Lấy Chồng, Lấy Cả Ba Chồng (Bản gốc) - Chương 25: Nghệ thuật câu dẫn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1127


Lấy Chồng, Lấy Cả Ba Chồng (Bản gốc)


Chương 25: Nghệ thuật câu dẫn


Thuyền mặc lại đồ đi làm, vì vẫn còn vài tiếng nữa mới đến giờ tan tầm, nàng muốn trở lại công ty dù lúc nãy đã xin về sớm. Chiều Phong sẽ đến đón, nên nàng muốn xuất hiện ở công ty như thường lệ, để chồng không nghi ngờ.

Thuyền từ toilet bước ra ngoài, chợt nghe tiếng gõ cửa, biết là ba nên Thuyền lên tiếng: “Có chuyện gì không ba?” “À chắc con chưa ăn trưa, để ba nấu cho con ăn nha”

– Không cần đâu ba, con ra ngoài ăn là được rồi! Thuyền nói ra mà không cần suy nghĩ, vì nàng không muốn cùng ba ăn trưa, vẫn còn ngại lắm. Bên ngoài cửa im lặng một lúc lâu, sau đó tiếng ba tiếp tục vọng vào “Nhà có sẵn cơm rồi, để ba đi hâm đồ ăn, con ở nhà ăn đi!” “Con không ăn ở nhà đâu ba!” Thuyền lại tiếp tục từ chối.

– Con hay nói ăn ngoài không vệ sinh mà, ở nhà ăn đi con!

– Dạ…vậy cũng được! Con ăn xong sẽ trở lại công ty! Thuyền suy đi tính lại hồi lâu mới ậm ừ đồng ý.

– À vậy hả, để ba đi hâm đồ ăn liền! Thuyền nghe vậy biết ba đã lật đật đi khỏi phòng nàng, nên ngồi xuống bàn trang điểm để làm sương sương trước khi trở ra.

Nàng nhìn đồng hồ, nhẩm tính nãy giờ đã thủ ɖâʍ giúp ba khoảng 1 tiếng “Ba đúng là lợi hại, chồng mình mà lúc nào cũng lâu được một nửa của ba thì tốt rồi!” Nhưng nhớ đến vừa rồi ở phòng khách bị ba bóp иɦũ ɦσα, Thuyền không kiềm chế được lại đỏ mặt lên. “Lát nữa ra ngoài ăn cơm, ngồi đối diện ba, tuy rằng mình mặc quần áo, nhưng bên trong đều đã bị ba nhìn, sờ rồi, ba sẽ nghĩ như thế nào? Thiệt là mắc cỡ quá mà!” Thuyền càng nghĩ càng ngượng ngùng, đưa bàn tay lên mặt, không sau này làm cách nào đối diện với ba! Hiện tại ba đã biết hết, иɦũ ɦσα to hay nhỏ, núm иɦũ ɦσα màu gì, đã vậy còn bị ba bóp, ba biết luôn иɦũ ɦσα nàng rất mềm mại co dãn. Càng nghĩ Thuyền càng ngại, không biết lát nữa ra ngoài có dám nhìn ba hay không, nàng bối rối. Một hồi lâu sau, Thuyền hạ quyết tâm đứng dậy đi ra mở cửa phòng, nghiêng người ló đầu ra hành lang, không thấy ba đâu cả, nàng hơi thở phào một chút rồi từ từ bước ra phòng khách, tới phòng ăn.

Trêи bàn đã bày sẵn đồ ăn, rất bài bản, nàng thầm phục ba về khả năng nấu ăn, trong một thời gian ngắn mà có thể chuẩn bị một bữa cơm chu đáo quá! “Thuyền, ngồi xuống ăn đi con!” Ba từ trong bếp đi ra, tươi cười nói với Thuyền. Trong trí nhớ của nàng, từ lần đầu thủ ɖâʍ cho ba, ông rất ít khi nhìn nàng, càng không có chuyện nhìn thẳng vào nàng mà tự nhiên cười cười nói nói như hôm nay, bỗng dưng trong lòng nàng có chút giận giận.

Nàng vẫn ngồi xuống, cúi đầu ăn cơm thật nhanh, nàng muốn mau mau rời khỏi nhà, ở chung một chỗ với ba làm nàng rất mắc cỡ. “Đồ ăn không ngon hả con?” “Dạ ngon, ngon mà ba!” Thuyền trả lời mà không ngẩng đầu lên nhìn ba.

– Thuyền….vừa rồi phải cảm ơn con, ba không biết nên đền đáp thế nào cho phải…. Ba cảm động nói với nàng bằng giọng thành khẩn.

– Ba đừng nói vậy….Thuyền trả lời lại bằng nét lúng túng khó tả.

– Không! Ba phải nói, nếu cứ để trong bụng rất khó chịu! Ba có chút kϊƈɦ động.

Thuyền vốn định ăn xong lên công ty liền, nhưng mà nghe ba nói vậy cũng có chút tò mò muốn biết ba đang suy nghĩ những gì, nên tự mình quay mặt bẽn lẽn nhìn ba. Thấy ba đang nhìn mình chằm chằm, sự chú ý của ba đã va phải ánh mắt của nàng. Thuyền vội tránh né ánh mắt đó, ba cũng không đỡ kịp nên cũng lúng túng theo.

– Ba có gì nói thì nói đi, con nghe! Thuyền lại vùi đầu xuống ăn tiếp, nhưng chậm hẳn.

– Trưa nay thằng Phong không có ở nhà, đáng lẽ ba cũng không nên giữ con một mình ở lại ăn rồi trở lên công ty. Ba nói chầm chậm, Thuyền vẫn ăn, không trả lời nhưng đang lắng nghe.

– Thuyền, ba biết con là vợ hiền dâu thảo, nhưng vì ba mà con phải….con phải chấp nhận thiệt thòi, con vì ba tình nguyện làm chuyện mà con không muốn làm, trăm sai ngàn sai đều là lỗi của ba! Ba nói mà bắt đầu có vẻ xúc động mạnh, còn Thuyền vẫn cứ là nghe tiếp.

– Vừa rồi ba làm quá lố rồi, lúc đó ba thật ích kỉ, cũng không khống chế được bản thân, nhưng bây giờ bĩnh tĩnh lại, ba rất hối hận, ba không phải là người, ba còn thua cả thú vật, ba đáng chết! Rất đáng chết! Ba nói xong liền tự động đưa bàn tay lên tự tát vào mặt mình.

Thuyền hoảng sợ, liền hét lên: “Ba!!! Ba làm gì vậy, đừng làm vậy nữa!” “Không! Ba có lỗi với con, ba có lỗi với con Thuyền ơi! Ba là súc sinh, ba đáng chết!” Ba nói xong lấy tay còn lại tát tiếp vào mặt mình bốp bốp. Thuyền quá hoảng loạn liền la lớn lên: “Baaaaaaa!!!”

Ba hơi giật mình dừng tay lại, ngẩn người nhìn Thuyền. “Ba sao lại tự trách vậy hả? Con biết ba có bệnh không khống chế được, con có tìm hiểu chút về tác hại của rau sâm, khi người ta phát bệnh sẽ mất lý trí, nên ba đừng hối hận, cũng đừng tự trách. Không phải ba làm sai, mà tại bệnh, con không trách ba đâu, nói sao thì con cũng tự nguyện!” Thuyền ra sức giải thích, nói xong không biết tại sao lại e thẹn.

– Con…con nói thật sao? Bệnh này khi phát ra sẽ làm người ta mất kiểm soát hả? Con không trách ba thật hả? Ba có vẻ mừng rỡ, hỏi lại Thuyền.

– Thật mà, con gạt ba làm gì! Thuyền tỏ vẻ nghiêm túc khẳng định lần nữa.

– Vậy con…con tự nguyện thật sao? Ba lại hỏi tiếp, lần này làm nàng ngượng ngịu.

– Con… Thuyền ấp úng, ngập ngừng và thẹn thùng.

– Ba biết là trong lòng con rất xấu hổ, mặc cảm. Ba thật đáng chết, tại sao có thể ăn rau sâm nhiều đến như vậy? Ba trở lại với giọng tự trách.

– Ba…nếu con không tự nguyện, thì đã không giúp ba rồi, chuyện này ba không hiểu sao?

– Thật hả? Nhưng ba biết con cũng vì cứu ba mà giúp, khó cho con rồi, ba không biết nên đền đáp thế nào!

– Ba là bậc phụ mẫu, con giúp ba là phải rồi, sao con có thể chờ ba đền đáp gì nữa, sau này ba đừng nói vậy nữa mà, được không ba? Thuyền giả vờ tức giận nói với ba!

– Ba nghe con, ba không nói như thế nữa, nhưng ngàn lần vẫn muốn cảm ơn con, mỗi lần ba tái bệnh còn đều tận tâm…dùng tay giúp ba giải quyết, ba cảm ơn con! Ba rối rít cảm ơn Thuyền.

Thuyền nghe ba nói mà trong lòng giận hết sức! “Ba có biết đâu, con giúp ba giải quyết khó chịu mà trong người con cũng bứt rứt lắm! Nhưng chuyện này con làm sao nói cho ba nghe được, chỉ có thể chôn sâu trong lòng, tự mình gánh lấy!”

– Ba đừng nói nữa, ăn cơm nhanh đi ba!

– Thuyền…chuyện hôm nay đừng nói cho Phong biết, được không? Ba vẫn còn chút âu lo mà nói với Thuyền.

– Dạ! Con sẽ không nói cho ảnh, ba cứ yên tâm nha! Thuyền cũng không muốn nói cho chồng biết chuyện xảy ra trưa nay, dù Phong có vẻ thích lσạи ɭυâи, nhưng biết vợ mình cởi áo cho người khác sờ mó, làm sao chịu được?

– Ba cảm ơn con nhiều lắm!

– Ba, con có một việc muốn nhắc ba, từ nay về sau ba cũng tự nhiên mà nói chuyện với anh Phong đi! Đêm qua ba cứ tránh mặt, làm ảnh nghi ngờ ba với con có gì mờ ám, hỏi con liền! Thuyền đột nhiên nhớ tới rồi dặn dò.

Ba nghe xong hơi sợ, sợ chuyện hôm qua mình đụng vào иɦũ ɦσα, Thuyền đã mang đi kể cho con trai, nên gấp gáp hỏi: “Vậy con…con nói hết rồi hả?” “Con đâu có ngốc đâu, không nói gì hết!”

– À À vậy tốt rồi! Ba thở phào, nhưng lại nhớ tới cái gì đó, liền hỏi tiếp: “Thuyền….ba có thể hỏi con chuyện này không?” “Ba hỏi đi!” Thuyền thuận miệng đáp.

– Nếu…lần sau ba tái bệnh thì làm sao bây giờ? Ba lúng túng.

– Ba yên tâm đi, con sẽ giúp ba! Thuyền suy nghĩ một chút rồi trả lời, đỏ mặt lên.

– Cảm ơn con, nhưng tái bệnh bị mất kiểm soát, lại làm gì quá đáng, con có trách ba không? Ba vừa xấu hổ, vừa sợ hãi hỏi nàng.

– Ơ…. Thuyền nghe xong mà muốn nghẹn lời, không biết phải đáp sao cho hợp lý. Lỡ ba tái bệnh rồi muốn cùng nàng làm ‘chuyện đó’ thì sao? “Ba xin lỗi con, ba không nên hỏi chuyện này mới phải!” Ba thấy Thuyền không nói nên lời nên lại nói tiếp, có vẻ thất vọng.

– Ba….tới lúc đó tính, giờ nói thì hơi xa rồi! Thuyền khẽ nói.

– Ừ ừ, tới đó tính, tới đó nói sau! Ba gật gù đồng ý với Thuyền. “Lúc nãy ở phòng khách ba làm quá trớn, ba hối hận muốn chết, cũng sợ nữa, sợ con giận rồi trách cứ ba, nên muốn hỏi con cho rõ. Nếu con giận rồi ghét ba, chắc ba chỉ còn một lựa chọn!” Ba tự nhiên buồn buồn nói ra.

– Lựa chọn gì vậy ba? Thuyền thuận miệng hỏi theo.

– Về quê…

– Ba, không phải ba đã hứa không nhắc chuyện về quê sao, giờ ba lại nói nữa??? Thuyền hơi tức giận hỏi.

– Thuyền ơi….chỉ cần con không ghét ba thì ba sẽ không bao giờ nhắc chuyện về quê nữa. Ba vội vàng trấn áp.

– Nên là như vậy, ba chỉ cần nhớ tối nay về cứ tự nhiên nói chuyện với anh PHong, đừng tránh né. Trước mặt ảnh thì con sẽ hạn chế nói chuyện với ba, ba biết chưa?

– Ba biết rồi, biết rồi mà!

Trong lòng ba bây giờ hiểu rõ Thuyền đã muốn có với ba một chút bí mật, không cho con trai biết. Chính vì bí mật này, nàng không muốn bị Phong nghi ngờ nên mới cẩn thận dặn dò. Ba có một dự cảm mơ hồ là Thuyền có chút thích thú với ƈôи ȶɦịt của mình nhưng chỉ là mơ hồ mà thôi….

– Ba, con ăn xong rồi, giờ con lên công ty! Thuyền nói xong đứng lên rất nhanh, mang theo chút ngượng ngùng.

– Con ăn no chưa đó? Ba có vẻ quan tâm đặc biệt đến nàng.

– Con no rồi, phiền ba dọn chén giùm con nha. Nàng lễ phép, nhưng lại nhớ tới một thứ liền đỏ mặt, nhưng ấp úng dặn ba “Ba, nhớ giặt kĩ cái khăn lông hồi này, nếu như bị anh Phong phát hiện là không nên!” Ba nghe xong có chút phấn khởi, hứng thú nên trả lời liền: “Con yên tâm ba dọn dẹp sạch sẽ, tuyệt đối không để Phong biết!”

Thuyền nói xong ngượng lắm liền đi ra cửa, ba liền chạy theo sau, tới chỗ kệ giày dép, ba khom người lấy đôi cao gót trêи kệ để xuống cạnh chân Thuyền.

– Ba làm gì vậy? Thuyền bất ngờ, nhưng hơi mắc cỡ vì hành động của ba với con dâu mình.

– Con vì ba làm nhiều chuyện vậy, chút việc nhỏ này không đáng là gì! Ba nói với vẻ mặt chiều chuộng Thuyền.

– Ba…sau này có mặt anh Phong, ba đừng như vậy nha! Thuyền đỏ mặt dặn thêm.

– Ba biết mà, không có Phong, ba làm những chuyện nhỏ nhặt này, con không được ngại nha!

Thuyền vội vàng bước ra ngoài, cũng không dám để ý thêm những lời ba nói, mở cửa bước ra ngoài, đi thẳng ra thang máy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN