Bọn Đàn Ông Này Có Độc - Chương 115: Phiên ngoại Du Hạo Nam (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
322


Bọn Đàn Ông Này Có Độc


Chương 115: Phiên ngoại Du Hạo Nam (1)


Edit: Tiểu Sa

Beta: Mol + Ami

Khi Du Hạo Nam 23 tuổi, anh vẫn còn đang học ở Mỹ, anh trở về nước vào kì nghỉ hè nhưng mới vừa xuống máy bay thì anh liền nhận được tin tức mẹ đã qua đời.

Mẹ của anh cắt cổ tay tự sát vào đêm ngày hôm trước, mà cha của anh ra ngoài xã giao, cả đêm không về.

Sáng sớm hôm sau nhóm bảo mẫu mới phát hiện bà đã chết, người đã không thể cứu được nữa, trong bồn tắm đều là máu tươi của mẹ anh, cả phòng tắm phản chiếu màu đỏ rực.

Khi Du Hạo Nam đến nơi thì thi thể của mẹ anh đã được thu xếp ổn thỏa, chỉ có chiếc bồn tắm trộn thứ nước đỏ tươi, thấm đẫm máu như đâm vào tim anh.

Mùi rượu trêи người của cha anh vẫn chưa tan đi cùng với mùi nước hoa phụ nữ khó chịu, ánh mắt của ông đỏ ngầu, sắc mặt nhợt nhạt, cả người nhìn như già đi cả chục tuổi.

Nhưng Du Hạo Nam vẫn không do dự, đấm vào một ông già đã ngoài 60.

Du Hạo Nam là con trai độc nhất ở trong nhà, khi anh được sinh ra, cha và mẹ đã sắp 40 tuổi.

Mẹ thường nói với anh rằng sự xuất hiện của anh là bất ngờ lớn nhất trong cuộc đời của bà, bởi vì bà từng nghĩ, cả cuộc đời này bà không thể làm mẹ.

Ở thời đại mà y tế chưa phát triển, người lớn tuổi sinh con vô cùng nguy hiểm, nhưng mẹ vẫn kiên trì nhất quyết sinh con, bởi vì bà biết, nhà họ Du rất mong chờ một đứa con, chồng của bà cũng đã đợi đứa con này nhiều năm rồi.

Cha và mẹ quen biết và yêu nhau khi họ cùng trường, sau khi tốt nghiệp họ đã tiến đến hôn nhân, cùng nhau kinh doanh và gây dựng sự nghiệp, cùng thành lập công ty TNHH tiêu thụ đồ ngọc Châu Nhĩ.

Châu, là tên của mẹ anh Tề Minh Châu, Nhĩ, là tên của cha Du Nhĩ Dương.

Câu chuyện của bọn họ nghe như một câu chuyện cổ tích, nhưng chỉ có Du Hạo Nam biết rằng cái gọi là tình yêu đã tan thành mây khói khi mẹ của anh được chẩn đoán là vô sinh ở bệnh viện.

Mẹ của anh là người phụ nữ của thời đại mới có tư tưởng độc lập, bà tin tưởng vào vẻ đẹp của tình yêu, cũng tự tin rằng cuộc hôn nhân không có con cái sẽ vẫn hạnh phúc như một cuộc hôn nhân bình thường.

Nhưng sự tự tin này, cùng với việc chồng của bà rất nhiều ngày không về nhà, và việc cha mẹ chồng ngày càng có thái độ lạnh nhạt với bà, cũng dần dần bị tiêu hủy.

Từ đầu đến cuối, điều mà cha luôn đối với mẹ không thay đổi có lẽ là công nhận vị trí của bà trong gia đình.

Cho dù ông có bao nhiêu người đàn bà ở bên ngoài, ông cũng không để những người phụ nữ đó có cơ hội uy hϊế͙p͙ vợ của mình, dù ông rất muốn có con, nhưng ông cũng không muốn những người phụ nữ đó mang thai đứa con của mình.

Ông cảm thấy đó đã là “Tình yêu” lớn nhất ông dành cho vợ của mình, ông cảm thấy ông đã là một người chồng rất tốt.

Cho đến khi họ 39 tuổi, khi ông bất ngờ phát hiện ra vợ của mình mang thai, vợ của ông đã không còn ý chí từ lâu, bà gần như tuyệt vọng trong sự chờ đợi, thì đứa nhỏ này đến và cứu vớt cuộc hôn nhân của bà.

Đứa nhỏ được sinh ra và nó lại là con trai, điều này đối với nhà họ Du mà nói là một niềm vui lớn, nhưng “Niềm vui” này liên quan đến tình thân, liên quan đến việc nối dõi tông đường, chỉ duy nhất một thứ không liên quan đó là tình yêu.

Gia đình vẫn vậy, có chồng, có con, cha mẹ chồng tràn đầy sự vui vẻ, nhưng chỉ thiếu mỗi hương vị mà mẹ anh muốn.

Công ty TNHH tiêu thụ đồ ngọc Châu Nhĩ nhỏ bé đã trở thành tập đoàn Châu Nhĩ danh tiếng, mẹ của anh là phu nhân của chủ tịch tập đoàn Châu Nhĩ, bà thường xuyên cùng chồng xuất hiện trong các buổi lễ công khai, vô cùng nở mày nở mặt.

Mà nỗi cô đơn phía sau sự nở mày nở mặt đó, có lẽ chỉ mình Du Hạo Nam mới biết, anh thường thấy mẹ lặng lẽ khóc.

Anh rất muốn hận cha của mình, nhưng người đàn ông đó rất yêu thương anh, anh không thể hận được.

Anh cũng muốn khuyên mẹ rằng đừng ôm hy vọng vào người đàn ông đó nữa, nhưng mẹ của anh nói, bọn họ từng yêu nhau rất nhiều, bà tin tưởng rằng tình yêu của họ còn tồn tại, chỉ là nhất thời đánh mất mà thôi.

Hả! Tình yêu sao?

Du Hạo Nam chưa bao giờ tin vào thứ quái quỷ đó, ngay cả Kim Đồng Ngọc Nữ như cha mẹ của anh, bộ dáng sau này cũng có thể khiến cho người ta chán ghét thì trêи đời này, làm sao còn có tình yêu đáng tin?

Anh chỉ tin vào tiền bạc, tin vào quyền lực, tin vào năng lực của chính mình.

Anh cố gắng học tập chăm chỉ, từ khi học tiểu học anh vẫn luôn là người đứng đầu trong lớp, chưa bao giờ có ngoại lệ.

Anh phải đảm bảo rằng tương lai anh sẽ có năng lực đảm đương trọng trách của tập đoàn Châu Nhĩ, anh phải đảm bảo về mặt vật chất để có thể lo cho mẹ một cuộc sống tốt nhất, để lấp đầy sự thiếu thốn tình cảm của bà.

Nhưng khi anh vừa mới tốt nghiệp thạc sĩ, chuẩn bị học tiếp bằng tiến sĩ thì mẹ của anh đã rời xa anh mãi mãi.

Kỳ nghỉ hè đó là thời kỳ khó khăn nhất trong suốt 23 năm sống trêи đời của Du Hạo Nam.

Anh không muốn gặp cha của mình, không muốn đến công ty thực tập, anh cũng không dám về nhà, vì khi trở lại nơi đó anh lại nghĩ đến bồn tắm tràn đầy máu tươi của mẹ.

Anh đi chơi với bạn bè cả ngày ở bên ngoài, mỗi ngày sống trong mơ mơ màng màng, có khi qua đêm ở quán bar, khi thì ở khách sạn, thậm chí có đôi khi anh còn ngủ ngay trêи con đường vắng vẻ.

Sau hơn nửa tháng sa sút tinh thần, cuối cùng cơ duyên xảo hợp cũng để cho anh biết được cái đêm mà mẹ anh qua đời, cha của anh đã ở cùng người phụ nữ nào.

Anh uống say khướt và xông vào biệt thự của người đàn bà đó, điên cuồng chế nhạo ông chồng bị đội nón xanh, đồng thời châm chọc người đàn bà kia bằng những lời vô cùng khó nghe.

Có thể tưởng tượng ra kết quả, anh bị đám bảo vệ đánh cho mình đầy thương tích, ném ra ngoài giống như cái bao tải.

Anh còn nhớ rõ đêm đó có cơn mưa nhỏ, rõ ràng là mùa hè mà gió lại đặc biệt lạnh, khiến cho anh cảm thấy lạnh rét thấu xương. Anh đang ở trước một ngôi biệt thự xinh đẹp, lang thang giống như một bóng ma cô đơn.

Anh nghĩ, cả đời này cứ như vậy đi, dù sao nhà cũng không giống nhà, mẹ cũng không còn, cha thì vẫn không biết ân hận tiếp tục đi tìm người phụ nữ khác, trêи đời này còn gì đáng để anh lưu luyến nữa?

Anh không biết bản thân đã đi bao lâu, chỉ biết mí mắt ngày càng nặng, dần dần nghe thấy tiếng đàn.

Đó là âm thanh của đàn piano, trước đây anh cũng đã từng học qua, sau đó anh lại cảm thấy nhàm chán và không học nữa, nhưng anh có thể nghe hiểu được âm thanh của tiếng đàn là niềm vui, chủ nhân của nó dường như đang biểu đạt mong muốn có một cuộc sống tốt đẹp.

Người chơi piano rất điêu luyện, tiếng nhạc êm tai trong đêm tối, khiến cho người ta say mê.

Anh vô thức đi về hướng phát ra âm thanh, không bao lâu anh đã đến trước một căn biệt thự 5 tầng.

Căn biệt thự chỉ có tầng 2 bật đèn, một cô gái ngồi trước cửa sổ, nghiêm túc chơi piano.

Từ góc nhìn của Du Hạo Nam thì chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng của một cô gái mặc váy liền áo màu trắng. Theo động tác trêи tay của cô, mái tóc dài phía sau đầu thỉnh thoảng bay xuống vài sợi, che mất hai bên má của cô.

Anh hoàn toàn không thể nhìn rõ khuôn mặt của cô, nhưng anh không hiểu sao chính mình lại cảm thấy cô ấy chắc chắn rất đẹp.

Thậm chí anh còn hoài nghi, đó có phải là ảo giác không?

Anh cứ đứng ngơ ngác trước biệt thự như vậy, vừa nhìn vừa nghe, thẳng đến khi hoàn toàn mất đi ý thức.

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN