Viện Bảo Tàng Sơn Hải - Chương 56
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
22


Viện Bảo Tàng Sơn Hải


Chương 56


Editor: CtNguyet

Beta: Snivy

————————————————————-

Lăng Dĩnh trợn mắt nhìn ra cửa sổ cả đêm, sau khi bị bắt cóc, lòng đa nghi của cô càng lớn, không thể nào ngủ yên được, đặc biệt là ở một nơi xa lạ.

Hơn nữa, váy lông trên người cô rất dày làm cô ngủ không thoải mái.

Trời sáng, cô liền bò dậy, tìm được gian phòng tắm cổ nối liền với phòng ngủ, rửa mặt xong, mặc áo khoác vào, đẩy cửa ra ngoài, mọi thứ đều yên tĩnh, các loại hoa cúc hiếm đua nhau nở trong hoa viên, nhưng cô không có tâm tình ngắm, chỉ muốn mau về nhà.

Cô nén lại ý định gọi Lăng Mục Du xuống, ngồi trong một tòa đình hóng gió, vừa ngồi xuống, liền thấy viện trưởng một thân trường bào tay dài đi ra từ một con đường nhỏ, phía sau là Lăng Mục Du đang xoa mắt vẻ mặt chưa tỉnh ngủ.

“Mục Du.” Lăng Dĩnh gọi.

Nghe thấy tiếng gọi, Lăng Mục Du bỏ tay xuống, mỉm cười, trên mặt không còn bộ dáng chưa tỉnh ngủ nữa, dịu dàng chào:

“Chị Dĩnh, chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng.”

Lăng Dĩnh thấy Lăng Mục Du và viện trưởng nắm tay nhau, thần sắc trở nên phức tạp.

“Em đưa chị đi ăn sáng.” Lăng Mục Du nói: “Sau đó đưa chị về.”

Lăng Dĩnh gật đầu, theo sau Lăng Mục Du và Đan Tiêu, đập vào trước mặt là bộ đồ thể thao giản dị, sáng sớm vẫn đang lạnh vậy mà ba người Cao Trác Thước mồ hôi đầy đầu.

“Viện trưởng, quản lý, Lăng tiểu thư.”

Ba người Cao Trác Thước chào hỏi, rồi trở lại phòng khách thay quần áo.

“Cao đội trưởng, lát nữa đến văn phòng ăn sáng nhé.”

Lăng Mục Du dừng một chút, lại hỏi:

“Tôi muốn đưa chị họ trở lại thành phố, các anh có muốn quá giang không, hay là tự đi?”

Có thể đi nhờ xe, đương nhiên muốn, đỡ tốn tiền và linh lực rồi, Cao Trác Thước đại diện, lập tức nói:

“Làm phiền quản lý rồi, chúng tôi đi nhờ xe cậu vậy.”

Lăng Mục Du cười nói:

“Xe tôi bảy chỗ, đủ ngồi.”

Lăng Dĩnh đứng cạnh, luôn cảm thấy khí thế ba người này rất mạnh mẽ, thoạt nhìn không giống cán bộ xã khu bình thường. Hơn nữa thái độ của một trong ba người đối với cô rất kỳ quái, giống như cố ý tránh ánh mắt của cô, còn cố tình đứng phía sau đồng nghiệp, ở góc độ tầm mắt cô không thể nhìn thấy anh ta.

Ba người Cao Trác Thước tránh ra sau, Lăng Dĩnh nhịn không được hỏi Lăng Mục Du:

“Sao thái độ của người mặc đồ thể thao màu vàng kia kỳ lạ thế?”

Lăng Mục Du nghĩ nghĩ người mặc đồ thể thao màu vàng… An Thành Thụ!

Cậu hơi buồn cười, hôm qua, An Thành Thụ bị Lăng Dĩnh đang trúng  thuật xé quần áo, bộ dáng rất chật vật, nghe Khương Vĩnh Kiệt nói, ở môn phái An Thành Thụ lấy “Khắc kỷ khắc dục (*)” làm châm ngôn để tu hành, An Thành Thụ đã lớn như vậy thế nhưng tay bé gái cũng chưa từng sờ qua, vậy mà hôm qua lại bị em gái xé quần; xé áo, đây là điều khó chấp nhận trong kiếp tu hành của anh ta.

(*) Khắc kỷ khắc dục nghĩa là kiềm chế dục vọng của mình để tu dưỡng theo một khuôn khổ đạo đức.

“Tên đó hơi thẹn thùng, cứ thấy gái là như vậy đấy.”

Lăng Dĩnh “À” một tiếng, không rối rắm vấn đề này nữa.

Sau khi đoàn người ăn sáng xong, Lăng Mục Du lái MPV ra, Đan Tiêu ngồi ghế phụ, Lăng Dĩnh và Cao Trác Thước ngồi hàng thứ hai, An Thành Thụ và Khương Lễ Kiệt ngồi cuối, xe chạy thẳng vào thành phố.

Trong xe không ai nói chuyện, chỉ có Ipad trong tay Đan Tiêu phát ra thanh âm.

Lăng Dĩnh lặng lẽ quan sát Đan Tiêu, đối với người bạn trai này của Lăng Mục Du, tâm tình cô rất phức tạp.

Tuy rằng cô không kỳ thị đồng tính luyến ái, khi ngẫu nhiên cùng bạn bè nói đến giới đồng tính, cũng tỏ thái độ thông cảm. Nhưng giờ gặp họ hàng của mình là đồng tính, cô không rõ cuối cùng trong lòng mình là tiếp nhận, thông cảm hay bài xích nữa.

Nhưng người bạn trai này của Lăng Mục Du hình như không cần cô tiếp nhận hay thông cảm, thái độ với cô trước sau rất lãnh đạm, kiệm lời đến nỗi cả câu chào hỏi cũng không thèm nhả ra.

“Đan Tiêu, xem xong một tập rồi không được xem nữa.”

Lăng Mục Du nhìn tình hình giao thông phía trước rồi quay sang nói:

“Xem Ipad ở trên xe không tốt cho mắt.”

Đan Tiêu rất nghe lời tắt Ipad đi, cũng không quên biểu đạt ý nguyện của mình:

“Anh không cận được đâu, xem thêm tập nữa cũng không sao.”

Lăng Mục Du liếc Đan Tiêu một cái, bất đắc dĩ nói:

“Được rồi, cho anh xem tiếp một tập đó.”

Nam thần mê phim trinh thám thật làm người khác phải bó tay.

Đan Tiêu mỉm cười, lập tức mở Ipad lên.

Lăng Dĩnh trợn mắt há mồm, phong cách hai người ở chung là như thế sao? Giống như, giống như… cha con?

Điều này khiến Lăng Dĩnh thật sự ngạc nhiên.

Nhưng mặc kệ phong cách yêu của Lăng Mục Du và bạn trai thế nào, nhìn bọn họ thân mật, ân ái như vậy, cô rất hâm mộ. So với lúc trước cô và Trần Gia Duyệt ở chung một tháng, khách khí giống hai người xa lạ.

Không, chỉ có Trần Gia Duyệt khách khí với cô, còn cô thấy y như thế cứ tưởng là y đang tôn trọng mình.

Lăng Dĩnh yên lặng cười khổ một cái, dựa lưng vào ghế nhắm mắt giả vờ ngủ.

Xe đi được hơn ba giờ, tới trước khu biệt thự của Lăng Chí Thâm, Lăng Mục Du lái xe đi vào, dừng lại trước cửa chính của biệt thự, Lăng Dĩnh xuống xe, khách khí mời mọi người vào trong ngồi một lát, sau khi bị từ chối, cô cũng không kiên trì, đóng cửa xe, chờ Lăng Mục Du lái xe đi, cô mới vào nhà.

Đến khi chiếc MPV của Lăng Mục Du biến mất, cô mới thở dài, tính lấy chìa khóa mở cửa, mới nhớ túi xách và di động của mình đã mất, còn xe của cô nữa, đừng nói vẫn đang đậu trên đường quốc lộ chứ?!!

Xe của cô đúng là vẫn đang đậu ở đường quốc lộ, cửa xe bị mở ra, túi đặt trên ghế phụ, qua một buổi tối vậy mà vẫn chưa bị mất. Không biết nơi này trị an tốt hay là quốc lộ vắng người nữa.

Vì lúc Lăng Dĩnh xuống xe xem xét tình hình vẫn chưa tắt máy, động cơ vẫn rồ ga suốt một buổi tối chưa ngừng, Lăng Mục Du dừng xe ở ven đường, gọi điện thoại kêu xe tải tới, Đan Tiêu xuống xe đi dạo một vòng gần đó.

“Thế nào? Là tên tà yêu nào?” Lăng Mục Du đợi Đan Tiêu trở lại lập tức hỏi.

Đan Tiêu lắc đầu: “Không rõ lắm, tên tà yêu này làm việc rất cẩn thận, ở hiện trường không để lại một tia linh lực nào.”

An Thành Thụ cũng nói: “Chúng tôi cũng vậy, chưa bao giờ đo được linh lực ở hiện trường, hơn nữa camera cũng không quay được hình ảnh nào, thuật che mắt của tên yêu tà này rất lợi hại.”

“Ngày hôm qua tôi có thoáng giao thủ qua với nó, pháp thuật của nó cũng rất lợi hại.” Cao Trác Thước nói: “Đoán chừng là đạo hạnh ngàn năm. Lần này cảm ơn viện trưởng đã ra tay giúp đỡ.”

Đây không phải là lần đầu Đan Tiêu giúp Cục an ninh và Hiệp hội Tu Chân thu phục ác ma; yêu tà quậy phá, giúp mãi thành quen, nhưng lần này thì khác, Tiểu Ngư nhà y dặn, hỗ trợ như vậy tuy rằng nên làm, nhưng cũng không thể giúp một cách vô điều kiện mãi được, có tới có lui mới đúng là kết giao một cách thông minh.

Viện trưởng đại nhân cảm thấy Tiểu Ngư nhà mình nói rất có lý, đồng ý nói: “Không có miễn phí đâu.”

Ba người Cao Trác Thước sửng sốt một chút, cái này… viện trưởng muốn bọn họ trả cái gì?

Tuy rằng báo đáp là điều nên làm, nhưng nghe các tổ khác nói, khi nhờ viện trưởng hỗ trợ thu phục yêu ma, y cũng chưa bao giờ đòi hỏi cái gì, sao đến lượt bọn họ lại thay đổi rồi?

Ba người cảm thấy thần tối cao thật bất công, trong lòng hơi tủi thân, nhưng chịu ơn của thần, báo đáp là điều đương nhiên, Cao Trác Thước không chút do dự nói:

“Viện trưởng có gì phân phó, chỉ cần trong khả năng cho phép của ba người bọn tôi, chắc chắn sẽ hoàn thành.”

Lúc này, đến lượt Lăng Mục Du lên sân khấu.

Chỉ thấy Lăng Mục Du cười tủm tỉm hỏi: “Ba vị, xin hỏi Cục an ninh các anh có phúc lợi cho nhân viên không?”

“Hả?” Ba người Cục an ninh ngẩn người.

Lăng Mục Du: “Chẳng lẽ các anh không tổ chức đi du lịch gì đó sao?”

Ba người nhìn nhau, vẫn là Cao Trác Thước nắm được trọng điểm của Lăng Mục Du, đáp: “Phúc lợi của Cục an ninh cũng được, nhưng cho nhân viên đi du lịch thì hình như không có.”

“Các anh công tác chăm chỉ như vậy, thế mà Cục an ninh không cho các anh chuyến du lịch nào…”

Lăng Mục Du chưa nói xong, đã bị Cao Trác Thước tiếp câu:

“Mặc dù trước kia không có, nhưng tôi cảm thấy Cục an ninh nên bắt kịp thời đại, đề cao phúc lợi của nhân viên, lúc trở về tôi sẽ đề nghị lên cấp trên, tổ chức chuyến du lịch cho nhân viên.”

“Không tồi, không tồi.” Lăng Mục Du cười tủm tỉm nhìn Cao Trác Thước.

Cao Trác Thước lập tức nói:

“Tôi thấy viện bảo tàng là một nơi thích hợp để du lịch, không chỉ thế, còn có thể tìm hiểu về văn hóa cổ xưa, đặc biệt đối với Cục an ninh chúng tôi, có thể tận mắt chiêm ngưỡng các đại yêu quái, quả đúng là ‘một mũi tên trúng hai con chim’ ”.

An Thành Thụ cũng đã hiểu ra, nhanh trí phụ họa:

“Hơn nữa phong cảnh Ngọa Long Sơn vô cùng đẹp, đại khí của viện bảo tàng lại rộng rãi, cách cũng không xa, rất thích hợp cho những đơn vị trực ban như chúng tôi đến tham quan.”

Khương Lễ Kiệt nối tiếp:

“Đi theo từng nhóm đi, tôi thấy một năm có thể tổ chức đến bốn lần, mỗi quý một lần, ngắm viện bảo tàng và Ngọa Long Sơn đầy đủ bốn mùa luôn.”

Lăng Mục Du cười cong mắt, không tiếc lời ca ngợi: “Ba vị quả nhiên là tinh anh của Cục an ninh, trụ cột tương lai của giới Tu Chân.”

Ba người Cục an ninh tỏ vẻ khiêm tốn nói bọn họ cũng bình thường.

Đan Tiêu buồn cười nhéo tay người yêu, quản lý nhà mình vì số lượng khách cũng đã rầu thúi ruột.

“Ở đây mãi cũng không nhìn ra cái gì, đi về trước vậy, chờ tên yêu tà kia lại hành động, thì túm thóp nó.”

Ba người Cao Trác Thước đi theo Lăng Mục Du và Đan Tiêu leo lên MPV, đi đến tứ hợp viện.

Sau khi đến tứ hợp viện, Đan Tiêu thả thức thần ra, bao phủ toàn bộ Vĩnh An thị, yêu tà mà có động tác gì, cũng không qua nổi mắt y.

Sau khi thả thức thần, y liền yên tĩnh nằm nghiêng trên sô pha, cố định Ipad trên giá cho người lười, tiếp tục xem phim trinh thám của y.

Lăng Mục Du đau lòng Đan Tiêu hao tốn nhiều linh lực bắt yêu tà, đến tứ hợp viện liền chui vào phòng bếp nấu cá.

Ba người Cao Trác Thước nhìn cảnh này, trong đầu liền có mấy con Alpaca (*) chạy qua.

(*) Lạc đà cừu =))))

—— Oa oa oa, tôn thần, không ngờ y lại như thế này, nằm xem phim và ăn đồ ăn vặt, vậy khác gì trạch nam đâu!!!

Tại vườn hoa của một quán cà phê cao cấp, một người đàn ông mặc tây trang màu đen, trước ngực gắn một viên hồng ngọc (1), đang nhìn lên không trung, khuôn mặt tái nhợt có vẻ hơi do dự.

“Toledo, anh sao vậy? Không muốn mời em uống cà phê à?”

Một cô gái ăn mặc mỏng manh giữa ngày đông, ôm chặt cánh tay người đàn ông mặt tái nhợt, mỉm cười, ngọt ngào nói.

“Đây là vinh hạnh của tôi, mời.”

Người đàn ông mặt tái nhợt mở cửa quán cà phê ra, mời cô gái đi vào.

Cô gái cùng người đàn ông mặt tái nhợt nói chuyện rất vui vẻ, từ thơ cho đến ca phú rồi tới nhân sinh; triết học, cơm trưa và cơm chiều đều ăn ở tiệm cà phê. Thấy người đàn ông ăn mì Ý trộn đầy sốt cà chua, cô gái mỉm cười và nói kỳ lạ, người đàn ông mặt tái nhợt chậm rãi cười, nói:

“Em không thấy nó rất giống máu tươi sao?”

Cô gái sửng sốt, không biết nên đối đáp lại như thế nào, nhưng người nọ lại đổi đề tài nói chuyện.

Đợi đến đêm, người đàn ông mặt tái nhợt bảo có một nơi phong cảnh rất đẹp, hỏi cô gái có muốn tới ngắm không, cô gái vui vẻ đồng ý.

Hai người đi đến khu vực mới quy hoạch, bốn phía tối đen, chỉ có vài tia sáng len lỏi từ các bóng đèn đường phía xa, cô gái lúc này mới thấy sợ, hỏi: “Toledo, đây là đâu? Phong cảnh anh nói là cái gì vậy?”

Người đàn ông mặt tái nhợt xoay người đối mặt với cô gái, chậm rãi nhếch môi, đôi môi tái nhợt nhờ ánh đèn đường mỏng manh phản xuống lại đỏ tươi như máu, hắn ta cười nói:

“Tôi và em là phong cảnh đẹp nhất, nhìn nơi này đi, tối như mực, nó là nơi thích hợp cho đóa hoa máu nở rộ, để sinh mệnh của em mãi mãi dừng lại ở thời khắc đẹp nhất, thật đẹp đẽ, thật hạnh phúc.”

Cô gái lúc này mới cảm thấy nguy hiểm, quay đầu chạy trốn, vừa chạy vừa tìm di động gọi cảnh sát.

Nhưng người kia không cho cô cơ hội chạy trốn, di chuyển ra phía sau cô, đập nát di động của cô gái, sau đó một tay đỡ một tay ôm cổ, giam giữ cô gái trong lồng ngực mình.

Hắn ta chậm rãi vuốt ve cổ cô gái, từ từ vuốt lên gương mặt cô, như tình nhân nhẹ nhàng nỉ non bên tai:

“Bé ngoan, đừng sợ, không đau đâu, tôi sẽ nhẹ nhàng, em sẽ không phải chịu bất kỳ đau đớn nào.”

“Cầu, cầu xin anh, anh muốn bao nhiêu tiền, tôi sẽ cho anh hết… huhu… Xin anh tha cho tôi…” Cô gái run rẩy xin tha.

“Không, tôi không cần tiền, tôi chỉ cần em.”

Người đàn ông mặt tái nhợt mỉm cười  rồi làm phép để cô gái câm miệng, tránh ảnh hưởng đến ‘bữa cơm’ của hắn ta.

Hắn ta nghiêng đầu, mở miệng đỏ tươi, lộ ra răng nanh, cắn vào cái cổ yếu ớt của cô gái, răng nanh thoáng chốc đâm thủng vào da, máu tươi lập tức tràn ra, khiến hắn ta hưng phấn…

Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, một quả cầu màu đen từ trên trời giáng xuống, nện thật mạnh vào đầu người đàn ông, hắn ta kêu lên một tiếng rồi ngã xuống đất, cô gái bị trúng thuật thoát khỏi vòng tay hắn ta, cũng ngã trên mặt đất, không ngừng rên rỉ.

Đan Tiêu mang theo Lăng Mục Du và ba người Cao Trác Thước, súc địa thành thốn (*) tới.

(*) Súc địa thành thốn là một phép thuật, nghĩa là thu đất lại, từ vài dặm thành 1 thốn, như vậy khi đi sẽ nhanh hơn rất nhiều, mỗi bước đi vài dặm.

“Tà yêu đâu?”

Lăng Mục Du chỉ thấy một cô gái đang nằm rên rỉ dưới đất, nghi ngờ nói:

“Không lẽ nó lại thoát? Anh lấy vỏ hạch đào đánh yêu, lực sát thương chắc chắn yếu. Đáng ra phải lấy gạch mới đúng.”

“Anh đã ra tay, một con yêu cấp thấp sao chạy thoát nổi.” Đan Tiêu cảm thấy rất tủi thân khi Tiểu Ngư nghi ngờ năng lực của y —— y rất lợi hại, mạnh ở mọi phương diện.

Cao Trác Thước bật đèn pin di động, lật âu phục trên mặt đất ra, xách một con dơi lên.

“Con dơi yêu!” An  Thành Thụ nói.

“Nó không giống bất cứ chủng loại dơi bản địa nào của Hoa Quốc.” Khương Lễ Kiệt nói.

Lăng Mục Du cũng tò mò nhìn:

“Yêu quái nước ngoài sao? Không phải yêu quái ngoại quốc sau khi bị Đan Tiêu đánh, không dám bước chân vào Hoa Quốc nữa à?”

“Chắc chắn là nhập cư trái phép.” Cao Trác Thước nói: “Mang về thẩm vấn, mấy vụ án mạng kia chắc chắn có liên quan đến nó.”

Lăng Mục Du nhìn chằm chằm dơi hút máu, hỏi Đan Tiêu:

“Ở nước ngoài có rất nhiều chủng loại yêu quái hả?”

Đan Tiêu: “Rất nhiều, nhìn chúng rất kỳ quái.”

Lăng Mục Du nhặt một nhánh cây dưới đất lên, chọc con dơi đang hôn mê trong tay Cao Trác Thước, không biết nghĩ tới cái gì, cười hắc hắc ra tiếng.

Ba người Cao Trác Thước liếc nhìn nhau, nhanh chóng mời viện trưởng giải thuật cho cô gái, gọi điện cho cảnh sát đem người đi, bọn họ còn phải trở về thẩm vấn con dơi yêu này.

Gấp đến nỗi vì sao Lăng quản lý lại cười như vậy, bọn họ không hề muốn biết.

Thật đấy!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN