Cô Ấy Làm Loạn, Vì Tôi Cho Phép! - Chương 20: Chỉ Thuận Theo Ý Cha Vợ Thôi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
211


Cô Ấy Làm Loạn, Vì Tôi Cho Phép!


Chương 20: Chỉ Thuận Theo Ý Cha Vợ Thôi


Sau khi thảo luận xong, liền ai về phòng nấy, Nhược Uyển đưa Mộ Sa đến một nơi bí mật trong phòng kín kia. Vũ Dạ Triệt và Vũ Dương khăng khăng đòi đi theo, nhưng lại bị cô trừng mắt đe dọa, nên hai anh em nhà họ Vũ mới ngoan ngoãn ở lại Uyển Cơ Bảo

Còn Nhược Uyển đưa Mộ Sa đến căn nhà kín đầy hoa kia. Đi đến một tảng đá to, cô phủi phủi nhẹ liền hiện lên một mật mã dài ngoằn, Mộ Sa nhíu nhíu mày không hiểu. Một lúc sau, Nhược Uyển nhập lại một dãy số khác vào thiết bị điện tử kế bên, Mộ Sa kinh ngạc

Cả hai bước vào phòng, Mộ Sa liền định mở miệng khen thì Nhược Uyển đã nói trước. Giọng nói của cô khá nghiêm túc

– Mộ Sa, số hiệu 73 tổ chức Ảnh. Vì sao lại phải giám sát tôi?

– Chị… Chị Uyển. Chị nói gì vậy? Em… Em… Em không hiểu…

– Không hiểu? Được! Mộ Sa, cô nhi do Thất Uông Lang nhận nuôi vào 10 năm trước, năm nay 20 tuổi. Là sát thủ tinh anh thứ 73 của Tổ chức Ảnh, tôi nói đúng không? 73?

– Chị…. Chị….

– Đừng gọi tôi là chị. Nói! Vì sao giám sát tôi?

Mộ Sa liền cười lên một tiếng, cô nàng vỗ tay một cái. Cô nàng còn cho rằng Trang Nhược Uyển này chỉ là một hạng người ngu ngốc, nhưng xem ra. Trực giác của Nhược Uyển không thể xem thường, cũng vì Nhược Uyển nghi ngờ cô ta nên buổi thảo luận hôm nay cô mới bàn riêng với Tuyệt Khuyết

– Tôi cứ nghĩ, Tiểu thư đây ngực to não nhỏ. Nhưng xem ra, cô cũng còn chút IQ! Đúng tôi là 73. Còn vì sao? Tôi nghĩ… Cô biết hơn ai hết!

Nhược Uyển cười khinh bỉ một tiếng, cô nhanh như chớp phi thân đến bên cạnh Mộ Sa, bàn tay thon dài đưa lên bóp chặt cổ của cô ba. Ánh mắt sắc lạnh nhìn Mộ Sa hằn lên tia khát máu

– Dường như… Thất Uông Lang rất xem thường tôi? Nên mới phái một tên thuộc hạ ngu ngốc như cô!

– Cô… Cô…

– Mộ Sa, cô biết vì sao tôi lại nghi ngờ cô không?

Mộ Sa nhìn cô, đôi mắt mở to, hơi thở sắp không ổn định, Mộ Sa lắc đầu. Mộ Sa làm việc cho tổ chức đã nhiều năm, chưa từng bị phát hiện, nhưng hôm nay lại bị lật tẩy nhanh như vậy… Cô nàng không cam lòng! Chính là không cam lòng!

– Vì khi nghe chúng tôi nhắc đến Vụ Thị hay Tuyệt Ảnh Quân, ánh mắt hành nghề của cô đã bị thay đổi. Nó chứa một âm mưu to lớn!

Mộ Sa há hốc, cô thật không ngờ một người như Trang Nhược Uyển lại có thể quan sát một người rõ ràng như vậy. Đưa ra câu nói khiến người khác chẳng thể phản bác lại được. Mộ Sa liền thay đổi ánh mắt nhìn Trang Nhược Uyển

Nhược Uyển hừ lạnh một tiếng rồi ném Mộ Sa sang một bên.

– Hiện tại, đây sẽ là bí mật của chúng ta. Nếu cô dám báo với Thất Uông Lang về tình hình của Tuyệt gia, Vũ Thị hay tôi. Cô liền không toàn mạng!

Nhược Uyển nói xong liền quay người chuẩn bị bước đi thì Mộ Sa phía sau khó khăn đứng dậy, cô ta nói

– Nếu tôi muốn rời tổ chức… Cô có giúp tôi hay không?

– Rời? Chẳng phải cô đã hứa với Thất Uông Lang sẽ bán mạng cho ông ta sao?

– Bao nhiêu năm nay tôi đã bán mạng cho ông ta rất nhiều lần. Tôi cần tiền chuộc thân, cô.. Giúp tôi được không?

– Tiền? Cái này tôi không thiếu. Nhưng làm cách nào để tôi giúp cô, thì đó là biểu hiện của cô!

Nhược Uyển nói xong liền cất bước đi, Mộ Sa hơi đờ người một chút rồi cũng đi ra sau

Mộ Sa hành nghề chưa từng thất bại. Bây giờ, cô ta đã hiểu cảm giác của Hạ Linh Lam… Là cảm giác thua cuộc! Mà là thua cuộc một cách thảm hại!

Bước ra ngoài, Nhược Uyển điều chỉnh lại cảm xúc của mình rồi bước vào nhà chính. Trước khi vào nhà, Nhược Uyển cũng không quên nhìn Mộ Sa một cái. Bất giác, Mộ Sa gật gật đầu rồi cúi đầu đi theo

[………………… ]

– Haha! Lão gia… Ngài thua rồi!

– Đáng ghét! Đã 250 bàn rồi. Sao ta vẫn thua! Thằng nhóc kia. Cậu chơi gian lận đúng không?

Vâng, bên trong nhà chính, Trang Thiếu Tường, Kim Long, Vũ Dương và vũ Dạ Triệt đang chơi đánh mạt chược, nghe tiếng gào thét kia cũng đã biết ai thắng ai thua rồi nhỉ

– Cha à, cha làm gì mà hét in ỏi vậy?

– Tiểu Ái! Con xem con xem. Con rể của mẹ chơi mạc chược quả là rất giỏi, từ nảy đến giờ cha con thua sắp cởi đồ rồi!

Tuyệt Ánh Cơ vô tư nói. Khi Vũ Dạ Triệt nghe đến câu “con rể của mẹ” thì khóe môi của anh đã nhếch lên tạo thành một nụ cười hoàn hảo. Nhược Uyển ở cạnh anh lâu như vậy, đây lại là lần đầu tiên cô thấy anh chơi mạc chược. Nhược Uyển kinh ngạc đi đến bên cạnh anh, mỉm cười

– Không ngờ anh chơi mạc chược tốt như vậy nha!

Vũ Dạ Triệt đưa tay nắm lấy tay cô, một tay nắm tay người mình yêu, một tay chơi với Trang lão gia và Kim Long. Từ nảy giờ, chỉ toàn là Vũ Dạ Triệt thắng, còn ba người kia thua sắp tuột máu rồi

– Tiểu Ái, con phải ủng hộ cha chứ?

– Cha à, cha chơi tệ trên dưới Tuyệt gia ai cũng biết. Ai bảo cha cứ thích làm màu!

Trang lão gia làm động tác đưa nắm đấm đâm lên ngực trái. Ý bảo trái tim ông tổn thương, Nhược Uyển cười khẽ, cô thì thầm vào tai của anh

– Nhường cha em một chút.

Vũ Dạ Triệt im lặng một hồi lâu, kéo tay cô xuống, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng đầy ma mị thì thầm vào tai cô

– Nếu đêm nay em làm anh thoải mái.

– Được!

Nghe Nhược Uyển khẳng định như vậy, bàn tay của Vũ Dạ Triệt vẫn mượt mà chơi. Được một lúc, quả thật Vũ Dạ Triệt bỏ qua lượt thắng rất nhiều lần thì Trang lão gia mới thắng. Trang lão gia đang ôm hôn vợ đầy vui mừng, thì Vũ Dạ Triệt đã bế Nhược Uyển về phòng của cô trước. Vũ Dương không tin Vũ Dạ Triệt lại thua nên đã đến bên chỗ của anh xem. Tất cả liền vỡ lẽ, khi biết anh cố tình cho Trang lão gia thắng

– Tôi đã nói mà, vì con rể không muốn ông mất mặt nên mới nhường như vậy. Lão già nhà ông thật là không biết đúng sai!

– Hừ. Xem như nó còn chút lương tâm, nhưng nếu muốn cưới con gái của Trang Thiếu Tường này thì ít nhất phải có cốt cách của đại trượng phu!

Trong nhà chính này, đáng lẽ ra ngoài thốt lên câu nói này phải là Tuyệt Khuyết. Còn nếu Trang lão gia thốt ra có vẻ như… Trang lão gia đang tự vả mình một cách đau đớn

– Ủa? Tiểu Ái đâu?

– Lão già chết tiệt. Ông quên lúc đầu ông nói gì rồi à?

– Tôi nói gì nhỉ?

Trang lão gia gãi gãi đầu. Tân Yết đứng một bên vỗ đầu bất lực. Kim Long cũng lắc đầu ngáo ngán, còn Tuyệt Ánh Cơ chỉ biết cạn lời rồi bỏ mặt ông đi về phòng

Vũ Dương nhìn ông rồi nói

– Trang lão gia, trước khi chơi ngài có nói “Nếu muốn lấy con gái tôi. Thứ nhất, phải thắng được tôi. Thứ hai, con gái tôi phải có thai” cho nên là… Điều kiện thứ nhất đã thành… Bây giờ, anh hai đang thực hiện điều kiện thứ hai!

– Ý cậu là… Thằng nhóc thối đó… Cùng… Cùng… Cùng… Con gái tôi… Lăn giường?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN