Cô Ấy Làm Loạn, Vì Tôi Cho Phép!
Chương 22: Vẫn Muốn Tranh Với Tôi?
Đến bữa trưa
Trên bàn ăn mọi người đều đang vui vẻ dùng bữa trưa, thì Chu Tước nghiêm trọng đi vào. Anh ta đưa cho Tuyệt Khuyết một tấm thiếp mời, ghi rõ là Trang gia
– Trang gia mở tiệc mừng thọ Trang lão phu nhân. Ánh Cơ, em nghĩ sao?
– Dù gì cũng là nhà chồng. Em nên đi một chuyến
Trang Thiếu Tường trầm mặt một lúc, từ khi ông cãi nhau với Trang lão gia về Nhược Uyển và Tuyệt Ánh Cơ, thì cái Trang gia kia ông đã sớm không xem ra gì. Suy ngợi một lúc, ông nói
– Trang gia bị Trang Sương Mi đưa đến Ân Thành này. Chúng ta ở phía Tây, bọn họ ở phía Đông
– A, thì ra là vậy. Thảo nào lúc chạy về đây con thấy cách bài trí căn biệt thự phía Đông quen quen.
Nhược Uyển nói, sau đó cô nhìn sang Vũ Dạ Triệt. Như biết cô định hỏi gì, anh liền trả lời
– Vũ thị cũng nhận được thiếp mời. Nghe nói… Trang Lão gia muốn nhân cơ hội này gả Phí Hân Hân đi!
Nhược Uyển chỉ “Ồ” lên một tiếng. Muốn gả cô tiểu thư đỏng đảnh Phí Hân Hân sao? Còn mời Vũ gia? Chẳng lẽ… Trang Sương Mi với Trang lão già kia muốn làm mai Phí Hân Hân cho Vũ Dạ Triệt? Mẹ nó! Nếu thật sự là như vậy, cô sẽ cào nát cái Trang gia ra!
Vũ Dạ Triệt nhìn khóe môi cô nhếch cao liền mỉm cười. Có vẻ như lão bà nhà anh sắp có chuyện gì vui rồi đây
– Tiểu Ái, tối nay con cùng bác con đi đi. Dù sao con và Tiểu Triệt vẫn chưa kết hôn, đi cùng nhau sẽ không tốt!
Tuyệt lão gia nói, ông nhìn cô mỉm cười hiền hậu. Nhược Uyển định gật đầu, nhưng Vũ Dạ Triệt lại nói trước
– Ông ngoại, không sao đâu. Không ai dám nói gì về cô ấy đâu thưa ông..
– Nhưng… Nhưng dù sao ở đây cũng là Ân Thành. Không phải Phong Thành, chỉ e là…
– Dạ được rồi ông ngoại, con sẽ đi với Bác. Còn anh, đưa Vũ Dương và Mộ Sa đi!
– Nhưng…
Vũ Dạ Triệt định nói phản bác lại nhưng nhìn thấy cô lắc đầu, ra hiệu im lặng. Nên anh cũng im lặng không nói nữa, xem ra lão bà nhà anh thật sự có âm mưu to lớn lắm đây
[………………………]
Buổi tối, tại Trang gia
Biệt thự Trang gia được xây dựng tại phía Tây ngoại thành. Là một căn biệt thự to lớn, gồm ba nhà. Một, là ngôi nhà chính, hai là nhà của mẹ con Trang Sương Mi và Phí Hân Hân. Ba, là nhà của Trang Thiếu Quân cùng vợ là Ninh Tiếu và cô con gái Trang Lâm Âm
Khi những khách mời đang vui vẻ thì bên ngoài có bốn chiếc xế hộp hạng sang bậc nhất, dường như đều là phiên bản giới hạn chỉ có từ một đến hai chiếc trên thế giới.
Bước ra đầu tiên chính là Trang Thiếu Tường cùng bộ âu phục đen, khoác tay đi bên cạnh ông là Tuyệt Ánh Cơ với chiếc váy dạ hội màu đen, mái tóc búi cao, nhìn Tuyệt Ánh Cơ chính xác là một quý bà
Chiếc xe thứ hai chính là bộ ba Chu Tước – Kim Long – Tân Yết và kèm theo Mộ Sa
Chu Tước đi đến một bên, nghiêng người mở cửa một cách cung kính. Và rồi… Bước ra ngoài là khí thế bức người, tướng mạo phi phàm cùng khuôn mặt lạnh băng của Tuyệt Khuyết. Chưa được bao lâu, ông quay đầu lại đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của một người con gái. Tất cả mọi người trong bữa tiệc cả kinh, vì lâu nay chẳng thấy Tuyệt Khuyết nắm tay phụ nữ
Nhược Uyển dịu dàng nhưng lại đầy quyến rũ bước ra, mọi người mới hiểu ra. Thì ra đây là cháu gái cưng của Tuyệt gia, thảo nào Tuyệt Khuyết lại tự mình đưa tay cho cô gái này nắm như vậy
Cuối cùng, là anh em Vũ Dương và Vũ Dạ Triệt. Hai người họ vừa bước ra thì lập tức các thiên kim tiểu thư đôi mắt liền sáng lên như đèn pha ôtô, điều đó là đương nhiên rồi, ba vị thiếu gia của Vũ Thị ở Phong Thành vang danh bốn bể ai mà không biết. Với lại, nhiều người còn mơ ước đến chức vị Vũ đại thiếu phu nhân của Vũ thị, dưới một người trên vạn người, nhiều người nịnh nọt. Ai mà không thích, đừng nói đến họ… Ngay cả cô cháu ngoại Phí Hân Hân của nhà họ Trang cũng sớm đem lòng yêu mến Vũ đại thiếu rồi
Trang lão gia nhìn thấy Trang Thiếu Tường thì vui vẻ mỉm cười, nhưng nhìn sang Tuyệt Ánh Cơ thì lại thoáng nét mặt không vui, nhìn sang Nhược Uyển lại càng không vui nổi.
– Tiểu Uyển, gặp ông nội sao không chào?
Trang Sương Mi một bên nhanh miệng nói. Nhược Uyển hít một hơi thật sâu, cô thật sự không muốn gọi một tiếng “ông nội” xíu nào.
– Tôi nghĩ Trang lão gia hình như quên rồi. Tôi nhớ là, Trang gia và Trang Thiếu Tường đã đoạn tuyệt quan hệ. Vậy tính ra, Tiểu Ái chỉ là cháu gái của Tuyệt gia, không hề liên quan đến Trang gia. Tiểu Ái, mau chào hỏi Trang lão gia.
– Trang lão gia, xin chào.
– Mày… Mày….
Trang lão gia tức giận định quát lên, thì nhìn thấy Vũ Dạ Triệt. Ông ta hừ mạnh một tiếng rồi niềm nở đến bên cạnh anh, còn không quên kéo theo Phí Hân Hân nữa
– Cậu Vũ, đây… Tôi giới thiệu với cậu, đây là cháu gái tôi Phí Hân Hân. Tiểu Hân, mau chào hỏi Vũ thiếu đi!
– Anh Dạ Triệt. Chào anh, em là Hân Hân, đã mến mộ anh đã lâu
Phí Hân Hân đưa bàn tay xinh đẹp của mình ra, ý định bắt tay với anh. Nhưng Vũ Dạ Triệt nhìn sang Nhược Uyển, cô dửng dưng nhưng chỉ hơi nhíu mày, anh liền mỉm cười với cô rồi nhìn lại bàn tay đang lơ lửng giữa không gian kia. Và hiển nhiên, anh không có ý định đáp lại
Phí Hân Hân nhìn thấy bản thân bị lơ như vậy có hơi ngượng ngùng. Nhưng lại nhanh chóng nở một nụ cười hiền dịu nhìn anh, Vũ Dạ Triệt còn chẳng thèm đoái hoài đến
– Trang lão gia, Phí tiểu thư thứ lỗi. Anh hai của tôi không thích động tay động chân. Nhất là… Phí tiểu thư đây.
Lời của Vũ Dương bên ngoài có thể ngầm hiểu là vì Phí Hân Hân thân phận quá cao quý. Nhưng trong ngoài Tuyệt gia ai cũng hiểu. Ý của Vũ Dương chính là “Phí Hân Hân quá dơ bẩn, chạm vào chỉ tổ bẩn tay”
Phí Hân Hân nở một nụ cười gượng gạo. Cô ta định nói thêm gì đó, nhưng phía sau cô ta lại vang lên giọng nói trầm trầm của một người phụ nữ lớn tuổi. Và đó chính là Trang lão phu nhân
– Tiểu Uyển, cháu về rồi à? Mau… Mau sang đây với bà nội! Để bà xem mặt cháu nào…
Nhược Uyển nhìn Tuyệt Khuyết, nhận được sự gật đầu của ông thì cô mới an tâm đi đến bên cạnh bà nội. Cô mỉm dịu dàng, và ngoan ngoãn gọi một tiếng
– Bà nội!
– Tốt, tốt, tốt! Rất tốt.
– Chị Uyển, dạo này trên mạng Weibo chị rất hot nha. Vai diễn Chiêu Cảnh Vi của chị rất cuốn hút người xem nha, em mới xem trailer đã mê rồi
Đây là Trang Lâm Âm, là con gái của cậu ba. Tính cách của cô bé rất thuần khiết, giống như mợ Ninh Tiếu, chứ không hề giống như hai mẹ con Trang Sương Mi và Phí Hân Hân
Ở Trang gia này, Trang Lâm Âm và Ninh Tiếu chẳng có chỗ đứng. Vì Trang Thiếu Quân từ năm trước đã bị đột quỵ, và bây giờ đang sống đời sống thực vật. Sống không bằng chết, cho nên Trang lão gia cũng chẳng thèm để ý đến Trang Lâm Âm hay Ninh Tiếu. Chỉ là họ được ăn, được ở, được mặc tại Trang gia này cũng xem như đó là phước đức của họ
Nhược Uyển mỉm cười. Phí Hân Hân giận sôi máu, cô ta chưa bao giờ nhìn thấy Trang lão phu nhân mỉm cười tươi như vậy nhìn cô ta. Mặc dù ở nhà, cô ta luôn là đứa ngoan ngoãn nhất, nghe lời bà nhất. Nhưng vị trí cháu gái số một kia vẫn mãi mãi là của Trang Nhược Uyển. Đều này làm cô ta không cam tâm! Thật sự không cam tâm!
Một lúc sau, Trang Nhược Uyển đỡ Trang lão phu nhân lên sân khấu. Khi quay người xuống thì có người chơi xấu, rút đi một nấc bậc của cô. Làm cô ngã nhào, nhưng may thay
Vũ Dạ Triệt luôn quan sát hành động của cô, nên khi nhìn thấy như vậy liền nhanh chân đến bên cạnh đỡ lấy cô. Cũng may, cũng may anh ở không quá xa nên mới đỡ được cô, vòng tay chặt lấy eo của Nhược Uyển
Tất cả im lặng thinh thích. Phí Hân Hân thầm vui mừng, vì cô ta vẫn cho rằng Vũ Dạ Triệt sẽ xử lý Nhược Uyển ngay thôi. Nhưng không ngờ… Im lặng một chút, giọng nói dịu dàng của Vũ Dạ Triệt vang lên phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này
– Sao lại không cẩn thận như vậy!
Đây rõ ràng là một câu hỏi, nhưng tại sao khi qua miệng của anh phát ra thì nó giống như…. Giống như lời trách móc hơn. Nhược Uyển cũng dịu dàng đáp lại
– Hình như nấc bậc của em có ai rút đi một cái… Nên em…
– Chân không sao chứ?
– Ưm. Không sao.
Vũ Dạ Triệt hài lòng, anh đặt nhẹ lên trán của cô một nụ hôn. Rồi vòng tay ôm lấy cô đi bên cạnh Tràn Thiếu Tường và Tuyệt Ánh Cơ.
Trang Thiếu Tường hút nhẹ vào tay anh. Ông khẽ nói
– Tốt lắm, cắt đi đuôi như vậy là tốt. Rất có tố chất!
– Cảm ơn cha vợ đã quá khen!
Trang Thiếu Tường định trừng mắt lên cãi nhau, nhưng bị Tuyệt Ánh Cơ giữ lại. Trang Thiếu Tường hừ một tiếng
Bây giờ, tất cả các vị khách dường như sắp tắt thở tới nơi rồi. Họ vừa nhìn thấy cái gì thế này? Một ác ma có danh tại Phong Thành lại dịu dàng như vậy? Cô Ảnh hậu được đem ra nói là chảnh chọe lại dịu dàng như vậy? Có phải loạn rồi không?
Vũ Dạ Triệt vẫn siết lấy vòng eo của cô. Anh nhìn lên sân khấu, giọng nói lạnh lẽo vang lên
– Tiếp tục
Mọi người cứng đờ người. Quả thật rất khác nhau
Trên sân khấu là hình ảnh của Trang lão phu nhân cùng với Trang lão gia
– Hôm nay, là mừng thọ 70 của tôi. Cũng nhân ngày hôm nay, tôi muốn thông báo qua di chúc của bản thân tôi…. Tôi, Quỳnh Nghi, là Trang lão phu nhân của Trang gia. Là bà nội của Nhược Uyển và Lâm Âm… Tài sản riêng của tôi gồm có. Một căn nhà ở Mĩ, tôi sẽ để lại cho Tiểu Âm cùng một tài khoản ngân hàng nhỏ. Riêng đứa cháu nội tôi thương yêu nhất, Tiểu Uyển…. 20% số cổ phần của tôi ở Trang Nguyên, là tập đoàn lớn của Trang gia. Tôi sẽ giao lại cho Tiểu Uyển, ngoài ra, 30% cổ phần của tôi ở Trang thị. Cũng sẽ đứng tên Trang Nhược Uyển.
Mọi người phía dưới bắt đầu bàn tán. Nếu như đúng như lời của Trang lão phu nhân nói. Cổ phần của Nhược Uyển và Trang Thiếu Tường ở Trang Nguyên tổng cộng là 34%, Trang Sương Mi 12%, Trang Thiếu Quân 20%, còn lại là của một số cổ đông khác. Lúc trước, Trang lão gia chính là Chủ tịch, sau đó trao lại cho Trang Thiếu Tường… Bây giờ, lại là Nhược Uyển lớn nhất… Có lẽ nào
Không chỉ vậy, cổ phần ở Trang Thị của Trang Thiếu Tường là 20%, Trang Thiếu Quân là 15%, Trang Sương Mi là 5%, Trang lão gia là 30% bây giờ… Trang lão phu nhân lại chuyển nhượng lại cho Nhược Uyển 30%, đồng nghĩa là… Cả Trang Thị và Trang Nguyên đều do hai cha con Nhược Uyển nắm quyền…
Không chỉ mọi người ngạc nhiên, ngay cả Trang lão gia cũng kinh ngạc nhìn vợ mình. Bất chợt, Trang Sương Mi nói
– Mẹ! Thật không công bằng. Vì sao Hân Hân lại không có phần?
Nhược Uyển khinh bỉ cười, cô thoát ra khỏi vòng tay đang ôm mình của Vũ Dạ Triệt. Kéo tay Phí Hân Hân ra giữa trung tâm
– Trang Sương Mi, bà hỏi sao Phí Hân Hân lại không có phần à? Vì… Cô ta chỉ là cháu ngoại, nhà họ Trang cho cô ta ăn, cho cô ta mặc, cho cô ta ở đã quá nhân từ rồi.!
Dừng một lúc, Nhược Uyển quay sang Phí Hân Hân, lạnh giọng nói
– Phí Hân Hân, Trang gia cô cướp của tôi. Tình thương của ông nội cô cũng cướp, tài sản Trang gia cô cũng cướp. Chỉ có duy nhất bà nội là cô không cướp được đúng không? Bây giờ….
– Tôi nói cho cô biết… Ngay cả chức vị Vũ đại thiếu phu nhân, cô muốn cướp cũng không được!
Nhược Uyển nói xong liền đi đến trước mặt Vũ Dạ Triệt, bàn tay nhỏ nhắn kéo cà vạt của anh xuống… Và rồi… Môi chạm môi…
Phí Hân Hân, Trang Sương Mi và Trang lão gia hóa đá….!
Mọi người khác: “……………” Tự dưng lại bị dồn thức ăn chó là sao nhỉ?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!