Tình Yêu Hay Sự Chiếm Hữu
Chương 11: Cuộc gọi bất ngờ
Mỗi lần tắm rửa là cả một sự tra tấn dã man, cô cứ thấp thỏm lo lắng không biết Thiên Lạc lần này sẽ dùng cách gì để giết cô. Anh thường thoa xà phòng nhẹ nhàng khắp người cô rồi lực mạnh dần, sau mỗi lần tắm, da thịt cô chi chít những vết đỏ, dấu cấu, vết cào từ Thiên Lạc. Khi vệ sinh nơi tư mật, anh dùng một “dụng cụ vệ sinh” để rửa. Cô cực kì sợ thứ đó. Hình dáng nó thô dài như cự long lớn, có nút điều chỉnh chế độ mạnh nhẹ, xoay tiến linh hoạt.
Mỗi khi dùng nó, cô đều bị anh mắng.
“Tôi cất công rửa cho cô sạch sẽ, sao cứ bắn ɖâʍ thuỷ ra vậy hả?” Anh rít lên, trừng mắt nhìn từng dòng dịch trắng chảy ra hoà với dung dịch rửa thấm ướt đầu gậy. “Hôm nào, lần nào cũng vậy, cô sợ không ai biết mình ɖâʍ đãng sao?! Đúng là thứ đàn bà rẻ tiền!”
“Ư ư..A..Không phải mà…Á…Dừng lại đi!” Cái miệng nhỏ yêu kiều rêи rỉ, cô không thể chống lại kɧօáϊ cảm dưới hạ thân, cao trào tới tấp. Cánh tay bám víu vào thành bồn tắm, bởi một khi cô ngã, anh sẽ dìm đầu cô xuống nước đến không thở được.
Thiên Lạc chỉnh sang chế độ mạnh nhất, làm muốn hư huyệt động của cô. Lục Minh Nguyệt hét thất thanh, mắt trợn tròn, nước bọt theo khoé môi chảy xuống rất ɖâʍ mỹ.
Dày vò cô khiến anh cảm thấy một cỗ thoả mãn sảng kɧօáϊ chạy trong người, môi anh nở một nụ cười nhẹ. “Hôm nay đến đây thôi.” Nói rồi anh tắt máy cất đi rồi xả nước lại cho cô một lần nữa. Mà Lục Minh Nguyệt như cũ vẫn không thể khép chân lại, thân thể cô rã rời, mắt đờ đẫn, phủ một tầng sương mỏng.
Anh lau khô người cho cô rồi quấn khăn quanh người, bế cô ra ngoài. Anh mặc chiếc áo ngủ khoéc sâu ngực cho cô. Xong xuôi anh để cô lại một mình trong phòng.
Lục Minh Nguyệt nằm vô hồn nhìn trần nhà rồi bật khóc. Cô không chịu nổi nữa, cô nhất định phải rời khỏi nơi này!! Cô gái nhỏ bắt đầu lên kế hoạch đào thoát….
Dù từng là thiên kim tiểu thư nhưng Lục Minh Nguyệt không có thói quen ngủ dậy trễ, bởi cô được cha mẹ rèn từ nhỏ, sáng sớm dậy phải tập thể ɖu͙ƈ và cùng làm ít việc nhà với những người giúp việc.
Như thường lệ, Lục Minh Nguyệt mở mắt đẹp khi mặt trời đã lên hẳn, nhìn qua bên cạnh thấy trống cô liền thở phào nhẹ nhõm, cô nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân rồi xuống lầu. Hôm nay cô có rất nhiều việc phải làm.
Mới một thời gian ngắn mà cô đã gầy đi khá nhiều, nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng…cô không thể chịu đựng hay “đánh lại” bọn họ.
Trong phòng ăn, cô và Thiên Lạc không nói câu nào, phần ai nấy ăn. Cô rõ Thiên Lạc chăm sóc cô như vậy đơn giản là do anh em Hàn bảo, và mọi hành động của cô đều được báo cáo lại…có bao gồm việc trong khi tắm không?
Thiên Lạc cầm điện thoại xem phim, vừa ăn vừa cười, trông rất ngây ngô, cô đoán chắc anh cũng chỉ tầm hai mươi tuổi.
Bỗng như anh nhớ ra điều gì liền chạy nhanh lên lầu.
Cô cũng không quan tâm, tiếp tục ăn.
Ring ring!
Điện thoại của anh reo.
Ring! Ring! Ring!
Tiếp tục reo.
Cô có nên gọi anh không?
Cha mẹ dạy cô không được xâm phạm quyền riêng tư thư tín của người khác. Cô cắn môi. Chịu đựng tiếng chuông điện thoại cứ thế vang lên.
Nhưng cô cũng có phần tò mò, cũng lâu rồi cô không được dùng điện thoại. Thế là bất chấp cô lại gần, màn hình điện thoại sáng lên, hiện tệp tin có tên người gửi là Vs. Cô thử chạm tay vào nút home.
Ngoài dự đoán, màn hình hiện lên một đoạn video!
“Lạc, cậu sao rồi? Hiện tôi và mọi người đang đi nghỉ ở Hawaii, nơi đây vừa đổi mới một số dịch vụ cũng ổn lắm. Đặc biệt ẩm thực cực kì phong phú, tiếc quá cậu không thể đi cùng. Đợi khi nào Hannie được thừa kế sẽ đòi cậu về. Chúc cậu một ngày tốt lành.”
Chàng trai trong video đúng là cực phẩm. Anh ta đẹp đến mức cô ngây ngô mà đứng nhìn, giọng nói vạn phần ấm áp, khiến người nghe cảm thấy ngọt ngào, dường như mọi mệt nhọc tích tụ mấy tuần qua trong người cô đều tan biến khi cô nhìn thấy nụ cười của anh.
Oaaaaa! Hoá ra thiên sứ là có thật!
Hết video, cô luyến tiếc không thôi, trái tim chùng xuống.
Đang định bỏ đi thì chuông điện thoại lại reo lên. “Vs” trêи màn hình. Cô không chần chừ liền bắt máy, ngay sau đó cô liền hối hận.
“Lạc, sao nay bắt máy nhanh vậy?” Vẫn là giọng nói ấm áp đó kèm theo sự ngạc nhiên.
Lục Minh Nguyệt biết mình lỡ dại, giờ cô không biết làm sao, có nên lên tiếng hay chạy lẹ.
“Lạc?” Sau một lúc không nghe thấy tiếng của chủ nhân điện thoại, người đàn ông bên kia bắt đầu hoài nghi.
Làm sao đây?
“Này…cậu đang bận à?”
Nguy rồi, cô phải chạy thôi!!
Bỏ tất cả, cô nhanh chóng ra khỏi phòng ăn, nhưng không may, Thiên Lạc đã trở lại, đúng lúc cô đụng phải anh.
Anh nhìn mặt cô tái mét vội vàng, cảm thấy khó hiểu, nhưng khi nghe âm thanh quen thuộc từ chiếc điện thoại kia, anh đã hiểu mọi chuyện…
Một cỗ tức giận nổi lên cuồn cuộn trong lòng anh, mắt hằn tơ máu đỏ trừng nhìn cô. Ngay sau đó, cánh tay rắn chắc bóp mạnh cổ của cô, lôi xềnh xệch đến chỗ điện thoại, Lục Minh Nguyệt kinh hô khó thở, ra sức chống cự.
“Tôi đây, chỉ là có chút việc nên để cậu phải đợi rồi…” Thái độ của anh từ giận dữ chuyển sáng dịu dàng, nhưng tay càng tăng thêm lực, nhìn Lục Minh Nguyệt đang cận kề cái chết.
Cô liệu có sống qua hôm nay không?
LLM.
P/s: Xin lỗi các cậu vì thời gian dài chưa ra chap mới, tớ sẽ cố gắng hơn. Lịch là 1-2 chap 1 tuần nhé, tuần nào tớ rảnh hay vui sẽ là 3 chap luôn :
P/s2: Tớ sắp ra bộ truyện mới dạng thanh xuân vườn trường (NP), cốt truyện có rồi nhưng vẫn chưa có tên nhân vật – Nam chính và nữ chính. Các cậu nghĩ tên giúp tớ nha?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!