Yêu Thêm Lần Nữa Đi Em - Phần 8
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1326


Yêu Thêm Lần Nữa Đi Em


Phần 8


YÊU THÊM LẦN NỮA ĐI EM 8
Chị chẳng biết thứ 7 đó có người chuẩn bị rất kĩ càng để gặp chị vậy mà.
Cô chuẩn bị một bộ đồ đơn giản. Vẫn là quần với áo bình thường vì còn phải về bán hàng. Vội gọi điện cho đứa em.
-Mày nhanh lên, tao đưa đến xong tao phải về bán hàng.
-Vậy để em một mình ở đấy à.
-Thì tao có gì nói với chúng mày đâu. Làm kì đà của chúng mày à.
-Kệ chứ.
-Tao ngại.
-Em không ngại. Chị ngại gì.
-Mặt mày trơ rồi. Mặt tao không trơ được.
-Vâng. Mặt chị mới dày thôi.
-Mày thích ăn đấm không.
Cô bấm tắt máy rồi chạy ra chỗ đứa em cô. Chủ yếu là để chở nó đi, sau khi để nó ở đấy ấm chỗ sẽ về và sau khi anh chị làm quen nhau xong, thì cậu ta có cơ hội để đưa con bé về. Và thế là chúng nó gần nhau hơn.
Cô đỗ trước cửa nhà nó, ngó vào gọi vọng lên gác.
-Nhanh nhanh lên con bé kia.
-Từ từ, em kẻ cái mắt, sắp xong rồi.
-Mày trang điểm từ lúc tao gọi tới giờ à. Gì mà cầu kỳ thế.
-Em phải đẹp, lúc nào cũng phải đẹp, chị rõ chưa. Đẹp có quyền. Ai để Xấu như chị chả ma nào ngó.
-Uh. Kệ mẹ tao. Xấu nhưng tao vui là được.
-Chị cũng kiếm một anh đi. Sắp đến mùa lạnh rồi, còn có gấu mà ôm.
-Thế con gái tao vứt cho ai.
-Thì vừa chăm con vừa chăm người yêu.
-Thôi, tao xin mày, đàn ông kiếp này coi như bỏ rồi em ạ.
Nó đi ra, nhìn xinh xắn sang chảnh. Cô nhìn nó một lượt. Nó xoay.
-Thế nào?
Cô gật đầu.
-Đẹp.
-Được.
-Nó nhìn cái đảm bảo nó mê.
-Mê thật không.
-Tao là con trai tao cũng mê mày.
-Em yêu chị.
-Thôi tao xin.
Con bé nhảy lên xe. Cô chở nó đến chỗ nó hẹn với cậu ta, cách nhà cô khoảng 4-5 cây số. Bực ở chỗ con trai con đứa sao không chủ động đến. Lại còn bắt người ta đi. Nhưng khi gần đến nơi thì điện thoại cô kêu. Cô lôi máy từ túi ra. Là số của cô giáo con gái. Cô vội vàng mở máy.
-Alô.
-Chị ơi. Cháu bị đau bụng. Chị qua. Xem thế nào. Em đưa cháu lên phòng y tế rồi.
-Cháu có sao không ạ.
-Thấy kêu đau bụng từ nãy.
-Thế ạ. Cô chờ chút. Em đến ngay.
Cô đỗ lại. Vội vàng quay lại.
-Mày xuống đi. Tạm grab nhé. Chị về xem cháu làm sao.
-Con bé con sao đấy.
-Cô giáo bảo nó kêu đau bụng.
-Sáng cho ăn gì.
-Cho ăn bát cháo rồi đi vào lớp thôi.
-Vậy chị em mình về.
-Mày hâm à. Hẹn nó rồi.
-Kệ nó. Việc nhà mình quan trọng hơn.
-Không được. Nói chuyện nghiêm túc rồi. Giờ mày về nốt, tao giấu mặt vào đâu.
-Thế chị cho em xuống. Em đi grab đến cũng được.
-Đi cẩn thận, nói chuyện tử tế vào. Toàn đứa lớn rồi. Không phải trò đùa đâu nhé.
-Em biết rồi. Chị về xem con bé sao đi. Có gì alo em nhé. Mà không. Xong việc em sẽ gọi.
-Uh…
Nó đi xuống xe. Cô chuẩn bị quay xe đi thì nhớ ra dặn.
-Bảo với cậu đấy là chị không đến được vì nhà có việc, đừng nói về vì con không người ta lại mất công hỏi thăm.
-Vâng.
-Liệu mà nói đấy nhé.
-Biết rồi.
Cô quay xe vội vàng chạy tới trường với con.
Nhìn con gái nằm rên rỉ thút thít trên giường mà xót. Cô tiến lại xoa đầu.
-Con đau chỗ nào
-Đây.
Nó chỉ vào bụng. Cô sờ một lượt rồi hỏi.
-Đau bên phải này hả con.
-Không.
-Thế không phải đau ruột thừa.
-Đau bên trái
-Không
-Vậy không đau đại tràng.
-Ở trên rún.
-Không
-Vậy không phải dạ dày.
-Ở dưới rún.
-Cũng không phải.
-Vậy không gặp bác nguyệt.
-Thế thì bác bị đau ở rún rồi.
-Con đau toàn thân.
Tiếng nó dễ thương làm cô phì cười.
-Vậy sáng con đi vệ sinh chưa.
-Chưa.
-Sao không đi.
-Không đi ra được.
-À…
Cô quên mất dạo này con lười ăn rau. Cho nên sẽ hay bị táo bón. Vậy mà hôm nay mải đi với trai nên không để ý tới con. Cô thấy có lỗi với con. Đã để con thiếu tình yêu của cha rồi. Giờ lại không quan tâm con nữa. Tội nghiệp lắm. Cho nên giờ cô chọn con, không muốn quen ai nữa. Không muốn chia sẻ tình cảm của mình với bất cứ ai.
-Mẹ đưa con về nhé.
-Vâng.
-Mai khỏi lại đi lớp. Rồi mẹ đón con sớm.
-Con muốn ở nhà bán hàng cho mẹ.
-Nhưng mà con phải đi học. Có con chữ, sau này mở nhiều cửa hàng. Lấy tiền nuôi mẹ. Để mẹ không phải thức khuya nữa.
-Vâng.
Hai mẹ con qua gặp bác sĩ lát rồi đưa con về nhà. Tiếng điện thoại của đứa em gọi.
-Alô.
-Sao. Con mít sao rồi chị.
-Cháu không sao. Là không đi ị được đó dì ạ.
-Ôi dào ơi. Thế mà làm như cháy nhà.
-Là cháu nó muốn dì mua kẹo cho đấy.
-Mua kẹo chứ gì. Chốc về dì mua cho cả đống.
-Thế giờ kết quả cuộc hẹn của dì thế nào rồi.
-Hahaha.
Con bé cười khoái trí trong điện thoại.
-Sao đấy.
-Ngon…
-Hahaha.
Cô cũng buồn cười theo kiểu nó cười.
-Mày ăn nó luôn rồi hả.
-Ai dám. Em phải giữ cái giá trị của em chứ. Xông vào nó sợ chạy mất thì sao.
-Thế là mày thích nó rồi đấy.
-Đẹp hơn trong hình bao nhiêu chị ạ. Mẹ nó. Chụp ảnh dìm hàng thế.
-Thật hả.
-Vâng, cao to, đẹp, có duyên, nói chuyện dễ nghe. Mà nó cứ hỏi sao chị không đến.
-Em bảo chị bận việc.
-Uh… Tốt.
-Nhưng mà nó xin số chị. Em cho rồi.
-Mẹ con ngu này. Nó lại ngọt nhạt vài câu là mày cởi cả váy ra cho nó.
-Còn lâu. Chẳng qua nó bảo, nó sắp chuyển về gần nhà mình. Xin số chị để khi nào cần mua đồ vào đơn vị thì gọi chị ship. Khỏi phải trốn ra.
-Ờ… Nó nói thế là mày tin.
-Nó đẹp, nó đàn ông chị ạ.
-Chết vì trai là cái chết rất dại em ạ. Mày đi chết đi.
-Kệ nó chứ. Chị già rồi… Bọn này nhiều gái trẻ theo. Nó lại chả thích lái máy bay hạng nặng như chị.
-Uh… Hơn 2 tuổi gọi là lái trực thăng. 3-4 tuổi gọi là boing. Chứ 5-6 tuổi trở lên phải gọi là lái B52, mà có con rồi như tao. Phải gọi là B52 chở thêm bom nguyên tử. Nó nổ cho mất xác. Ai thèm.
Đứa em cười khanh khách trong điện thoại.
-Thế mày về rồi à.
-Vâng. Nó bảo… Hôm nay có anh bạn ở đơn vị cũ hẹn rồi. Để hôm khác nó mời đi chơi.
-Cho số nhau chưa.
-Lúc nãy đến em gọi nó rồi.
-Vậy kết bạn đi. Thấy được thì mang về cho ông bà già xem mặt.
-Ôi… Em ưng là được rồi.
-Vậy mày phải tỏ thái độ hẳn hoi vào. Lớn rồi, rủ nó hai đứa cùng thoát ế đi.
-Okok. Em thấy ok rồi. Thank kiu bà chị yêu nhé.
Cô buồn cười cúp máy. Mừng cho hai đứa đã tìm được nhau. Giờ chắc cậu ta cũng cảm ơn cô nhiều lắm vì đứa em gái vừa xinh xắn vừa nhanh nhẹn, lại vừa biết việc. Còn gì vui hơn chứ.

Hai mẹ con chơi với nhau đến tận tối. Hơn 9 giờ, điện thoại cô bắt đầu đổ chuông. Là cậu ta gọi. Sao nay lại cô, và gọi giờ này thì chắc cũng không tử tế rồi. Cô không nghe nghe máy nên cậu ta nhắn tin.
-Sao chị không nghe.
-Cậu gọi có việc gì. Nay quên chưa xin số em tôi hả.
-Em việc gì phải xin số nó. Nó xin số em.
-Vâng. Cậu thì đẹp rồi.
-Hơn chị nghĩ.
-Nhưng mà này.
-Gì vậy.
-Chị mở miệng nói mình người lớn, chê người ta trẻ con, vậy mà chị thất hứa.
-Tôi không thất hứa mà vì…
Cô tính giải thích. Nhưng nghĩ sao lại thôi.
-Vì cái gì…
-Vì tôi chả muốn gặp cậu làm gì. Thanh niên hẹn hò là chuyện của thanh niên. Tôi đến cũng chả giải quyết được vấn đề gì. Chi bằng tôi ở nhà. Bán hàng kiếm thêm tiền. Không bán hàng thì đói, chứ không gặp cậu cũng chả sao.
-Chị coi thường tôi thế sao.
-Tôi không coi thường. Mà tôi sống thực tế. Giờ phải lo cho con. Gặp cậu thì có giải quyết được gì. Cậu lo cho chúng tôi à.
-Tôi sẽ lo cho mẹ con em.
Câu nói làm cô đơ ra cả phút.
-Tôi muốn lo cho mẹ con em.
-Cậu điên rồi à.
-Không.
-Vậy say rồi.
-Không…
-À… Mà chắc say. Nay có anh ở đơn vị cũ đến chơi, mấy anh em ngồi từ tối.
-Uống mấy lít rồi.
-Bốn anh em mới hết hơn can 5 lít.
-Vâng. Vậy tôi không chấp câu nói của cậu đâu. Ngủ đi. Tôi cũng đi ngủ đây.
-Chưa nói xong mà.
-Tôi không tính với người say.
Cô tắt máy. Trong lòng tự nhiên lại thấy mình có lỗi. Bởi cô chủ động nhận lời hẹn gặp cậu ta. Nhưng cậu ta phải hiểu. Cô và cậu ta gặp nhau cũng không giải quyết được gì. Mà có thể cậu ta đang tò mò cô là người ra sao. Nên mới có thái độ thái độ như vậy. Vậy cậu ta muốn gặp… Cô sẽ gặp. Và làm cho cậu ta thấy thất vọng về người cậu ta đang tò mò. Và từ bỏ ý định về cô.

Yêu thích: 3 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN