Đừng Cúi Đầu Mà Khóc, Hãy Ngẩng Đầu Mà Đi! - Phần 2-4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
710


Đừng Cúi Đầu Mà Khóc, Hãy Ngẩng Đầu Mà Đi!


Phần 2-4


     Năm 2014, Tiểu Mao tốt nghiệp, cô ấy nhắn tin cho chúng tôi: “Em đến Bắc Kinh tìm lão Lý, thu xếp thời gian tụ tập một bữa đi.”
     Ngày hôm đó, chúng tôi ở Hậu hải, gió đêm mùa hè cứ thổi làm cho tinh thần con người ta cũng giao động theo.
     Tiểu Mao cũng bị bầu không khí ấy ảnh hưởng, cô kéo tay lão lý dừng lại.
      Lão Lý quay lại ngờ vực hỏi: “Sao vậy?”
     Tiểu Mao nhìn thẳng vào mắt cậu ta nói: “Cưới em đi.”
     Thế nhưng lão Lý lại trốn tránh ánh mắt chờ mong của Tiểu Mao: “Em đợi thêm một thời gian nữa nhé.”
     Tiểu Mao nói: “Em đã đợi hai năm rưỡi rồi.”
     Lão Lý đáp lại: “Em đừng gây sự nữa, đợi anh khá hơn một chút, đợi chúng ta ổn định hơn chút nữa rồi tính.”
     Tiểu Mao đột nhiên hét lớn: “Em chưa bao giờ sợ khổ, chỉ sợ không được ở bên anh thôi.”
     Lão Lý không trả lời thẳng mà chỉ nói: “Bao nhiêu bạn bè đang nhìn kìa, ngoan nào, chúng ta về nhà rồi nói.”
     Hai mắt Tiểu Mao ầng ậc nước: “Anh làm sao vậy? Trước đây anh có như thế đâu, trước đây rõ ràng anh đã đồng ý rồi mà.”
     Lão Lý nói: “Em có biết áp lực sống ở Bắc Kinh lớn thế nào không? Em có biết anh không muốn em phải chịu khổ cùng anh không? Em có biết cái gì là sát hạch thành tích không? Chẳng phải anh đã nói đợi anh khá hơn một chút rồi sao?!”
     Tiểu Mao đột nhiên nói: “Có phải anh làm chuyện gì có lỗi với em rồi không?”  

     Lão Lý sững sờ, mãi mới thốt ra được một chữ: “Hả?”
     Tiểu Mao gằn từng chữ nói: “Vậy anh nói xem vì sao gần đây không nhắn tin cho em nữa?”
     Lão Lý nói: “Anh đã trả lời tin nhắn của em rồi còn gì?”
     Tiểu Mao nói: “Hai tiếng sau mới nhắn lại cũng tính là trả lời sao?”
     Lão Lý thở dài: “Em cũng vừa phải thôi.”
     Tiểu Mao tóm lấy cánh tay lão Lý rồi nói: “Được, vậy em hỏi anh lần nữa, vì sao trong phòng của anh không có bàn chải đánh răng của em, không có khăn mặt của em? Anh nói đi!”
     Lão Lý hất tay Tiểu Mao ra, “Em không ở đó hai tháng rồi, anh dọn dẹp một chút thì đã sao?”
     Tiểu MAo nói: “Mới không ở đó hai tháng mà anh đã dọn dẹp sạch sẽ toàn bộ những dấu vết còn lưu lại của em như vậy sao?”
     Lão Lý không trả lời được, quay người bỏ đi, để lại Tiểu Mao đứng ngẩn người tại chỗ.
     Tôi có chút tức ngực, khó thở.
     Bánh bao vốn đang cầm máy ảnh quay chúng tôi, nhất thời cũng không biết phải làm sao.
     Tiểu Mao quay về phía Bánh Bao nói: “Anh quay cái gì mà quay!”
     Vừa dứt lời liền muốn giật lấy chiếc máy ảnh ném xuống đất làm Bánh Bao phải liều mạng bảo vệ nó.
     Tiểu Mao làm loạn lên được một lúc thì bắt đầu từ từ ngồi sụp xuống, vùi đầu vào giữa hai đầu gối.
     Chúng tôi đều biết cô ấy đang khóc.

Yêu thích: 5 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN