Hoang Đảo Chúa Tể - Chương 56: Ép buộc(3)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
365


Hoang Đảo Chúa Tể


Chương 56: Ép buộc(3)


Hải Hoàng giả bộ ngã một cái,tạo nên thật lớn tiếng động.Ngay lập tức sau đó là Diệp Băng cùng với chúng nữ chạy vào.

Diệp Băng lúc này mới không để ý đến thứ khác,chạy một đến bên cạnh Chí Bình,khuôn mặt nhỏ nhắn hoảng sợ liên tục kêu tên hắn.

Mà Hải Hoàng lúc này chính là ngã ngồi tại Diệp Băng phía sau,một đôi ánh mắt gian tà cũng là hung hăng nhìn chằm chằm vào thiếu phụ kia rất to tròn cái ʍôиɠ,hắc hắc,cái ʍôиɠ này thật đúng là vừa tròn lại kiều,dùng lão hán đẩy xe tư thế từ sau đ-t nàng nhất định thập phần sảng kɧօáϊ.

Diệp Băng ánh mắt hoảng sợ nhìn xem Chí Bình bất động,trầm giọng nói với Hải Hoàng.

“Anh là làm gì Chí Bình….là anh hại nó phải không,nó đang khỏe mạnh như vậy,anh nói đi”.

Thấy Diệp Băng có vẻ kϊƈɦ động,Hải Hoàng liền ra lệnh cho một bên ngây người không hiểu chúng nữ đi ra ngoài.

Sau khi chúng nữ ra ngoài,bên trong chỉ còn lại yên tĩnh hai người Hải Hoàng mới làm bộ thở dài nói.

“Cô đừng quá kϊƈɦ động,đây chỉ là chuyện sớm muộn thôi,tôi không phải đã nói với cô rồi sao,Chí Bình hắn là mắc phải bệnh gì đó không thể sống quá được 24 tuổi”.

Diệp Băng một tay bế lấy đầu Chí Bình,một tay kiểm tra đến mũi và tim của hắn,thấy Chí Bình vẫn còn thở Diệp Băng mới yên tâm lại được một chút,một lát sau mới bình tĩnh được.

“Anh gạt tôi,rõ ràng là Chí Bình vẫn còn thở,mà bệnh anh nói là bệnh gì chứ,anh mau nói rõ ra cho tôi”.

Hải Hoàng làm bộ tức giận quát lớn với Diệp Băng.

“Tôi biết thế quái nào được là bệnh gì,tôi đâu phải bác sĩ,cô là chị dâu của hắn mà còn không biết sao,tôi chỉ là người ngoài hắn nói với tôi những gì thì tôi thuật lại với cô như vậy,cô muốn tôi nói cái gì?,đáng lẽ ra là cô phải xem lại chính bản thân mình mới phải”.

Bị Hải Hoàng quát đến đơ người ra Diệp Băng,một lúc sau mới nhận ra sự thất thố của mình,đỏ mặt liền cúi xuống không nói lời nào mà suy nghĩ.

Mà lúc này Hải Hoàng mặc kệ nàng suy nghĩ cái gì,đứng dậy đối với Diệp Băng nói.

“Cô nghe tôi một lời,bây giờ ở trêи đảo hoang này không kiếm đâu ra được bác sĩ cả,tạm thời cứ để Chí Bình lại rồi theo dõi,nhưng khả năng cao sợ rằng hiện tại cho dù em trai cô không chết cũng phải sống kiếp thực vật cả đời”.

Diệp Băng vốn không tưởng nghe hắn nói đấy,nhưng nghe đến sống thực vật ba chữ,không khỏi cả người chấn động,thân thể mềm mại run rẩy,hỏi.

“Chí Bình….Chí Bình cuối cùng là làm sao vậy?”.

Hải Hoàng giả bộ hiểu biết nói.

“Như tôi đã nói với cô rồi,trước đó vài ngày Chí Bình có nói với tôi,hắn chỉ còn có thể sống quá được hai tháng thôi,có điều không hiểu sao bệnh tình từ khi lên đảo bệnh tình lại ngày một nghiêm trọng,không còn nắm chắc được lúc nào sẽ rơi vào trạng thái thực vật như vậy,mà đó là may mắn,nếu như bình thường có lẽ Chí Bình em trai sợ rằng đã về với cát bụi rồi”.

Diệp Băng thật sự không muốn tin điều này,một người sống thực vật nếu như tại nơi này thì càng nguy hiểm,không có y học cũng chẳng có thiết bị y tế,cũng có thể nói rằng Chí Bình chết chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Hải Hoàng giả bộ tiếc hận nói.

“Thật ra Chí Bình hắn tuy rằng có thể sống lại tiếp hay không thì tôi không biết nhưng có thể cầm cự sinh mạng của cậu ta thì tôi có cách”.

Diệp Băng nghe vậy,thần sắc có chút phấn chấn lên,định nói vài lời thì Hải Hoàng khoát tay ra hiệu cho nàng đừng nói,hắn lấy ra một bình chất lỏng nào đó rồi nói tiếp.

“Ở trêи hoang đảo này cứ một tháng một lần đều sẽ có một cái vali tiếp tế xuất hiện,mà trong đó nếu như may mắn sẽ có vài bình chất lỏng như này,công dụng của nó không tôi không rõ ràng,nhưng đại loại kiểu như có thể kéo dài sinh cơ cho Chí Bình hắn được”.

Hải Hoàng lúc này chân thành biểu lộ,lại là bất đắc dĩ thỉnh thoảng một trận thương cảm,thật sự là không hề sơ hở.

Diệp Băng nhìn rõ mọi thứ trong mắt,hỏi lại Hải Hoàng một câu.

“Anh chắc chứ,có loại thuốc như vậy sao,tôi không thể đem tính mạng của Chí Bình để anh đùa giỡn được”.

“Thật ra,cô có tin hay không đối với tôi không quan trọng,nhưng nếu tôi là cô tôi sẽ không từ bỏ ý định cứu hắn,cho dù là nó rất vô vọng”.

Nói xong Hải Hoàng trực tiếp uống một ngụm trong bình chất lỏng đó,như để chứng minh nó an toàn với Diệp Băng,tiếp đó hắn nhẹ nhàng mà đi ra khỏi phòng để lại Diệp Băng một mình tự quyết định.

Vốn dĩ bình chất lỏng vừa rồi chính là một loại độc đặc biệt mà Hải Hoàng lấy ra từ thương thành,loại thuốc này lúc đầu uống vào thì chẳng khác nào như nước lã cả,nhưng bên trong thì âm ỷ dần dần mới phát tác còn một khi phát tác thì cực kì đáng sợ,ăn mòn cơ quan,lục phủ ngũ tạng bên trong,đại khái con người bình thường uống thuốc này vào trong vòng một tháng sẽ chết dần chết mòn mà không ai có thể đóa ra được nguyên nhân,chỉ nghĩ ra rằng người đó bị mắc môkt căn bệnh nan y nào đó mà chết.Mà đương nhiên Hải Hoàng tuy uống nó để lừa Diệp Băng nhưng hắn cũng đã lấy luốn thuốc giải từ trong thương thành mà phục dụng ngay sau đó rồi.Trong thời gian đó Hải Hoàng hắn thừa sức để giải quyết Diệp Băng,lúc nàng vừa sa đọa vào ma thủ của hắn cũng chính là lúc Chí Bình biến mất,hơn nữa là biến mất khỏi tâm trí nàng vĩnh viễn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN