Không Chê Nhiều Lão Công (Lão Công Sủng Thê) - Chương 79: Cầu hôn lãng mạn chân chính
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
198


Không Chê Nhiều Lão Công (Lão Công Sủng Thê)


Chương 79: Cầu hôn lãng mạn chân chính


Edit: Eirlys

Beta: Cá Muối

Phàm xin phép giúp Mỵ Mỵ, Thịnh và Dịch, lợi dụng hai ngày cuối tuần dẫn Mỵ Mỵ đến biệt thự trêи biển khiến Mỵ Mỵ cũng phần nào đoán được Phàm đã suy nghĩ kĩ nên cầu hôn Mỵ Mỵ như thế nào!

Nhưng khi cô bước chân vào nơi mà mình đã từng tới rất nhiều lần, đập vào mắt không phải là cảnh sắc như cô dự liệu mà là rất nhiều hoa hồng màu trắng điểm xuyến, cô thích nhất là hoa hồng trắng!

Lúc này mặt trời đã hoàn toàn xuống núi, khi xe dừng lại trước cửa nhà, Mỵ Mỵ theo ý Phàm định xuống xe thì thấy hai bên đường lớp đá nhỏ quanh co dẫn đến bãi biển bị tô vẽ bởi vô số hoa hồng trắng, mà vô số ngọn đèn nhỏ tỏa ra tia sáng nhu hòa lại giống như nhụy hoa đính bên trong đóa hoa vậy.

“Là hoa thật sao!”

Tò mò trong đóa hoa kia tại sao lại có một ngọn đèn nhỏ, tiến lên sờ một chút thì phát hiện ra là hoa hồng trắng hàng thật giá thật. Thuận theo con đường mòn biến mất sau sườn núi, trong lòng Mỵ Mỵ nghĩ đến một chuyện rất thực tế: Như này là tốn biết bao nhiêu tiền nhỉ, khó trách nam chính trong phim Hàn toàn là cái gì mà con nhà giàu của tập đoàn tài phiệt. Dĩ nhiên lời này cô sẽ không nói ra. Cô phải xem xem Phàm đã chuẩn bị cho cô bao nhiêu điều bất ngờ mừng rỡ nữa chứ!

“Cô tiên nhỏ xinh đẹp, cùng tôi đi tản bộ một chút có được không?”

Biết rõ Mỵ Mỵ xinh đẹp đến nhường nào khiến anh muốn giấu cô đi cả đời không cho ai nhìn thấy. Nhưng khi anh nhìn thấy ánh sáng chói rực lúc này càng làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn kiều mị động lòng người của cô, lại bởi vì sự sắp xếp của anh mà đôi mắt lóng lánh, thật giống như cô tiên nhỏ với cây gậy phép thuật. Vào lúc này, hoa hồng trắng cũng phải phai mờ thất sắc trước vẻ đẹp của cô. Phàm kiêu ngạo nhưng cũng lo lắng mời cô tiên nhỏ này cùng anh tản bộ, để cô có thể nhận được càng nhiều kinh hỉ.

“Tất nhiên rồi!”

Biết phía sau còn bố trí nhiều thứ hơn đang chờ mình, đây mới chính là màn cầu hôn trong mơ của cô chứ, đương nhiên cô phải nghe theo sự sắp xếp của Phàm, nhìn xem kế tiếp đợi cô còn có thứ gì?

Cô tiên nhỏ vui vẻ bám lấy tay Phàm đang cong lên để anh dẫn cô về phía trước, trong mắt hai người tràn ngập tình nồng ý mật, giống như ánh trăng, lại như ngôi sao đơn lẻ nhỏ nhoi chiếu rọi ban đêm u ám!

Ở cuối con đường, một chiếc cổng vòm treo đầy hoa hồng trắng đang chờ ở đó. Khi hai người vừa dừng bước tại trước cổng vòm, biển rộng tối đen như mực đối diện trước mặt đột nhiên phát ra tiếng vang dọa Mỵ Mỵ một trận, rất nhanh sau đó là pháo hoa xinh đẹp bay lên không ngừng, tỏa sáng cả bầu trời đen kịt kia.

“MM (Mỵ Mỵ), I love you, marry me!”

Theo pháo hoa lấp lánh trêи bầu trời tạo thành một câu nói, Mỵ Mỵ cảm thấy mình thật hạnh phúc, chỉ tùy tiện nhõng nhẽo một chút các anh đã hao tổn tâm tư lấy lòng cô, nghĩ mọi cách làm cô hài lòng!

Tuy rằng cách cầu hôn này ở trêи TV cô có nhìn thấy, nhưng mà cô vẫn rất thích, rất cảm động, cô thật muốn hôn Phàm thật mạnh nha!

“Phàm, em cũng yêu anh!”

Nghĩ là làm, dù sao Phàm cũng là người của cô, cô còn ngượng ngùng cái gì chứ? Hì hì, cô hôn nha!

“Ưm…”

Nhưng mà sao càng hôn càng thấy nóng vậy, càng không thể kiềm chế? Cô rất muốn thật lý trí mà kéo hai tai đang treo trêи cổ Phàm xuống, nhưng tay lại giống như dính vào nhau, không nỡ buông bỏ. Cô rất muốn nói cho Phàm rằng anh còn chưa đeo nhẫn cho cô nhưng đôi môi lại luyến tiếc rời xa hơi thở tràn ngập nam tính kia, ʍút̼ nhẹ giống như muốn hút càng nhiều chất dinh dưỡng từ bên trong. Cô rất muốn tự nhủ cần đứng vững, không nên bày ra dáng vẻ bị sắc ɖu͙ƈ làm mờ mắt, dù rất muốn cởi đồ rồi ăn Phàm sạch sẽ nhưng thân thể của cô không tự chủ càng dính chặt thân thể của Phàm. Hai chân cũng tựa như không chịu được nữa mà cọ xát trêи thân thể anh!

“Phàm…, a…, Phàm…”

Hơn một tuần này, chiều nào về nhà sau khi làm việc cũng thấy anh vô cùng bận rộn, chắc là bận việc này đi! Hơn nữa cô còn uy hϊế͙p͙ nói nếu cầu hôn không vừa ý cô thì sẽ không cho họ lên giường với cô. Cô đã vài ngày không làʍ ȶìиɦ với Phàm, cô rất…rất muốn Phàm nha…

“Mỵ Mỵ, nhắm mắt lại!”

Bị tiếng thì thầm của Mỵ Mỵ thức tỉnh lý trí, Phàm vội vàng kêu ngừng, nỗ lực trấn áp ɖu͙ƈ hỏa vừa mới bị Mỵ Mỵ gợi lên. Anh thế mà có thể chân chính vượt qua một tuần không chạm vào Mỵ Mỵ. Anh vốn đã không có năng lực chống lại thân thể mềm mại của cô, lúc này lại càng làm cho ham muốn của anh giống photpho trắng* gặp ánh sáng chiếu phải liền bốc cháy.

* Phốt pho trắng (White phosphorus): là chất hóa học có khả năng gây cháy được sử dụng rộng rãi trong lĩnh vực quân sự. Phốt pho trắng rất dễ cháy, khi ra ngoài không khí ở nhiệt độ bình thường nó cũng tự động bốc cháy.

“Mỵ Mỵ, đừng mở mắt ra, anh mang em đến một nơi!”

Được Mỵ Mỵ cho phép, Phàm lập tức bế cô dâu của mình lên, bước nhanh về phía mục tiêu của anh.

“Mỵ Mỵ, mở mắt ra!”

“Trời ạ…”

Không biết thời điểm có nhà kính ở đây từ khi nào vậy nhỉ? Trêи đỉnh nhà bị sắc trắng của hoa phủ kín, bên trong còn có thể vô tình thấy được trang trí bằng hoa hồng trắng. Còn có giường lớn phủ đầy cánh hoa hồng trắng đỏ đủ màu sắc khiến cô cảm giác mình như đang ở trêи thiên đường hoa hồng vậy!

Bỗng nhiên lúc cô đang thưởng thức nhà kính trồng hoa thì Phàm vừa biến mất lại xuất hiện, đội vòng hoa được bện từ hoa hồng lên đầu cô, cực kì hài lòng đối với việc hoa hồng càng làm nổi bật vẻ đẹp diễm lệ của cô.

“Mỵ Mỵ, cưới anh nhé!”

Quỳ một gối xuống đất theo tư thế tiêu chuẩn, trong tay chính là chiếc nhẫn mà anh muốn đeo cho Mỵ Mỵ.

“Đẹp quá đi!”

Một đóa hồng được chạm khắc từ bạc, dĩ nhiên không thể thiếu trêи nhụy hoa còn đính kim cương đang phát ra ánh sáng chói lóa! Nghĩ không ra từ nào để diễn tả, Mỵ Mỵ chỉ thấy cái nhẫn này đẹp quá, đẹp đến nỗi cô không đành lòng tháo nó xuống mà đeo lên tay mình.

“Mỵ Mỵ, đeo nó lên được không?”

Chứng kiến ánh mắt yêu thích không buông của Mỵ Mỵ đối với chiếc nhẫn, Phàm thấy mấy ngày nay bận rộn thiết kế cũng như tìm thợ gia công cao tay nhất thế giới để làm đúng là không uổng công. Giờ phút này anh thấy được sự yêu thích của Mỵ Mỵ thì để anh vất vả cũng đáng.

“Vâng!”

Nhìn Phàm lấy cái nhẫn từ trong hộp rồi đợi cô vươn tay ra, Mỵ Mỵ không cách nào không bị giọng nói của Phàm mê hoặc, càng không có cách nào chống cự lại sự cám dỗ của chiếc nhẫn mà ngoan ngoãn vươn tay trái ra, để mặc anh đeo nhẫn cho cô.

“Chú rể, anh có thể hôn cô dâu!”

Vừa đeo nhẫn vào, Phàm giả giọng mục sự cất tiếng, tiếp theo không lưu tình tiếp tục cái hôn vừa nãy, dự định đêm nay sẽ cùng Mỵ Mỵ lăn lộn thật sung sướиɠ trêи chiếc giường trải đầy hoa hồng kia!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN