Đừng Cúi Đầu Mà Khóc, Hãy Ngẩng Đầu Mà Đi! - Phần 2-5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
637


Đừng Cúi Đầu Mà Khóc, Hãy Ngẩng Đầu Mà Đi!


Phần 2-5


     Một đêm mùa xuân năm 2015, lúc này tôi đang ở Thượng Hải.
     Lão Lý đưa tôi tất cả những tấm ảnh Tiểu Mao từng gửi cho cậu ta.
     Tôi nói: “Đây đều là ảnh Tiểu Mao chụp cho cậu, cậu để chúng ở chỗ tớ thì không được hay lắm.”
     Lão Lý nó: “Vậy cậu tìm dịp nào đó trả lại cho cô ấy giúp tớ.”
     Tôi tò mò: “Ngay cả gặp mặt cô ấy một lần cậu cũng không muốn sao?”
     Lão Lý đáp lại: “Tớ không gặp cũng là vì muốn tốt cho cô ấy thôi.”
     Tôi thở dài, “Cậu không gặp cô ấy chẳng qua vì cậu muốn lòng mình được thoải mái thôi.”
     Bầu không khí chìm vào yên lặng.
     Lão Lý lên tiếng phá vỡ sự yên lặng: “Giúp tớ nói tiếng xin lỗi với cô ấy.”
     Tôi nói: “Mặc kệ cậu. Muốn nói thì cậu tự nói với cô ấy đi.”
     Cậu ta không nói gì, sau đó lập tức lái xe rời đi.
     Chỉ còn tôi không biết phải mở lời với Tiểu Mao thế nào.

     Tôi gọi điện thoại nhưng cô ấy không bắt máy. Đến nơi cô ấy thuê nhà, bạn cùng phòng nói cô ấy ra ngoài từ chiều đến giờ vẫn chưa về.
     Tôi nghĩ một hồi lâu rồi quyết định đến công viên mà cô ấy từng cầu hôn lão Lý để tìm. 
     Quả nhiên cô ấy ở đó, toàn thân đầy mùi rượu, đang cố sống cố chết ôm chặt lấy một gốc cây gọi tên lão Lý.
     Tôi ra sức kéo cô ấy ra nhưng lại bị cô ấy quay sang ôm chặt.
     Cô ấy nói: “Anh đừng kéo em, để em ôm anh ấy một lúc đi.”
     Tôi nói: “Dương Tiểu Mao! Em đừng có mượn rượu giả điên nữa! Anh đưa em về nhà.”
     Cả người Tiểu Mao bỗng nhiên nhũn xuống, sau đó cô ấy ngồi tựa vào gốc cây nói: “Em biết chứ, em biết mình đang mượn rượu giả điên chứ, nhưng chỉ khi em làm như thế, em mới có thể xem gốc cây này thành anh ấy.”
     Trong đầu chợt hiện lên dáng vẻ của mình ngày trước, tôi bèn đi đến bên cạnh gốc cây ngồi cùng cô ấy: “Bao giờ em muốn về thì nói cho anh biết.”
     Đợi đến lúc cô ấy gào khản cả giọng rồi, tôi đón xe đưa cô ấy về nhà.
     Ngồi trên xe, cô ấy đột nhiên hỏi: “Lư Tư Hạo, anh nói xem có phải là lỗi của em hết không?”
     Tôi không biết nên nói gì, chỉ đành đáp lại: “Vậy hãy quên hết đi.”
     Cô ấy khóc: “Em không quên được, em luôn cảm thấy anh ấy sẽ quay trở lại nên em vẫn đợi.”
     Tôi còn chưa kịp lên tiếng thì cô ấy đã tựa đầu lên lưng ghế phía trước ngủ thiếp đi.
     Tôi không tài nào nói ra được câu “Lão Lý đã trả lại hết những tấm ảnh của em rồi.”

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN