Yêu Thêm Lần Nữa Đi Em
Phần 7
YÊU THÊM LẦN NỮA ĐI EM 7
Lục mãi trong đống ảnh của tên trẩu tre này mới được cái ảnh tử tế để gửi cho đứa em họ cũng ế.
Nói thật, đây là lần đầu tiên cô vào xem album ảnh của người khác. Lại xem của một kẻ vừa lầy vừa nhây. Nói chung, bộ đội nổi tiếng là nguyên tắc, cứng nhắc, vậy mà tên này dường như vẫn giữ nét ngông nghênh của lứa tuổi mình. Lứa tuổi mà lúc nào cũng nghĩ mình đã lớn.
Nhìn cũng chả đẹp trai, mắt còn một mí, hai mấy tuổi mà già nhăn nhó. Trông như ông già đau khổ. Còn chả vớ được cái hình cười nào.
Gửi cái hình cho đứa em họ với dòng quảng cáo rất bắt tai.
-Bộ đội cao to đẹp trai, chưa vợ, gần nhà mình?
-Mắt bà mù à mà khen thằng này đẹp.
-Thấy cũng được mà. Con trai nó chụp đâu có cầu kì.
-Thì cũng phải nhìn tươm tươm tí.
-Mày lấy chồng hay lấy người mẫu.
-Em lấy chồng mà cũng phải ưa nhìn mới có hứng chịch chứ.
-Mẹ mày… Lấy chồng phải xem thằng tử tế biết quan tâm chia sẻ, biết nghĩ cho gia đình chứ đẹp ăn làm sao được. Rồi lại khổ như tao.
-Quên đi, em yêu 50 chọn 10 lấy 1. Tuyển kĩ lắm.
-Chờ đấy.
-Thế hắn bao tuổi.
-25-26 gì đấy.
-Bà tính tuyển phi công à.
-Không. Phi công nào. Giới thiệu cho mày đó.
-Em chê đó.
-Cứ gặp làm quen. Dù sao hắn công việc cũng ổn định rồi. Lại bộ đội ở gần đây.
-Quê đâu ạ.
-Nam định.
-Không xa lắm.
-Mày nhận lời đi. Ế mẹ nó dài hơi rồi đừng có mà kiêu nữa.
-Mình đẹp, mình có quyền.
-Vâng. Mày quá đẹp. Đẹp chết người.
-Vì Thúy kiều đẹp mà Từ Hải mới chết.
-Thôi mày lý sự ít thôi. Chốt đi.
-Em bất ngờ quá.
-Cứ nhận lời đi. Tao nhắn số mày cho nó làm quen. Yêu được thì yêu. Bộ đội nhiều thời gian. Lãng mạn, tâm lý tâm lý lắm.
-Chị cái gì cũng biết.
-Chả vậy. Nhận lời đi không nó lải nhải xin tao mệt người.
-Nó bám chị dai à.
-Không. Là chị hứa giới thiệu cho nó.
-Làm sao chị quen nó.
-Gặp nó mà hỏi cho có câu chuyện làm quen.
-Được rồi. Em đi thì chị cho em cái gì.
-Một khẩu súng 20 cm đấy còn gì. Sư bố cô. Đòi hỏi.
-Bà cũng mất dạy lắm.
-Haha.
-Nấu bún riêu ốc cho em ăn.
-Xong việc tao nấu cho mày bún thập cẩm luôn.
-Thêm giò cả bò cả chả cá nhé.
Vâng.
-Được. Vì món bún thập cẩm. Em đi.
-Vậy mày yêu mỗi cái dạ dày à.
Thì có ăn mới có sức yêu bà già ạ.
-Tao cho số mày cho nó nhé.
-Okok. Em đi làm đây. Chị ngồi hóng hớt đi nhé.
-Bye.
Cô gửi số điện thoại của đứa em cho cậu ta kèm theo một dòng quảng cáo vô cùng hấp dẫn nữa.
-Em họ chị. Bằng tuổi chú đấy, chưa chồng, xinh gái, làm kế toán, biết nấu ăn, thích chó, và tốt tính.
-Nghe hay đấy nhỉ. Thế chị chấm mấy điểm.
-Tôi đi chọn vợ đâu mà chấm.
-Với tư cách chọn bạn gái cho chồng đi.
-Gớm cái nhà cậu. Ví với von.
-Thì cứ thử đi. Chị cho bạn ý mấy điểm.
-10
-Vậy chị cho mình mấy điểm.
-2.
-Sao lại 2.
-Cậu tự hiểu được không.
-Em biết gì về chị đâu mà em hiểu.
-Không biết càng tốt. Tôi có cần cậu biết đâu.
-Ơ chị buồn cười nhỉ. Chị nói chuyện rất khiến người khác ức chế.
-Ai khiến cậu gợi ý.
-Em bảo. Chị tự tính xem mình bao điểm. Chị nói là 2 thì em mới hỏi. Để xem chị tự nghĩ mình như thế nào thôi.
-Đàn bà cũ thì còn cái gì mà điểm. Già, xấu, Tay xách con. Còn gì nữa.
-Đấy là ngoại hình. Còn tâm hồn.
-Tôi bị điên đấy cậu biết không.
-Không. Em thấy chị bình thường.
-Tôi trông thấy cậu là phát điên đấy. Cậu biết không.
-Vậy mình ở với nhau đi. Em muốn chị điên suốt đời.
-Thôi cậu tha cho tôi. Sống thực tế đi. Số em tôi đấy. Làm em rể thì nhớ đối xử tốt với em tôi. Không liệu hồn.
-Vậy làm anh rể nó thì sao.
-Thì ngủ đi. Đừng xàm nữa.
-Giờ này mà ngủ.
-Vậy làm việc đi. Giờ kiếm cơm rồi.
-Nhắn tin lát đi.
-Không ai rảnh rỗi tâm sự với Cậu đâu. Bọn trẻ cậu quen chúng ở cái tuổi yêu đương mơ mộng. Chứ giờ tụi già chúng tôi ở thời thực tế. Không tiền cạp đất mà ăn.
-Em nuôi.
-Cảm ơn.tôi không cần. Tôi thích độc lập và không muốn phụ thuộc.
-Tại sao.
-Cậu thử nghĩ xem nếu vợ cậu không chịu làm, mà mọi chi phí trông chờ vào đồng lương của cậu thì cậu nghĩ thế nào.
-Em hiểu rồi. Cảm ơn chị đã nghĩ được như vậy.
-Thế liên lạc với bé kia đi nhé. Nó dễ thương lắm.
-Vâng em cảm ơn chị. Em sẽ gọi điện cho bạn ấy hẹn gặp. Nếu bạn ấy đồng ý. Chị đi cùng nha.
-Tôi liên quan gì
-Chị mai mối. Không chúng em gặp nhau cũng ngại.
-Cậu cứ nhắn tin làm quen đi rồi tính tiếp..
-Em dễ mà. Nói qua điện thoại không thích. Gặp nói tiện hơn.
-Vậy hẹn nó đi. Thứ bảy chủ nhật nó rảnh.
-Chị rảnh không.
-Chị bán hàng.
-Vậy chị nghỉ hôm đưa bạn ấy đi gặp em đi.
-Hai đứa ngại gì. Cậu mặt dày thế lo gì.
-Chị ăn nói cẩn thận không ăn đòn đó.
-Vâng.
-Vậy thứ bảy gặp được không
-Được.
-Chị hứa không được nuốt lời
-Ok.
-Hứa đi.
-Hứa.
-Chị nhớ nhé. Thứ bảy. Không gặp không về.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!