Đừng Cúi Đầu Mà Khóc, Hãy Ngẩng Đầu Mà Đi!
Phần 2-7
Năm 2016, cuộc sống của tôi ở Bắc Kinh bắt đầu đi vào quỹ đạo.
Có một hôm, Tiểu Mao nhắn tin cho tôi, chúng tôi gặp nhau tại Tam Lý Đồn.
Cô ấy nói: “Lần trước em đến Bắc Kinh là vào sinh nhật em đấy.”
Tôi nói: “Lúc đó, bọn anh còn định tổ chức sinh nhật cho em, thế mà em lại bỏ rơi bọn anh, một mình chạy đến Bắc Kinh.”
Cô ấy nói: “Gì mà bỏ rơi các anh chứ, là em bỏ rơi chính mình thì có ấy.”
Cô ấy nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên nói: “Thì ra đây chính là Bắc Kinh sao?”
Cô ấy nói: “Không giống nhau.”
Cô ấy nói: “Có một khoảng thời gian, em cực kì muốn đến Bắc Kinh, thậm chí còn giấu tất cả mọi người nộp hồ sơ xin việc ở đây. Thật ra em đã tìm được việc rồi, chẳng qua chưa nói với lão Lý thôi. Hôm sinh nhật đó, em đã nghĩ đây là lần cuối, em sẽ cho lão Lý một cơ hội cuối cùng. Không ngờ ngay cả sinh nhật của em anh ấy cũng không còn nhớ nữa. Lúc đó em chợt hiểu ra, là tự em mãi không chịu buông tha cho chính mình. Không phải em không muốn cho lão Lý một cơ hội, mà là cho chính mình một cơ hội cuối cùng để buông bỏ.”
Tôi nghiêm giọng nói: “Một năm trôi qua, đồng chí Tiểu Mao, em trưởng thành rồi.”
Tiểu Mao nhảy dựng lên: “Trưởng thành cái quái gì, em đây vẫn luôn luôn trẻ trung, mãi mãi mười tám tuổi, mười tám tuổi nhé!”
Tôi giơ tay đầu hàng nói: “Vâng vâng vâng, em mười tám, em mười tám, đóa hoa của Tam Lý Đồn.”
Tiểu Mao nói: “Anh đi chụp ảnh với em đi.”
Tôi nói: “Lại nữa hả?”
Cô ấy nói: “Thế nào, không bằng lòng à?”
Tôi đầu hàng lần nữa: “Được được được, chụp thì chụp.”
Tôi còn tưởng cô ấy sẽ chụp rất lâu, nhưng mới chụp được ba tấm cô ấy đã dừng lại, lấy thẻ nhớ trong máy ảnh ra.
Cô ấy ném thẻ nhớ cho tôi rồi nói: “Thùng ảnh kia em vứt đi rồi, nhưng lại không nỡ vứt cái thẻ nhớ này. Dung lượng thẻ nhớ này vốn cũng sắp đầy rồi, lần này, cuối cùng cũng có can đảm chụp cho đầy thẻ nhớ, anh giữ lấy đi, không thì đưa cho Bánh Bao. Những hồi ức trong đó không còn quan trọng với em nữa, nhưng em nghĩ, có lẽ các anh vẫn muốn giữ lại.”
Về đến nhà, tôi mở thẻ nhớ lên, bên trong là tất cả ảnh cô ấy chụp vào những năm đó, có một số chụp lão Lý, một số ảnh tự chụp sau khi cô ấy biết cách dùng giá ba chân, tất nhiên còn có một số ảnh chụp tôi và Bánh Bao nữa.
Tôi nhìn những tấm ảnh ấy mà bật cười, thầm nghĩ hóa ra hồi đó chúng tôi trông như thế đấy.
Vừa cười vừa lưu lại một tấm gửi cho Bánh Bao, Bánh Bao ngay lập tức trả lời: “Lão Lư, không ngờ bao nhiêu năm qua nhan sắc của chúng ta lại tiến bộ nhiều đến thế.”
Tôi đáp lại: “Hừ.”
Tôi vừa trò chuyện vừa lưu hết mấy tấm hình đó gửi qua cho cậu ấy, hệ thống thông báo với tôi rằng bên trong có hai đoạn clip.
Tôi mở lên xem, nụ cười trên mặt liền trở nên cứng đờ.
Một đoạn là Bánh Bao chạy vòng vòng quanh hai người họ quay lại ngày đó.
Trong đoạn clip ấy, hai người họ hạnh phúc biết bao, vậy mà hiện tại, họ đã chẳng còn liên quan gì đến nhau nữa rồi.
“Đồng chí Lý, tương lai anh có bằng lòng cưới em không?”
“Đương nhiên rồi.”
Một đoạn khác là hôm ở Hậu Hải, Bánh Bao cầm máy ảnh quay lại.
Năm phút trước khi họ cãi nhau, vẫn còn một đoạn đối thoại nữa.
“Lão Lý, hình như từ trước tới giờ anh chưa từng chụp ảnh cho em xem.”
“Tiểu Mao, anh làm gì có nhiều thời gian để chạy khắp nơi chụp ảnh như em chứ.”
Sau đó, Tiểu Mao nói: “Cưới em đi.”
Lão Lý đáp: “Đợi thêm một thời gian nữa.”
Tôi chợt nhận ra điều gì đó, lập tức mở những tấm ảnh mà Tiểu Mao chụp một mình lên xem.
Cuối cùng, tôi cũng hiểu cảm giác ngờ ngợ khi nãy là gì rồi.
Trong tất cả những tấm ảnh Tiểu Mao chụp một mình, cô ấy luôn luôn đứng ở phía bên trái của khung hình.
Vì cô ấy đã từng nói, lão Lý thích đứng bên phải của cô ấy.
Nước mắt tôi không ngừng rơi xuống.
Tôi bỗng nhớ đến câu nói của Dương Tiểu Mao: Thích một người chính là muốn chia sẻ cuộc sống của mình với người ấy.
Giống như khi thấy tuyết rơi đầy trời liền muốn chụp lại cho người ấy xem; lúc nghe được một bản nhạc hay liền muốn hát cho người ấy nghe; cảm giác kích động khi đó, hy vọng không cần nói ra cũng có người thấu hiểu. Thích một người chính là khi nhìn thấy những điều tốt đẹp liền muốn chia sẻ cùng người ấy.
Sau này, khi hành lang đã nhuốm sắc hoàng hôn, mùa đông bị trận tuyết lớn đánh thức, nỗi nhớ cất giấu trong bản nhạc, nhưng lại tìm không được người để sẻ chia. Từ biệt là khi nhìn thấy những điều tốt đẹp nhưng lại chẳng thể nói cùng bạn nữa rồi…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!