Đừng Cúi Đầu Mà Khóc, Hãy Ngẩng Đầu Mà Đi!
Phần 2-6
Hơn nửa tháng sau là sinh nhật của Tiểu Mao.
Chúng tôi định sẽ tổ chức một bữa tiệc sinh nhật cho cô ấy, nhưng lại hay tin cô ấy đã đi Bắc Kinh.
Hai ngày sau, cô ấy trở về, người ngợm bơ phờ, hai mắt đỏ au.
Cô ấy đến Bắc Kinh làm gì chúng tôi đều đoán được bảy tám phần, nhưng chẳng ai dám hỏi đã có chuyện gì xảy ra.
Tuy vậy, tôi vẫn nói một câu: “Tốt với một người đến mức đánh mất cả bản thân mình, như vậy có đáng không?”
Tiểu Mao nói: “Lát nữa em đến nhà anh, anh đưa thùng đồ kia cho em đi.”
Tôi hỏi: “Lão Lý nói với em rồi hả?”
Cô ấy cố nặn ra một nụ cười đầy bất lực, khẽ gật đầu.
Lão Trần nói: “Bọn anh đi cùng em.”
Tiểu Mao đáp lại: “Không cần đâu, em lấy đồ xong là đi ngay.”
Tiểu Mao cứ thế lặn mất tăm hai tháng, một hôm cô ấy đột nhiên nhắn tin cho tôi.
Cô ấy nói: “Anh đến Điền Tử Phường với em một chuyến đi.”
Tôi hỏi: “Đến Điền Tử Phường làm gì?”
Cô ấy nói: “Em ngứa tay, muốn chụp ảnh.”
Chúng tôi chụp cho đến lúc trời chập tối, đến khi máy ảnh hết pin phải đổi sang dùng điện thoại, một lát sau thì đến điện thoại cũng tắt nguồn.
Tôi lấy sạc dự phòng ra đưa cho cô ấy, Tiểu Mao mở nguồn, nhập mật mã một cách thuần thục rồi đột nhiên bật khóc.
Tôi ngỡ ngàng, cuống quýt tìm khăn giấy, Tiểu Mao lấy lại tinh thần rồi nói: “Không sao, chỉ là em chợt nhận ra mật mã của em vẫn là ngày sinh nhật của anh ấy, vì quen rồi nên không để ý, em thay mật mã luôn bây giờ đây.”
Người trong kí ức đã rời đi nhưng điện thoại vẫn còn thay bạn ghi nhớ.
Ăn cơm xong, tôi muốn đưa cô ấy về nhà, Tiểu Mao nói: “Không cần đâu, em muốn ngồi tàu điện ngầm một mình.”
Tôi nói: “Chú ý an toàn nhé.”
Trước khi đi, cô ấy hỏi tôi: “Anh có biết thích một người là cảm giác như thế nào không?”
Tôi đáp lại: “Là mỗi giờ mỗi phút đều muốn biết tin tức của người đó sao?”
Cô ấy lại nói: ” Anh nói đúng một nửa rồi. Khi anh rất thích một người, anh sẽ mong người ấy tham dự vào cuộc sống của mình, mong mọi cảm xúc của mình đều được người ấy đáp lại. Người ấy chỉ cần trả lời chậm một chút thôi, anh sẽ lập tức cảm thấy người ấy không quan tâm đến anh nữa, bởi vì chúng ta đều quá sợ đánh mất nên dù chỉ một chút gió lay cỏ động thôi cũng không chịu được.
Cô ấy lại hỏi: “Vậy anh có biết khi một người không thích anh nữa sẽ có biểu hiện gì không?”
Tôi lắc đầu. Cô ấy nói: “Đó là người ấy không còn chia sẻ cuộc sống của người ấy với anh, cũng không đáp lại anh nữa.”
Hôm sau, Tiểu Mao khóa hết tất cả ảnh của mình lại, xóa sạch những bài hát từng chia sẻ trên dòng thời gian, còn bán luôn cả máy ảnh và trả lại căn phòng đang thuê tại Thượng Hải.
Tôi lo lắng cho Tiểu Mao nên nhắn tin cho cô ấy.
Tiểu Mao trả lời: “Có đôi lúc anh đứng ngay trước cửa nhưng lại chẳng buồn mở nó ra nữa. Anh cứ nghĩ mình đang chia sẻ cuộc sống, nhưng thật ra chỉ là đang tự mình tìm vui thôi. Em đã khóa hết tất cả hồi ức lại, không cần chìa khóa, cứ xem như đó là bí mật của riêng mình đi.”
Sau đó, Tiểu Mao rời khỏi Thượng Hải, từ ấy cũng không còn chia sẻ nhạc và ảnh trên dòng thời gian nữa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!