Không Chê Nhiều Lão Công (Lão Công Sủng Thê) - Chương 78: Diễn lại phim Hàn kinh điển?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
196


Không Chê Nhiều Lão Công (Lão Công Sủng Thê)


Chương 78: Diễn lại phim Hàn kinh điển?


Edit: Min

Beta: Cá Muối

Lúc chạng vạng ở bờ biển khi mùa hè tới, thật sự là một nơi tốt cho những con người có tình yêu đến!

Nơi đây là một bãi biển ở Hawaii, vào ban đêm càng khiến cho tình yêu trở nên nóng bỏng hơn!

Một người đàn ông anh tuấn vô cùng yêu nghiệt hai tay ôm lấy cô gái thanh thuần và dễ thương, hình ảnh này đẹp như trong những bộ phim hình tượng vậy, làm khách đi đường nhịn không được mà trộm bàn tán, nhưng hai diễn viên chính giống như đang chìm trong thế giới riêng của họ, trong đôi mắt chỉ vọng lại thâm tình dành cho đối phương…

Ách, đương nhiên, đây chỉ là ý nghĩ của người đi đường thôi!

“Mỵ Mỵ…” Người đàn ông cố gắng dùng hai tay giữ lại khuôn mặt nhỏ nhắn đang nhìn lung tung xung quanh kia, cố gắng nhớ lại lời thoại của mình.

“Anh đã biết tình yêu là gì…” Ác, nổi da gà hết rồi, mấy câu nói yêu đương soạn ra để lừa con gái người ta thế này mà là anh nói ra sao?

Sao không phản ứng gì thế? Bộ phim này không được hả? Vậy thôi đổi bộ khác thì hơn!

“Em muốn gả cho anh để có thể hôn nhẹ anh chứ? Gả cho anh để có thể cùng ngủ với anh chứ? Gả cho anh để có thể cùng chết với anh chứ?” Dùng bàn tay che miệng Mỵ Mỵ lại vì anh thấy Mỵ Mỵ sắp nhịn không được mà cười ra tiếng rồi!

Thần linh ơi, sao mấy ông chú trong phim truyền hình có thể đạt tới trình độ nói tự nhiên như vậy chứ? Chẳng lẽ anh phải đi học diễn nữa sao? Nhưng có ai thấy đi cầu hôn mà còn phải đi học diễn xuất chưa?

“Lúc nãy ở trêи đường anh vừa nghĩ ra: thứ nhất, trả lời yes, lập tức kết hôn; thứ hai, trả lời no, anh sẽ nghĩ cách để em nói yes, rồi mới kết hôn; thứ ba, khi trả lời phải suy nghĩ, vậy anh cho em một ngày suy nghĩ rồi mới kết hôn! Vậy đi, không cần phức tạp, yes vẫn là no, không đúng, cái thứ nhất thứ hai cũng là cái thứ ba..?” Cái này dễ nói nhất, dù anh nói có hơi luyên thuyên nhưng cá tính của anh vẫn rất man, rất hợp với lời thoại man như này!

Vẫn không phản ứng sao? Hay là lại phải tiếp tục nói?

“Anh…” Vừa định nói tiếp nội dung anh chuẩn bị, miệng đã bị bàn tay nhỏ bé trắng nõn mang theo mùi hương tự nhiên che lại.

“Xin lỗi, em thật sự nhịn không được!” Cái tay nhỏ che lại cái miệng của Thịnh đang đầu độc lỗ tai của cô lại, sau đó cô lại lấy hai tay che mặt lại, cuối cùng không thể nhẫn nại nữa mà cười to! “Ha ha ha ha…”

“Không được cười!” Không phải cô thích mấy cái này sao? Anh rất cố gắng xem mấy bộ phim và đoạn cut mà cô thích mà! Đương nhiên là anh còn sửa lại vài chi tiết cho hợp với tình huống cụ thể đấy! Thật sự buồn cười như vậy à?

“Được… nhưng mà, ha ha ha ha…, em định nhịn rồi, nhưng mà, buồn cười quá đi!” Hậu quả của việc cười đến mức điên cuồng là bây giờ ngay cả nói đầy đủ một câu cô cũng không làm được! Thật sự rất buồn cười, so với mấy đoạn cut kia thì tiết mục diễn có sửa lại một chút của anh còn gây cười hơn!

“Em còn cười nữa thì anh sẽ giận đó!” Cảm giác mình ở trước mặt Mỵ Mỵ cũng đã yếu đuối muốn chết rồi, bây giờ mặt mũi của anh thật sự đã bị xé toang triệt để! Hoàn toàn quên là anh còn buồn cười chính mình, vậy mà còn giận người khác cười anh nữa chứ!

Trời ạ, mặt mũi của anh dù có che lại bằng áo hay chăn gì cũng không còn xíu nào, trước mặt Mỵ Mỵ một chút tôn nghiêm đàn ông đáng thương còn không có! Ô ô, anh ở bên ngoài cũng là một đại soái ca người gặp người thích hoa gặp hoa nở, không biết có bao nhiêu cô gái theo đuổi đều bị anh không do dự từ chối, mà sao anh lại thích Mỵ Mỵ khắc tinh của mình thế này? Dù Mỵ Mỵ có làm anh đau như thế nào, anh cũng cảm thấy ngọt như đường không giận hay hối hận gì cả, còn hận không thể bị Mỵ Mỵ đánh thêm hai lần nữa mới thoải mái được! Sao anh có thể trở thành người như vậy chứ!

“Thịnh, đừng tức giận mà! Đừng đi!” Thấy người đàn ông tức giận bỏ đi, Mỵ Mỵ vội vàng đuổi theo. Dụng tâm của anh cô đương nhiên hiểu, thật ra đây chỉ là phối hợp với sở thích xem phim Hàn của cô mà thôi! Dù ý tưởng rập khuôn nên có chút không hợp, nhưng đàn ông thì thích được dỗ dành, đặc biệt là Thịnh, phải dỗ dành cho thật tốt…

“Thịnh, không phải em cười anh đâu, chỉ là vừa rồi em thấy lời thoại buồn cười quá, biên kịch sao có thể viết ra lời thoại buồn cười như vậy chứ! Người ta chỉ nói đến lời thoại thôi mà…” Cả người tiến tới bắt lấy cái tay của Thịnh, muốn làm anh đi chậm lại, hoàn toàn không quan tâm đến những lời xì xầm bàn tán xung quanh, Mỵ Mỵ giống như con khỉ, nhảy lên trêи lưng Thịnh.

“Em rõ ràng cười anh! Em nói thích phim Hàn anh cũng làm theo, vậy mà em không khen, còn cười anh nữa!” Lúc này Thịnh giống như bạn học nhỏ muốn lấy hoa hồng nhỏ (bông hoa hồng trong phiếu bé ngoan đó mina-san), không ngừng giận dỗi cô giáo ở nhà trẻ. Nhưng cánh tay bị Mỵ Mỵ ôm lấy vẫn âm thầm dùng sức, sợ không đỡ được trọng lượng của cô làm cô ngã xuống!

“Em không cười anh mà! Em thích lắm đó, có được không!” Vừa nói vừa đưa ngón tay lên chắn trước mắt anh, để anh nhìn thấy vật giá trị ở ngón áp út tay trái của cô. “Anh xem, nhẫn em cũng đeo lên rồi!”

“Mỵ Mỵ…” Cô lén anh đeo lên từ lúc nào vậy? Lúc mới nhảy lên lưng anh sao? Vốn nước mắt đàn ông không dễ rơi, nhưng nghĩ đến vừa nãy bị Mỵ Mỵ chế giễu, kết quả lại là Mỵ Mỵ tự động đeo nhẫn anh tặng, vành mắt của anh lại nóng lên rồi.

“Thịnh, nhẫn của anh em cũng đã nhận rồi, anh quên sao?” Nhận cũng đã nhận, sao có thể rút lời chứ! Chẳng qua cô không muốn sau này già, muốn nhớ lại những hình ảnh bên nhau thì lại không có mà thôi! Cho nên cô mới cố ý làm khó bọn họ, để bọn họ nghĩ cách cầu hôn cô!

“Mỵ Mỵ….” Hốc mắt lại nhỏ ra nước, anh cố gắng nháy mắt để kiềm chế những giọt nước đó lại.

“Thịnh, em rất yêu anh đó, anh có biết không!” Hai tay ôm lấy cổ của Thịnh rồi kéo xuống, đôi môi của người con gái vừa vặn chủ động hôn anh. Mỵ Mỵ đột nhiên cảm thấy hình như mình rất hợp đi làm nam diễn viên trong phim Hàn nha! “Thịnh, sau này em già đi, em nhất định sẽ nhớ những lời anh cầu hôn em!”

“Mỵ Mỵ à!” Lúc này ngữ khí của Thịnh tuyệt đối không phải xúc động, mà là hổn hển! Anh vừa định bắt lại bé cưng lại để giáo huấn một chút thì phát hiện cô đã chạy đi như con cò bay lả bay la rồi! “Không được chạy, em đứng lại đó cho anh!”

Tuy rằng giọng nói của hai người không lớn nhưng vẫn hấp dẫn ánh mắt của mọi người trêи bãi biển náo nhiệt đang xem tiết mục phấn khích này, cứ như đôi nam nữ xinh đẹp trong phim Hàn đang cãi nhau ầm ĩ vậy. Mọi người xung quanh không nhịn được mà đoán chuyện tình yêu lúc xưa của hai người…

Lời nói của tác giả: Hì Hì, có phải là mọi người đoán chỉ có ba người không? Có thể nhắn lại lời suy đoán của mọi người nga!

Ách, tạm thời không nghĩ ra nên thưởng cho các bạn học đoán được cái gì, mọi người có thể đề nghị nha!

Nếu các bạn học đoán không ra, thì nhắn lại để tôi cho mọi người biết! 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN