Cô Ấy Làm Loạn, Vì Tôi Cho Phép! - Chương 21: Anh Rất Ngại Kẻ Thứ Ba
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
194


Cô Ấy Làm Loạn, Vì Tôi Cho Phép!


Chương 21: Anh Rất Ngại Kẻ Thứ Ba


Sáng ngày hôm sau

Trang lão gia ngồi trong phòng khách với gương mặt cực kì nghiêm túc. Chu Tước và Kim Long vừa bước vào liền đã thấy một người “không bình thường” ngồi trấn giữa nhà liền nhíu mày không hiểu

– Ngài ấy bị sao thế nhỉ?

Kim Long hỏi nhỏ vào tai Chu Tước, anh nhìn sang Kim Long rồi nhún vai tỏ vẻ không biết

Một lúc sau, Chu Tước đen mặt khi nhìn thấy Mộ Sa đang đi vào. Chu Tước liền thúc Kim Long đi nhanh lên một chút. Còn anh chàng Kim Long liền không hiểu nổi tên nam nhân này đang bị cái gì. Tự dưng lại thúc cậu ta đi nhanh. Đi được một lúc, Kim Long còn xoay đầu lại nói

– Tiểu Sa, buổi sáng vui vẻ nha ~

Kim Long còn đưa tay bắn tym cho Mộ Sa. Cô bé mỉm cười gật đầu, còn Chu Tước mặt mũi sa sầm. Anh liền cho một cước đánh vào đầu Kim Long, sau đó cậu liền la oái oái

– Này cái tên con công chết tiệt kia. Sao lại đánh tôi?

– Chướng mắt!

Chu Tước nói xong liền bỏ đi. Kim Long bĩu môi rồi cũng đi theo

Chỉ có Mộ Sa đứng ở dưới nhìn họ hơi kinh ngạc một tí. Biểu hiện của Chu Tước… Rất giống như… Giống như đang ghen… Có khi nào….

Nghĩ một lúc Mộ Sa lắc đầu thầm cầu mong không phải. Nếu thực sự Chu Tước có tình cảm với Kim Long thì chắc sẽ bị Tân Yết trêu cho thối mặt thối mày mất.. Nghĩ ngợi một lúc, Mộ Sa liền giật mình… “Vì sao lại nghĩ đến cái tên mặt lạnh lười biếng đó chứ?” Mộ Sa lấy tay vỗ vỗ lên gương mặt đang chuyển sang đỏ của mình. Tự dưng lại nhớ đến Tân Yết, đang tập trung suy nghĩ thì phía sau, Tân Yết vỗ vai Mộ Sa một cái

– Này cô nhóc, có chuyện gì thế?

– A! Giật… Giật…. Giật cả mình!

Mộ Sa hét lên một tiếng, kì lạ… Mộ Sa ít nhiều gì cũng là tinh anh trong tinh anh của tổ chức Ảnh, vì sao… Vì sao Tân Yết bước gần cô như vậy… Cô lại không cảm nhận được gì cả… Thật kì lạ quá…

– Suỵt! Tuyệt lão gia đang nghỉ ngơi. Cô hét to như vậy làm gì?

– Là… Là… Là anh làm tôi giật mình.

Mộ Sa lí nhí. Gương mặt đáng yêu búng ra sữa của cô cúi xuống, hiện lên một tầng mây màu hồng trên hai gò má, Tân Yết nhịn không được liền nuốt một ngụm khí lạnh. Mộ Sa bất ngờ ngước mặt lên, Tân Yết nhanh chóng xoay sang hướng khác, ho khẽ rồi nói

– Khụ… Khụ… Có việc gì sao lại đứng ngây ngốc ở đây?

– Không… Không có gì… Tôi định hỏi, Trang lão gia có việc gì vậy?

Nghe Mộ Sa nói, Tân Yết mới xoay người nhìn một pho tượng được tạc đang ngồi nghiên túc trên ghế sofa kia. Anh lại nhún vai tỏ vẻ không biết, được một lúc… Tân Yết kéo Mộ Sa về lại nhà, để dùng bữa sáng

Một chút nữa, Vũ Dạ Triệt, Nhược Uyển và Vũ Dương trùng hợp bước xuống. Trang lão gia ngước mắt lên nhìn, đôi mắt sắc bén của ông nhíu lại

– Sang đây!

Nhược Uyển thở dài. Cha cô quả thật có một sở thích đó là… “ham làm màu” đã là biết không giữ được thái độ đó lâu mà cứ thích làm màu không biết!

Vũ Dạ Triệt choàng tay ôm eo Nhược Uyển đến ghế ngồi. Vũ Dương như có cảnh giác không an toàn liền đứng phía sau anh mình, chỉ cần Trang lão gia ra tay, Vũ Dương sẽ đáp trả ngay lập tức

Hít một hơi dài, rồi thở mạnh ra. Trang lão gia nói

– Cậu Vũ, cậu và còn gái tôi… Thật chất là mối quan hệ gì?

– Bác trai cũng thấy, con và Tiểu Uyển chính là quan hệ tình yêu giữa nam và nữ.

– Tình yêu hay nhục dục?

– Tình yêu!

Vũ Dạ Triệt chắc chắn trả lời. Trang lão gia hơi nhíu nhíu mày. Rột cuộc cũng nói ra

– Cậu biết thân thể của con gái tôi không như những người con gái khác. Con bé rất khó mang thai.

– Con biết!

Nhược Uyển bất ngờ. Vì từ trước đến giờ cô chưa bao giờ nói đều này với anh. Cơ thể của cô không bình thường, lúc nhỏ có sốt nặng một đợt, nhưng không ngờ nó lại ảnh hưởng đến thiên chức làm mẹ của cô. Cơ thể của cô khó mang thai, cô cũng không nói với anh. Cô chỉ nói là cô chưa muốn có con, nên mỗi khi hoan ái cô đều dùng thuốc tránh thai

– Vì sao anh biết?

– Vì thuốc tránh thai của em anh đã đổi thành vitamin trong hơn 1 năm qua. Anh cứ nghĩ do em uống thuốc nhiều nên không có thai. Nhưng những tháng gần đây, anh và em đều rất phóng túng vẫn không có. Nên anh chắc chắn, cơ thể của em có vấn đề

– Vậy… Tại sao… Tại sao… Anh không hỏi em?

Nhược Uyển muốn kiềm nén nước mắt, nhưng dòng lệ của cô không nghe lời. Cứ liên tục chảy ra, chảy dài trên đôi gò má nhỏ của cô

Vũ Dạ Triệt đau lòng, đưa tay lau đi những giọt nước mắt kia. Anh mỉm cười dịu dàng

– Không sao, anh không quan trọng có con hay không. Em xem, Vũ gia có nhiều con trai như vậy, em còn sợ sẽ bị tuyệt hậu hay sao? Anh cũng không muốn có thêm tình địch tranh giành em với anh. Con là lộc trời cho, có thì vui. Không có thì thôi!

Trang lão gia nghe rõ từng câu từng chữ do Vũ Dạ Triệt nói như những con dao đâm vào tim ông. Nếu như năm đó, ông ở nhà thì chắc chắn sẽ không thành như vậy. Chuyện năm đó một phần lỗi cũng là của ông

Ông chỉ sợ giao nhầm con gái của mình cho một người không ra gì. Trang lão gia đứng dậy, vỗ vỗ lên vai anh rồi kéo Vũ Dương ra ngoài.

Nhược Uyển không kiềm được liền òa khóc

– Ngoan, đừng khóc!

– Triệt… Anh… Anh… Anh có chán ghét em không? Anh có như người đàn ông khác, vì vợ mình không sinh được con mà ngoại tình không? Triệt… Em sợ.. Em rất sợ…

Vũ Dạ Triệt đau lòng ôm lấy cô, đưa bàn tay vuốt lên mái tóc của cô an ủi

– Anh sẽ không chán ghét em, sẽ không bỏ em! Chắc chắn không bao giờ anh bỏ em. Chỉ yêu mình em, chỉ quan tâm mình em, tất cả chỉ là em!

Nhược Uyển vùi vào ngực anh khóc thút thít. Vũ Dạ Triệt tự cho rằng bản thân nói rất đúng. Vũ gia tận ba người con trai, còn sợ tuyệt sao? Nhưng Nhược Uyển chỉ có một, chỉ duy nhất một Trang Nhược Uyển, con có hay không cũng không quan trọng, quan trọng là anh và cô lần này xem như đã thông qua được Trang lão gia.

– Mẹ em không biết?

Nhược Uyển gật gật đầu, cô tựa vào ngực anh nói nhỏ

– Vì năm đó chuyện này quá lớn. Mà mẹ đang bệnh, nên bác không cho nói ra. Từ trước đến giờ cũng không. Triệt, anh cũng không được nói!

– Anh biết, anh sẽ không nói. Riêng em đấy, nếu như anh không thay thuốc của em thành vitamin thì bây giờ thật sự là không thể đấy! Em hiểu không?

– Em… Em…

– Thôi, anh không trách em. Cứ thuận theo tự nhiên, anh còn mong là sẽ không có!

– Anh ghét trẻ con sao?

Nhược Uyển chu chu môi. Vũ Dạ Triệt mỉm cười, anh cúi xuống hôn lên môi cô một cái rồi nói

– Không phải, anh chỉ là không muốn xuất hiện thêm một tên tình địch tranh sủng!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN