Thanh Xuân Tươi Đẹp - Phần 30
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
391


Thanh Xuân Tươi Đẹp


Phần 30


Tác giả: Thảo Phương
Chương 30.
Có chuyện gì mà bí mật thế ông anh?
Mày đi học về có thấy dân đồn gì không?
Có thấy nói bảo ai vừa tự tử vì bị bỏ rơi nhưng em chưa nghe như nào cả.
Ôi chết mẹ tao rồi!
Sao? có chuyện gì mà anh tái mét ra thế?
Hắn ngồi kể với con em đầu đuôi sự tình. Luyến nghe xong, tức anh ách mắng:
Em biết ngay mà, con mụ đó gớm thật. Nhưng bây giờ thì gay rồi.
Bây giờ phải làm như nào? anh rối quá!
Từ từ, để em nghĩ cách đã.

Hắn sốt ruột cứ đi đi lại lại, hắn phải đi Hà Nội, chỉ còn cách đó. Hắn nói:
Anh đi Hà Nội nhé! Để lánh nạn, một thời gian nữa lắng xuống rồi tính tiếp.
Ai bảo anh em đẹp giai quá nên mới khổ, làm em cũng khổ theo. Thương chị Hà quá anh ạ.
Mày thương anh đây này, anh không biết ăn nói ra sao với chị dâu mày đây này. Cái con điên ấy mà nó làm gì dại dột chắc bố mẹ điên mất. Dây phải con điên vì tình mệt thế!
Ừ, hay anh cứ đi Hà Nội đi. Sáng mai anh đi sớm, có gì gọi về em sẽ báo cáo tình hình nhé!
Nhưng làm sao để xin phép bố mẹ cho anh đi.
Để em nghĩ cách, sáng mai anh đi chuyến xe sớm đi. Rồi em sẽ nói với bố mẹ cho.
Được, tạm thế!
Hai anh em thậm thụt bàn nhau xong thì bố mẹ hắn đi làm về. Hắn vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì để tránh rắc rối. Tối đến không có gì bất thường, cũng không thấy ai hỏi gì thì hắn và Luyến thở phào nhẹ nhõm.
Đúng như kế hoạch, sáng hôm sau, hắn trèo cửa đi chuyến xe sớm nhất, may trong túi có mấy trăm nghìn, con Luyến dúi thêm mấy trăm nữa. Hắn lên xe ngủ một giấc dài thì xe cũng đến Hà Nội là lúc 6h30 sáng.
Hắn về chỗ trọ của Hà, thấy Hà đang tập thể dục ngoài sân, Hà ngạc nhiên lắm. Hắn nháy mắt ra hiệu mặc quần áo đi ăn sáng với hắn, hắn sẽ chờ ngoài cổng. Hà vội vàng mặc quần áo, lấy cặp sách đi học, dắt xe đạp ra cổng nhìn thấy hắn đứng chờ mà tim đập nhanh, còn đang ngơ ngác chưa hiểu có chuyện gì mà hắn lên sớm vậy. Hà hỏi:
Sao anh lên sớm thế? có chuyện gì à?
Đi ăn đã rồi anh từ từ kể. Sáng nay em học mấy tiết?
Em học 3 tiết. Chiều được nghỉ.
Vậy à, may quá, vậy đi ăn sáng, ăn xong em đi học, anh ngồi hiệu sách đọc sách chờ em rồi đi với anh nhé!
Vâng,…
Hai đứa đi ăn tạm mỗi đứa bát mì tôm rồi đèo nhau đi học. Hắn định kể nhưng nghĩ để đến chiều, bây giờ tâm trạng hắn còn đang mông lung không biết bắt đầu như nào. Nó thấy bồn chồn khi hắn có gì đó bất ổn, mấy hôm nay nó cũng sốt ruột kiểu gì ấy, không yên ổn. Nhưng anh chưa nói thì tức là chưa thể nói được nên nó không dám ép, nó cũng tự an ủi để không nghĩ linh tinh.
Học xong 3 tiết mà nó không vào đầu chữ nào, nó cũng vội vàng dời lớp học, chỉ nói qua với chị Hoa là đi có việc nên đi trước.
Hai đứa lại đi ra công viên gần đó cho yên tĩnh. Hắn dắt tay nó kiếm chỗ có ghế đá ngồi. Hắn ôm nó một lúc mới buông ra, nó thấy hơi lạ, nó hỏi:
Ở nhà có chuyện gì hả anh?
Không
Sao em thấy anh lạ lắm! Bố mẹ khỏe không? Mọi người thế nào?
Bố mẹ khỏe, nhưng bà nội bị ốm nên anh phải chăm bà, tuần trước định lên rồi nhưng không đi được, hôm nay trốn bố mẹ lên đây.
Chết, sao lại trốn? Bà khỏe chưa ạ? Có phải bố mẹ chưa đồng ý anh yêu em đúng không?
Không phải, bố mẹ đồng ý cho anh và em yêu nhau nhưng có chuyện khác xảy ra cơ em ạ. Bà cũng đỡ nhiều và ra viện rồi. Em phải bình tĩnh nghe anh nói hết, em phải tin anh nhé!
Vâng, em nghe đây, anh cứ nói đi. Em tin anh mà!
Chuyện về cô bé anh cứu hôm trước anh kể ý.
Nghe đến đây, Hà chột dạ, nó đã biết kiểu gì cũng có chuyện mà, nhưng mà cứ để anh nói hết đã xem thế nào. Hà gật đầu lí nhí nói:
Vâng, em nhớ rồi. Anh cứ nói đi.
Hắn kể đầu đuôi chuyện Linh đòi làm người yêu của hắn, chuyện bà nội Linh sang cảm ơn và Linh đòi tự tử và nhảy sông như thế nào. Hà nghe xong mà buồn rười rượi, hắn lo lắng khi thấy Hà như vậy, hắn nói:
Anh không có gì với Linh cả, anh nói thật mà! Em tin anh đi!
Em tin anh, chỉ là em cũng không biết phải đối mặt với cô bé 17 tuổi này như thế nào. Cô ấy chưa đủ tuổi vị thành niên, anh không cẩn thận là bị phạm pháp đấy.
Anh cũng đang rối quá nên anh phải lên đây, nói rõ với em anh thấy nhẹ lòng hơn.
Em cảm ơn anh đã nói thật với em chuyện này. Anh không có lỗi gì cả, chỉ là cái tội đẹp trai đấy! Bây giờ đâu chỉ có em 17, còn nhiều em khác nữa cơ. Sau này, khi anh nhập học còn có nhiều nhiều em như 17 nữa thì em phải làm thế nào. Em tin anh có tình cảm với em là thật nhưng em không dám chắc anh sẽ ứng xử được với những tình huống như thế này.
Vậy em bảo anh phải làm thế nào bây giờ?
Cái này, anh phải tự mình đối mặt thôi. Về phía em, em sẽ sẵn sàng nghe bất cứ điều gì anh nói và cố gắng bình tĩnh để hiểu đúng và khách quan nhất, không gây hiểu lầm với anh. Em sẽ cố gắng lý trí để không bị cảm xúc lấn át để có thể bình tĩnh khi nghe những điều tương tự.
Cảm ơn em đã nghĩ như vậy về anh, đã tin anh. Anh vui lắm khi biết anh đã chọn đúng người và yêu đúng người.
Em cũng không biết rồi sẽ trụ được bao lâu nhưng quả thật em không dám nghĩ đến nhiều vì cảm thấy tình yêu thật mong manh và dễ vỡ.
Vâng, em sẽ luôn lắng nghe anh nói. Nhưng đừng làm em mệt quá!
Hắn xúc động khi nghe những lời nói chân tình và sâu sắc của người yêu. Hắn thật sự thấy hạnh phúc và cảm phục người con gái này. Không phải ai cũng có thể bình tĩnh nghe những chuyện như thế này. Hắn chỉ ước đủ tuổi để cưới nàng về làm vợ. Có được người vợ như này, chắc chắn trong cuộc sống dù có dông bão như nào thì sẽ cùng hắn vượt được qua. Thậm chí sẵn sàng tha thứ nếu hắn sai lầm. Hắn ôm chặt lấy nàng và thủ thỉ:
Cảm ơn đời đã cho anh gặp em, cảm ơn em đã nhận lời yêu anh!
Nhưng anh à, em không dám chắc có đủ bao dung khi anh mắc sai lầm không nữa. Tình yêu vốn rất ích kỷ. Hôm nay, Linh cố tình hôn anh, anh không kịp né nhưng lần sau liệu anh có đủ dũng cảm để né không?
Anh, anh… cố gắng sẽ không phạm sai lầm. Hãy tin anh!
Nhưng…
Chưa kịp nói hết câu, hắn ghì nó và hôn, nụ hôn sâu và lâu đến khi nàng ngộp thở, hắn mới dời môi nàng. Hắn rất sợ mất nàng. Hắn chỉ muốn cứ như vậy mãi, được gần nàng, hắn thấy bình yên, tin tưởng và thấy hạnh phúc! Nó cũng hiểu tâm tình của hắn. Nó biết, hắn yêu nó thật lòng. Nhưng tuổi hắn còn quá trẻ để đối mặt với tất cả mọi chuyện. Thôi thì kệ, đến đâu hay đến đó vậy, giờ phút này thuộc về nhau thì cứ hưởng thụ đã. Nghĩ vậy, nó ôm chặt hắn và thì thầm:
Kệ vậy, cuộc sống rất khó lường trước, khi nào anh thay lòng, cứ nói thật với em, em muốn em là người đầu tiên được biết. Đừng để em là người cuối cùng hoặc để người khác nói cho em biết thì em sẽ đau lòng lắm, được không?
Sẽ không bao giờ thay lòng.
Suỵt… đừng nói trước bước không qua. Hãy hứa với em, lúc nào anh cũng sẽ dũng cảm đối mặt dù cho sự thật có như thế nào, anh vẫn không được nói dối và dấu em nhé! Em luôn thấu hiểu và luôn sẵn sàng lắng nghe. – Nó lấy tay bịt vào môi hắn.
Hai đứa im lặng nhìn nhau, hắn chỉ muốn nuốt từng lời nàng nói, chỉ muốn cột chặt nàng vào hắn để nàng không biến mất, để cả thế giới biết là hắn đã có nàng rồi, hắn không muốn yêu ai nữa. Không gian công viên vắng vẻ, để cho đôi tình nhân cứ ngồi im lặng bên nhau, lắng nghe con tim của nhau, ngập tràn hạnh phúc và tin tưởng.
(Còn tiếp)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN