Yêu Thêm Lần Nữa Đi Em
Phần 6
YÊU THÊM LẦN NỮA ĐI EM 6
Người ta nói đẹp trai không bằng chai mặt các bác ạ . cô đã không muốn trả lời rồi mà hắn vẫn không tha. Ngày ngày vẫn chăm chỉ nhắn tin chúc buổi sáng, buổi trưa, buổi chiều, buổi tối và ngủ ngon. Đến bữa cơm vẫn chăm chỉ hỏi han xem ăn gì, ăn chưa và dặn dò đừng bỏ bữa.
Đó chỉ là một cách quan tâm đơn giản. Nhưng lại như một liều thuốc gây nghiện mà người ta không ngờ rằng mình đã vướng vào nó từ khi nào.
Sáng nay dòng tin nhắn hiện lên khiến cô bật cười. Một câu nói đấy chất giận hờn trẻ con, từ một người con trai không ai nghĩ là đã 26 tuổi đầu. Vừa chân thành vừa ngây ngô. Vừa làm người ta phải cười, nhưng cũng khiến tâm trạng khó ở hơn, lòng rộn lên vài cơn sóng.
-Có thấy buồn cười không khi mà em đang nói chuyện một mình, trong khi người khác nghe thấy, đọc được mà không thèm trả lời.
–Tại cảm giác dòng chữ “đã xem” mà không trả lời khiến cho người ta cảm thấy mình thật là vô dụng. có phải em phiền phức lắm đúng không?
-Em không phải là một thằng trẻ con nữa em cũng không còn bông bột suy nghĩ vội vàng nhưng mà em muốn cho đi thì cũng phải được đáp lại dù chỉ là một chút thôi.
Cô vẫn không trả lời. Bởi không muốn cho cậu ta hi vọng. Tình yêu là thứ cảm xúc nhất thời, không đáp lại. Khắc họ sẽ tự rời đi.
Sau dòng tin nhắn ấm ức, cậu ta im lặng thật. Cả ngày chẳng một dòng hỏi han lại khiến cô thấy khó chịu. Người ta nói, theo tình tình chạy, trốn tình tình theo là đúng không sai. Cưa gái già chỉ có chiêu mưa dầm thấm lâu là hiệu quả nhất.
Buổi tối,cậu ta đăng lên cái mặt đỏ chót cùng đôi mắt đỏ, chụp cùng cái cổ tay băng trắng với dòng tip.
-Chán đời, ai hiểu.
-Đau lắm, ai thương..
Gái nhảy vào nhận hiểu, nhận thương không ít, nhưng không ai quan tâm hắn cần phải làm gì với cái mặt say rượu và bàn tay bị thương kia.
Nhìn cái ánh mắt đó. Cô lại động lòng. Bấm gửi một dòng tin nhắn thay vì comment như mọi người.
-pha nước chanh uống cho giải rượu.
-Không có chanh.
Người ta trả lời cộc lốc vậy.
-Nhà bếp Không có hả?
-không biết, ai mò xuống đấy bao giờ.
-Thế ăn bằng gì.
-Ăn cơm. Nhưng trong nhà ăn chứ không ai vào bếp.
-Vậy quanh đó có quán nước. Nhờ họ pha mình trả tiền.
-Bộ đội nghèo. Tiền đâu ra.
-Nghèo gì.
-Người ta chê đó.
-Ai dám chê.
-Có người nói lương thấp không đủ ăn. Nên không muốn quen. Đó là thật. Nên đành chấp nhận.
Hắn nói như dỗi hờn. Làm cô buồn cười. Cô hỏi sang chuyện khác.
-Vậy tay bị sao.
-Bong gân.
-Sao bị.
–Đánh bóng mạnh quá. Đập trượt.
-Đi bác sĩ chưa.
-Xuống quân y họ cho cao dán.
-Lúc đầu có chờm đá không.
-Không. Lúc đầu không thấy đau. Chơi xong mới thấy.
-Chắc lúc ấy đang mải bóng.
-Đầu óc chả tập trung được.
-Sao vậy.
-Còn sao nữa.
Hắn lại tỏ ra giận dỗi.
-Thôi. Kệ. Đau phải chịu. Ai thương.
-Gởi địa chỉ. Mai chị gửi cho lọ dầu bóp. Nhanh khỏi lắm.
-Chị không thích thì quan tâm làm gì. Cho người ta hi vọng rồi lại cướp đi.
Hắn nói vậy các bạn bảo nên thương hay nên giận. Cô xuống nước dỗ dành.
–Được rồi. Cứ bóp cho khỏi đi, rồi chị giới thiệu em cho.
-Không cần.
-Em hành xử như trẻ con ý.
-Này, nói ai trẻ con đấy. Mình hơn bao tuổi mà có quyền nói người Khác trẻ con.
-Chị hơn em 5 tuổi. Được chưa nào.
Cậu ta gửi cho cô một bức ảnh chụp cận mặt. Già nhăn nhó. Cô bật cười.
-Người ta bảo năm nay hơn 30 đấy.
-Người ta còn bảo chị hơn 40 cơ.
-Đâu… Xem nào.
-Còn lâu.
-Chị làm người ta tò mò thì người ta càng nghĩ đến chị.
-Không ai khiến nhà em tò mò.
-Nhưng chị cứ thả mồi thế. Ai mà chịu được.
Cô gửi cho hắn một tấm hình xấu. Một lát sau.
-Ồ…
-Chị già mà.
-Mắt đẹp nhỉ. Môi cũng đẹp.
-Chị già rồi.
-Chắc nhìn hai đứa mình. Người ta nghĩ bằng tuổi thôi.
-Điên vừa thôi.
-Thật.
-Chị nghĩ là… Em nên tìm một người tầm tuổi em để quen.
-Nói chuyện với bọn bằng tuổi đã chán, nói với bọn ít tuổi hơn mệt hết cả người.
-Tại sao.
-Vì tuổi đó vẫn mơ mộng. Đòi hỏi mình đóng vai hoàng tử cưỡi bạch mã. Mà mình nghèo. Đi con xe cỏ thôi, lương thấp, ăn chẳng xong. Thời gian không có. – Em đòi quan tâm thì ai mà quan tâm được.
-Vậy gái già cũng thế thôi
-Không. Gái có tuổi suy nghĩ chín chắn hơn, biết lo toan, và hiểu hoàn cảnh bộ đội hơn.
-Cũng có người nọ người kia.
-Nhưng họ vẫn hiểu chuyện hơn.
-Chị cũng có đứa em cứng tuổi rồi.
-Bao nhiêu ạ.
-Bằng em.
-Nhưng không phải giáo viên đâu.
-Em quan trọng gì. Em thấy hợp tính nhau là được. Lấy vợ phải chọn tính cách chứ ai chọn ngành nghề.
-Uh.
-Quan trọng là hiểu công việc của chồng. Yêu thương chăm sóc gia đình lúc chồng vắng nhà.
-Chấp nhận yêu xa.
-Em muốn đưa vợ về gần gần. Cuối tuần nghỉ thì về, hay tranh thủ về.
-Cái đó tùy cô chú. Chị không biết.
-Sao chị không nghĩ đó là chị.
-Không… Chị không thích tuyển phi công. Chị nói ngay từ đầu. Chị không có ý gì với em cả.
-Được rồi. Chấp nhận.
-Vậy mai chị cho số hai đứa làm quen nhé.
-Vậy. Để em hẹn bạn ý đi uống nước.
-Uh.
-Chị đi cùng đấy. Không bạn ý ngại.
-Gớm. Nó còn lanh hơn em. Có gì ngại.
-Lanh quá em sợ đấy. Tìm giúp em người bình thường thôi. Tính như chị là được.
-Tính chị khó ưa lắm.
-Không ai ưa,em ưa.
-Chém ít thôi.
-Chị bảo bạn ý đi. Rồi cho em số. Nhưng mà em nói trước. Là do chị nhận mai mối đấy. Chị mà mối không được là em bắt chị phải thay thế vào đó. Là do chị tất đấy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!