Đừng Cúi Đầu Mà Khóc, Hãy Ngẩng Đầu Mà Đi! - Phần 3-2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
922


Đừng Cúi Đầu Mà Khóc, Hãy Ngẩng Đầu Mà Đi!


Phần 3-2


     Lúc bấy giờ, cậu ấy vẫn chưa được xem là bạn thân nhất của tôi.
     Dù sao cũng không học chung một lớp, cùng lắm chỉ có giao tình thẻ Thủy Hử mà thôi.
     Không ngờ lên cấp hai, chúng tôi lại trở thành bạn cùng lớp, cho đến tận khi tốt nghiệp cấp ba chúng tôi vẫn là bạn cùng lớp.
     Tình bạn của chúng tôi được thăng cấp vào năm 2006.
     Năm 2006, cậu ấy bắt đầu yêu sớm, à, không đúng, là bắt đầu yêu đơn phương.
     Năm đó, World Cup được tổ chức tại Đức, trong lớp có một chiếc tivi dùng để xem “Ba mươi phút thời sự”, bình thường không được mở. Tội cho chúng tôi cứ nghĩ mãi về World Cup nhưng lại không thể theo dõi tin tức về giải đấu. Lão Trần vỗ đầu một cái, nói là có thể bật tivi kia lên để xem kênh thể thao mà!
     Không ngờ chúng tôi vừa mới thưởng thức bóng đá được đúng năm phút thì thầy chủ nhiệm đã xuất hiện trước cửa lớp một cách thần không biết quỷ không hay, lớn tiếng mắng: “Ai mở vậy hả?!”
     Lão Trần vừa định đứng lên tự thú thì Đại Đinh đã đứng lên nói: “Thưa thầy, là em mở ạ.”
     Thầy chủ nhiệm thấy lớp trưởng đứng lên nhận tội thì chỉ nói “Lần sau đừng mở nữa” rồi cho qua.
     Lão Trần đã động lòng kể từ khi ấy, không cách nào thoát ra được.
     Lúc đó, tình cảm của tôi với một cô gái lớp bên cạnh cũng vừa chớm nở.

     Hai chàng trai thẳng độc thân mệnh khổ chúng tôi hợp lại: “Hai chúng ta có thể hỗ trợ lẫn nhau mà!”
     Từ đó, chúng tôi từ bạn thân trở thành anh em.
     Thế là trên lớp chúng tôi chuyền giấy cho nhau, cùng nhau ủ mưu lớn.
     Hai chúng tôi tài năng hơn người, chẳng bao lâu sau đã nghĩ ra một cách, đó chính là… chép lời bài hát!
     Năm 2006, Châu Kiệt Luân thống trị một nửa làng nhạc Hoa Ngữ, ai cũng nghêu ngao hát “Đài Hoa Cúc”, ngay cả người lớn vốn chẳng bao giờ để ý đến những ca khúc đang thịnh hành cũng vì bài “Nghe lời mẹ” mà chủ động mua album của Châu Kiệt Luân về cho chúng tôi nghe.
     Còn tôi vì bài “Dịu Dàng” mà bắt đầu nghe nhạc của Mayday, hoàn toàn chìm đắm trong giai điệu của ca khúc “Chẳng Thể Nghe Thấy”.
     Thế là chúng tôi một người bắt đầu chép bài “Ngày Nắng”, một người bắt đầu chép bài “Dịu Dàng”.
     Trước khi gửi lời bài hát đi, chúng tôi cùng xem lá thư của nhau.
     Cậu ta vỗ mạnh lên vai tôi, lớn tiếng mắng: “Lư Tư Hạo, cậu bị hâm à?! ‘Không quấy rầy em chính là sự dịu dàng của anh’ là câu nên dùng để tỏ tình đó hả?”
     Tôi vỗ bàn đứng lên: “Cậu nhìn lại bản thân đi, ‘Xưa kia có một người yêu em rất lâu, nhưng lại hết lần này đến lần khác bị cơn gió thổi ra xa thật xa’ là dùng để chia tay thì có ấy đồ ngốc!?”
     Lão Trần nhìn tôi bằng vẻ mặt “Cậu thì hiểu cái quái gì”, tôi trả lại cậu ta ánh mắt “Tớ hiểu đấy”.
     Sau đó thì sao? Sau đó, chúng tôi đều chịu đòn đả kích từ đối phương, không ai gửi thư tình đi nữa.

Yêu thích: 5 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN