận đây mà.
Tôi tủm tỉm cười 1 mình, nghĩ thầm ông Sếp của tôi cũng khá tốt bụng đấy chứ bộ, tưởng không thương yêu nhân viên gì cho cam mà ngược lại, luôn để tâm cho nhân viên của mình ấy chứ.
Sáng hôm đó khi xuống dưới sảnh ăn sáng cùng Sếp, tôi cứ ngồi nhìn ông ta rồi tủm tỉm cười, Sếp thấy tôi cứ cười cười như con dở thì gặng hỏi :
– Cười gì lắm thế ?
– Em vui Sếp ạ, Sếp đúng thật nhìn vậy chứ không phải vậy ha.
Sếp không hiểu ý tôi nên trợn mắt gằn giọng :
– Cô nói cái gì thế ? Cô đang nghĩ xấu gì cho tôi ?
Tôi vội xua tay :
– Không không, ý em là Sếp nhìn bên ngooài khó tính vậy chứ bên trong thật sự rất tốt bụng.
Nghe tôi khen như thế, mặt ông Sếp già bất giác đỏ ửng, tôi nhanh nhảu nói tiếng Cảm ơn với Sếp luôn. Tôi cảm ơn xong mà Sếp vẫn giả bộ bày ra bộ mặt không hiểu chuyện gì đang diễn ra :
– Cảm ơn vì cái gì ?
– Vì sếp tốt bụng, luôn nghĩ cho nhân viên ạ.
Sếp lườm tôi 1 phát cháy mặt, lẩm bẩm :
– Sáng giờ cô có uống lộn thuốc không mà tung hô tôi nhiều vậy, tôi là tôi không thích được khen kiểu mập mờ như vậy đâu.
Tôi đến bó tay với ông Sếp này, người ta có lòng cảm ơn cũng chẳng thèm đón nhận, trái lại còn trách tôi khen kiểu : “Mập mờ “ nữa mới ghê…
Ấy vậy mà nói gì thì nói, ngoài việc hay tranh cãi và không hiểu ý nhau trong đời sống ra thì tiến độ công việc giữa tôi và Sếp phối hợp với nhau chuẩn xác lắm, dự án phải hoàn thành 1 tháng mới xong thì chúng tôi đã hoàn thành xong trong 3,5 tuần, còn dư được 4 ngày để ngồi chờ phản hồi từ bên đối tác.
Sếp lúc này vì nhớ nhà nên đã book vé trở lại Hà Nội, rồi dặn dò tôi ở Sài Gòn nghỉ ngơi và lấy giấy xác nhận từ bên đối tác cho công ty.
Tôi gật gù đầy phấn khích, vậy là tôi có thêm 4 ngày thả lỏng nghỉ ngơi tại Sài Gòn này rồi, 4 ngày ở đây mà không phải làm việc, cũng chẳng phải chứng kiến khuôn mặt khó đăm đăm của Sếp, cũng chẳng phải thức khuya dậy sớm để cày deadline bản dịch cho Sếp, điều này khiến tôi sung sướng vô cùng. Có lẽ đã rất lâu rồi, tôi mới có thời gian rỗi nhiều như thế. Nằm trong phòng khách sạn, tôi lăn qua lăn lại nghĩ suy xem thử ngày hôm nay mình nên thưởng cho bản thân đi chơi những đâu, đi ăn uống những món gì bây giờ.
Lướt điện thoại search thông tin các địa điểm vui chơi giá rẻ ở Sài Gòn, tôi vô tình đọc được 1 nguồn tin khá thú vị : Vào buổi chiều ngày hôm nay, lúc 5h30 sẽ có 1 chương trình giao lưu văn nghệ giữa các doanh nghiệp trong địa bàn thành phố, và đặc biệt hơn lần này còn có sự góp mặt của ca sĩ Lan Hà.
Cái tên Lan Hà xuất hiện khiến cho toàn bộ cơ thể tôi run lên bần bật, phản ứng dữ dội vô cùng, tôi biết, đây có lẽ là cơ hội tốt để tôi có thể trả thù cô ả.
Chính Lan Hà là người đã tiếp tay cùng Liên đẩy tôi đến đường cùng của những mâu thuẫn. Vì lúc đó tôi quá mệt mỏi và tâm trí thì hoàn toàn vướng bận chuyện gia đình nên tôi nhất thời quên béng cô ta, chẳng hiểu sao hôm nay ông trời lại đưa đẩy cô ta đến với tôi, cho tôi cơ hội để có thể hoàn thành tâm nguyện của bản thân mình.
Có ơn thì phải trả ơn, có nợ thì phải báo nợ. Tính tôi trước giờ rành mạch rõ ràng, không nhân nhượng, cũng không khoan hồng cho những đứa có dã tâm..
Đối với Lan Hà mà nói, tôi nghĩ chỉ có thể dùng Tiền để dẫn dụ cô ta mà thôi. Hồi trước cô ta dàn cảnh hại tôi, chắc cũng đã được Liên gởi cho 1 số tiền kha khá, lần này, tôi quyết thử 1 vố mạnh xem sao.
Tôi mua 1 cái sim điện thoại, nhắn tin riêng qua số của Lan Hà, tôi nói rằng tôi là 1 Fan hâm mộ chân chính của cô ta đã từ rất lâu, trước giờ chỉ đứng từ xa dõi theo cô ta và âm thầm gởi cho cô ta những bó hoa xinh đẹp nhất, nhưng đến ngày hôm nay tôi thực sự muốn được gặp mặt cô ta dù chỉ 1 lần, để tặng 1 món quà giá trị mà tôi đã kì công đặt thiết kế từ nhiều tháng trước, tôi không biết sau buổi biểu diễn hôm nay, Lan Hà có thể trích ít thời gian quý báu của mình, ra sảnh sau nhận quà của tôi được hay không ?
Tin nhắn được gởi đi, vài phút sau cô nàng đã trả lời lại :
– Em cảm ơn anh vì đã luôn theo dõi và ủng hộ em trong chặng đường làm nghệ thuật của mình, em rất vui vì điều đó. Mỗi ngày, em nhận được hàng trăm tin nhắn của fan hâm mộ như anh đòi gặp em nhưng thực sự em không có thời gian anh ạ, anh thông cảm cho em.
– Cảm ơn Lan Hà đã phản hồi lại tin nhắn của anh, anh mong em có thể xem xét để trực tiếp nhận món quà này từ chính tấm lòng của anh, bởi lẽ đây là món quà giá trị cao nên anh không an tâm để giao trực tiếp cho ai hết, trừ chính em.
Tôi nói mãi nói mãi, Lan Hà kiêu mãi kiêu mãi rồi rốt cuộc cũng đồng ý cho tôi gặp 10 phút, nhưng địa điểm không phải ở sau cánh gà, mà địa điểm cách sau cánh gà tầm 100m. Tôi thiết nghĩ cô ả không muốn công chúng hay truyền thông biết về điều này hoặc là có điều gì đó ẩn khuất bên trong mà tôi không nắm rõ.
Khi con mồi đã vào bẫy, tôi gọi điện cho con bạn tôi đã từng chơi trong Sài Gòn, nhờ nó kiếm thêm 1 đứa nữa giàn cảnh để xử Lan Hà giúp tôi. Con bạn ấy tôi chơi nổi tiếng chua ngoa đanh đá, nhưng vì tôi hào sảng và đã từng bảo bọc tụi nó khá nhiều, nên nhờ 1 cái là nó sẵn sàng đồng ý cái rụp, không quên hỏi lại :
– Sao dạo này mày mất hút đi đâu thế ? Tao không thấy vào Sài Gòn rủ bọn tao đi chơi.
– Tao có vài việc cần xử lý nên không đi đâu được hết, thông cảm cho tao, rỗi rỗi tao lại quay trở lại với anh em.
– Ok, Chuyện con Lan Hà cứ để bọn tao ra mặt xử lý, mày an tâm, ai chứ con đó thì bọn tao cũng ghét lắm.
– Sao ghét ?
– Nó bị phốt đầy trong giới đấy thôi, Phốt cướp bồ, cướp hợp đồng, chơi bẩn tùm lum, nhưng được 1 anh lớn trong giới chống lưng nên lúc nào cũng làm tinh làm tướng, đi diễn ở bar mà lúc nào mặt mày cũng vênh tớn lên, rõ ghét.
– Vậy được rồi, có gì mày xử lý giúp tao nhé.
– Ok, mà chơi nó xong, có cần nói cho nó biết chút ít về mày không ?
– Cần chứ, mày nói rõ cho nó nghe, đụng vào tao 1 lần, tao sẽ trả lại gấp 10. Tao đủ tiền để san bằng cái mặt nó nhé. Lần sau khôn hồn thì đừng đụng vào tao, đụng 1 lần nữa thì không biết cái mạng nó còn không đấy. Với cả hỏi luôn giúp tao, đứa nào đứng đằng sau giật dây cho nó.
– Ừ, thế thì để tao.
– Chúng mày cần bao nhiêu, tao gởi cho ít tiền uống nước.
– Thôi khỏi, tiền bạc gì, bạn bè giúp nhau chuyện bình thường mà, trước giờ mày cũng giúp bọn tao nhiều rồi, giờ cứ để bọn tao giúp lại thôi.
Tôi nằm ở khách sạn xem phim ăn bánh, đến tầm đầu giờ tối thì con bạn tôi gọi tôi lên mạng xem clip nó vừa đăng, mở Fb lên, thấy chiếc clip có mặt Lan Hà được Share với tốc độ lan truyền kinh khủng.
Trong Clip là Lan Hà với gương mặt méo mó, tóc tài bù xù, áo đầm tả tơi, nước mắt nước mũi tèm lem và miệng liên tục lẩm bẩm van xin :
– Tôi xin anh chị đừng làm thế nữa.
Giọng con bạn tôi sang sảng vang lên :
– Từ giờ về sau mày còn cướp bồ, cướp chồng người khác nữa hay không ? Nói.
– Không, em không dám nữa.
– Từ giờ về sau có còn chảnh chó, ngông nghênh nữa không ? Nói.
– Không.
– Từ giờ về sau có còn tiếp tay làm hại người khác không ?
– Không.
Con bạn tôi là người quay clip, nó chĩa hẳn camera vào mặt Lan Hà gằn lên từng tiếng :
– Tao nói cho cái loại mày biết nhé, làm ca sĩ thì yên phận làm ca sĩ, đừng có mà sống kiểu đĩ điếm ở đây, mày sống như thế không sợ bị nghiệp quật à ? Mày ỉ đứa nào trong giới bảo kê cho mày, mày gọi nó ra đây cho tao nói chuyện. Tao nói cho mày biết, mày sống chó thì sẽ có đứa xử mày liền, hôm nay như thế là còn nhẹ, lần sau gặp lại tao không chắc tao còn giữ được bình tĩnh với mày được nữa hay không.
Lan Hà khóc huhu, cúi gầm mặt. Con bạn tôi tiến tới, nâng mặt nó lên, nói câu chốt :
– Đây mọi người xem mặt của 1 cô ca sĩ nổi tiếng giật bồ, cướp chồng và chơi sau lưng bạn bè, mọi người nhìn kĩ nhé. Hôm nay đại diện cho những người bị nó chơi xấu, chúng em gặp riêng và cho nó 1 trận, sau này về sau nó còn tiếp tục làm những điều tệ hại như thế thì bọn em sẽ xử thẳng mặt.
Nói rồi, đoạn video clip kết thúc. Tin nhắn riêng báo đến cho tôi là 1 đoạn Video Clip khác, đó là đoạn sau muốn gởi riêng cho tôi xem:
– Còn mày biết bọn tao là ai không ? Bọn tao là đệ của Phương Anh, cái đứa mà bị mày dàn cảnh chơi tháng trước đấy con đĩ. Tao hỏi nó làm gì mày mà mày chơi nó ?
– Không..không… làm gì cả ?
– Nó không làm gì mà mày chơi nó, mày bị nứng à ?
– Tôi…tôi xin lỗi.
– Tao nói cho mày biết, anh em chúng tao ở quán bar nào cũng có mặt, ở chương trình nào cũng tham gia, ngày nào mày còn làm ca sĩ, ngày đó sẽ vẫn còn chúng tao, thế nên liệu hồn nhà mày.
Lan Hà im lặng, đưa tay che mặt, con bạn tôi hỏi tiếp :
– Nói cho tao biết, ai sai mày hãm hại Phương Anh ? Nói thì tao tha, còn không thì hôm nay tao đập cho mặt mày biến dạng thì thôi.
– Không…không ai cả…
– BỐP.
Âm thanh vang lên chát chúa, tiếng con bạn tôi gào thét lớn hơn :
– Đến giờ mà vẫn nói sạo này.
Nó dơ tay lên định tát thêm 1 cái nữa thì Lan Hà ôm mặt van xin :
– Là Liên ?
– Liên là con nào ?
– Em Phương Anh.
– Mày có địa chỉ nó không, để tụi tao đi xử nó.
Lan Hà nước mắt ngắn nước mắt dài năn nỉ :
– Đừng, đừng đụng vào nó, xin các người ấy.
Nhìn nó lăn lộn thảm hại quá, đám bạn tôi cuối cùng cũng tạm tha.
Tôi xem xong clip thì con bạn tôi nhắn tin :
– Xong rồi nhé, bọn tao cho con bé ấy 1 trận nhử từ rồi, bây giờ danh dự của nó trên mạng xã hội cũng không còn, nó cũng chẳng còn gan đụng vào ai nữa đâu, kể cả mày, mày an tâm đi nhé.
– Cảm ơn bọn mày nhiều, tao cảm thấy hả lòng hả dạ lắm.
– Còn nữa ?
– Sao ?
– Con Liên gì đó em mày, tốt nhất nên cẩn thận với nó thì hơn. Con Lan Hà khi nhắc tới nó mà mặt mày tái xanh còn hơn cả khi bị tụi tao đánh là mày hiểu con bé đó nó thâm cỡ nào rồi. Bảo trọng nhé.
– Được rồi, mày an tâm.
Tôi không biết Liên đã dùng thủ đoạn gì để uy hiếp Lan Hà, cũng chẳng biết sắp tới cô ta sẽ định làm gì tôi nữa, chỉ biết rằng mối sân hận giữa cô ta với tôi, chỉ có thể giải quyết trực tiếp bởi chính tôi mà thôi.
Lúc này, tôi chợt nhớ đến Chiến, Liên nguy hiểm như vậy, mà hôm bữa lại đi cùng với anh, có khi nào bước tiếp theo của Liên là sẽ dùng Chiến để uy hiếp tôi hay không ?
Tôi vội vàng ấn số gọi cho Chiến nhưng điện thoại báo số máy tạm khóa, lòng tôi lúc này lo lắng bồn chồn kinh khủng, sợ rằng Chiến gặp phải chuyện bất trắc gì, thì có lẽ tôi sẽ ân hận cả đời mất thôi.
Tôi cứ 5p là lại ấn nút gọi, nhưng đầu dây bên kia vẫn chẳng có người nghe. Tôi cố gắng động não tìm kiếm những thông tin còn sót lại về anh, nhưng tuyệt nhiên ngoài số điện thoại cá nhân, tôi chẳng thể nào có bất cứ thông tin nào khác về Chiến. Chiến lúc này, chẳng khác nào là 1 ẩn số khó tìm.
Ngồi 1 lúc, tôi vào zalo, dùng số điện thoại của anh để tìm thử, cuối cùng trên Zalo lại có thể kết nối được. Tôi vội vã nhắn tin cho Chiến :
– Sao em gọi cho anh không được, anh trả lời em đi.
Gần nửa đêm mà chẳng thấy tin nhắn nào phản hồi, cho tới khi tôi buồn ngủ đến sụp cả mí mắt thì Zalo thông báo tôi và Chiến đã trở thành bạn bè với nhau, và tin nhắn phản hồi vài dòng vỏn vẹn :
– Sao thế ?
Tự nhiên, tôi có cảm giác tủi hổ kinh khủng. Cả tháng trời không gặp, trong khi tôi lê lết với bao nhiêu chuyện xảy ra, thì Chiến hiện tại vẫn bình thản như thường. Tôi vì lo cho anh gặp chuyện nên đã sốt sắng vô cùng, còn anh thì dường như chẳng hề biết tới sự tồn tại đó.
Tôi bực lòng lắm, muốn đánh cho anh một trận hả dạ mới thôi, nhưng rồi lại phải kìm chế mọi thứ vào bên trong, tập trung vào điều mà mình thực sự quan tâm bây giờ :
– Anh và Liên có quen nhau à ?
– Ừ.
– Liên..không tốt lắm đâu, anh cẩn thận vào nhé.
– Sao lại phải cẩn thận ? Anh thấy cô ấy cũng dễ thương mà.
Tôi tức điên lên, ghi âm gửi qua chửi 1 tăng :
– Ừ, nếu cô ấy dễ thương thì anh đến và yêu người ta luôn đi, tôi chúc 2 người hạnh phúc.
– Ơ này, anh chỉ trêu em xí thôi, làm gì mà em căng quá vậy.
– Tôi chẳng hiểu anh nổi, tôi quan tâm anh thì anh cứ như vậy, tôi tự hỏi rằng suốt những tháng ở bên nhau, anh có từng có chút tình cảm gì đó với tôi hay không ? Hay chỉ đơn giản tôi trả tiền và anh phục vụ.
– Cũng có thể là như thế.
Câu nói của Chiến chạm vào lòng tự ái sâu thẳm bên trong tôi ghê. Tôi tức đến nghẹn ngào, hóa ra, anh coi tình tiền là vật trao đổi ngang giá. Tôi thực sự muốn gặp ngay con người này, dằn vặt anh ta đến kiệt quệ mới thôi, rồi sau đó đá bay anh ta ra khỏi cuộc đời mình, 1 người như thế không đáng để có thể ở gần tôi nữa.
Tôi dồn nén tất cả cảm xúc còn lại, nhắn 1 tin nhắn mà có lẽ là tin nhắn cuối cùng tôi dành cho anh :
– Anh qua khách sạn XX tại quận 1, Sài Gòn gặp tôi, đêm nay tôi thuê anh. Nếu anh ở Hà Nội bay ra, tôi trả anh tiền vé máy bay.
Vẫn là câu hỏi cũ :
– Bao nhiêu ?
– 50 triệu cho toàn bộ.
– Được, chờ anh.
Tôi để điện thoại rơi tự do, mỉm cười chua chát, số tiền mồ hôi công sức tôi kiếm được, sẽ dùng để mua cuộc tình 1 đêm, dùng để dày vò người đàn ông tôi thương thật sự trong cuộc đời này, dùng để nói cho anh ta biết, rốt cuộc giá trị của anh ta cũng chỉ có nhiêu đó mà thôi. 50 triệu, vâng, 1 cái giá quá bèo cho 1 cuộc tình !
Ps : Mọi người có đoán được diễn biến tiếp tục là như thế nào ko ? Tình hình ngày càng căng như dây đàn pk mọi người ?
Pss : Như thường lệ, góc Tâm hự của bé lên ngôi :
Ai muốn đọc Full từ A-Z ( bao ngoại truyện) thì n.h.ắ.n t.i.n cho bé để được vào n.h.ó.m đi thôiiii chứ còn chần chừ gì nàooooo 😆
Còn ai hong vào được để ủng hộ bé thì khi đọc xong vui lòng cmt tym tủng cho bé vui để bé Post truyện đều mn đọc nha
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!