Tình Yêu Hay Sự Chiếm Hữu - Chương 21: Nô lệ tình dục
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
872


Tình Yêu Hay Sự Chiếm Hữu


Chương 21: Nô lệ tình dục


Sau khi Thiên Lạc đưa Lục Minh Nguyệt tới, cô đầy cảnh giác quan sát xung quanh, những bữa tiệc như thế này chỉ có mẹ con họ Giản đại diện tham gia, cô đôi lúc cũng đến, nhưng chỉ đứng ở một góc hoặc ra trang viên ngồi ngắm cảnh.

Còn những nơi như quán bar thì thật sự chưa bao giờ đến.

Cũng như không có ý định đến. Thiên Lạc nói rằng cô đến để gặp Hàn Dạ. Vừa nãy khi lướt qua đại sảnh, cô chỉ thấy Hàn Phong Nguyên đang trò chuyện cùng với các quan chức. Hàn Dạ không tham gia mấy việc đó sao?

Cô không thể ngờ rằng Thiên Lạc đưa mình đến một phòng vip bên trong quán bar.

Vừa mở cửa phòng, mùi hương ái muội xộc vào mũi, khiến cho cô biết được trong đây vừa xảy ra chuyện gì dù ga giường đã được thay mới.

“Đến rồi hả?” Hàn Dạ lười biếng nằm trêи sofa “Lại đây.” Anh ngoắc tay về phía Lục Minh Nguyệt.

Bước chân cô chầm chậm bước về phía anh. Cô vẫn như thường ngày, không trang điểm hay son phấn nhưng vẫn đẹp mỹ lệ, động lòng người.

“A!”

Anh kéo cô ngã nhào vào lòng mình, tham lam ngậm lấy cánh môi hồng hồng của cô, cắn ʍút̼ như kẹo ngọt.

Hàn Dạ anh luôn cảm thấy thoải mái mỗi lần ôm Lục Minh Nguyệt. Cô vẫn ngây thơ để mặc anh sờ loạn trêи cơ thể mình như vậy.

Chiếc váy o ép phần ngực của cô khiến cho nó trông thật ngon miệng với khe rãnh sâu hun hút.

“Ưa…a…a…nhẹ một chút…”

Cô nỉ non cầu xin khi anh bắt đầu vạch váy xuống và chơi đùa bộ ngực lớn của cô.

Đột nhiên anh xoay người cô, để tấm lưng trắng mịn chạm với lồng ngực anh. Vậy là cô đã đối diện với Thiên Lạc.

Lục Minh Nguyệt nhìn Thiên Lạc, trong lòng khó xử và xấu hổ, chẳng lẽ anh sẽ làm cô ngay tại đây trước mặt người khác luôn ư?

Anh chỉnh chiếc váy khiến cho hai bên ngực tròn trịa lộ cả ra ngoài, điều hòa trong phòng khá lạnh nên núm ngực cương cứng, đỏ như đóa hoa nở rộ.

Ngay từ khi bước vào đây, cô đã đoán trước được.

Thiên Lạc ngồi trêи chiếc ghế đối diện, lặng lẽ quan sát. Đôi mắt anh tối đi, ánh mắt dán chặt vào bàn tay đang bóp lấy ngực cô.

Hàn Dạ dùng ngón trỏ và ngón cái của mình để ngắt, nhéo nụ hoa mẫn cảm.

“A…anh đừng làm thế!”

Phớt lờ hoàn toàn lời xin của cô, Hàn Dạ để cô quỳ giữa hai chân mình đồng thời kéo khóa quần, thả cự long đã cương cứng, chực chờ vận động.

Cây côn thịt lớn đập vào bên má cô.

Chát!

Thiên Lạc giật mình. Anh nghiến răng bực tức trước cảnh tượng trước mặt.

Hàn Dạ đánh mạnh vào một bên ngực trái của cô, lạnh lùng nói: “Đừng làm như cô không biết phải làm gì.”.

Lục Minh Nguyệt cúi đầu, tránh ánh mắt của anh. Cô khẽ đưa lưỡi ɭϊếʍ lấy quy đầu, chầm chậm ʍút̼ phát ra tiếng chụt chụt ái muội.

Ngoan ngoãn như một nô ɭệ tình ɖu͙ƈ.

Nhưng sau một phút cô vẫn chỉ ɭϊếʍ và ngậm ʍút̼ khiến anh mất kiên nhẫn. Khiêu khích thế là đủ rồi!

Anh túm lấy tóc cô rồi thúc mạnh thắt lưng về phía trước. Cả cây côn thịt đâm sâu vào trong khoang miệng ấm nóng của cô rồi luật động cắm vào rút ra.

Thật mỏi miệng! Quá sâu rồi!

Lục Minh Nguyệt thầm kêu than trong lòng, nhưng dường như anh vẫn chưa thỏa mãn để dừng lại. Cô tủi thân, lồng ngực đau đớn.

“Hức…hức…”

Tiếng nấc của cô vang vọng trong căn phòng, hòa với tiếng thở dốc của anh.

Nước mắt chảy dọc xuống hai má hồng từ đôi mắt bồ câu.

Đâm thêm mấy chục cái, Hàn Dạ ngưng lại và bắn ra. Tϊиɦ ɖϊƈh͙ chảy trực tiếp xuống cổ họng của cô.

Anh rút cự vật của mình ra rồi xoa đầu cô: “Ngoan. Chờ tôi một lát.” Sau đó anh đứng dậy đi vào phòng tắm.

Hàn Dạ đã đi nhưng cô vẫn ngậm lấy chất dịch đó trong khoang miệng.

Hàn thiếu gia rất hài lòng nhưng người nào đó trong phòng thì lại hoàn toàn trái ngược.

Lần đầu tiên anh tận mắt thấy cái cách Hàn Dạ đối xử với cô, trước giờ những gì anh nghe được chỉ là tiếng la hét đứt quãng.

“Không cần phải nuốt, nhổ ra đi.” Thiên Lạc ngồi xổm xuống cạnh cô, đưa một tờ khăn giấy trước bờ môi đỏ. Ánh mắt cô len lén nhìn cửa phòng tắm, lắc đầu.

“Có tôi ở đây, nếu không thích cứ việc nhổ ra, anh ta sẽ không la cô đâu.”

Lục Minh Nguyệt thẫn thờ suy nghĩ một lát rồi nhổ ra thật nhiều chất lỏng đặc sệt.

“Hức…hức.. ” Cô gục đầu lên sofa nức nở. “Anh…đưa…t…hức…tôi về được k…không?” Cô nói lí nhí trong miệng, sợ ác ma nghe thấy. Nghe trong giọng nói cả nghẹn ngào.

“Chưa được.” Thiên Lạc dù rất muốn nhưng đành từ chối lời yêu cầu của cô. Anh lấy một tờ giấy khác lau sạch xung quanh cánh môi đỏ hồng.

Anh vứt giấy vào thùng rác rồi quay lại ôm cô ngồi dựa người vào lưng ghế.

Rất muốn kiềm chế nhưng anh vẫn không nhịn được mà nhìn ngực của cô. Vì khóc nên chúng nó cứ phập phồng lên xuống.

Chắc sờ một tí sẽ không sao đâu nhỉ?

Nghĩ là làm, anh chụp lấy hai bầu ngực mềm mại, tròn đầy mà nắn bóp. Không quên gảy núm ngực của cô.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN