Hoang Đảo Chúa Tể - Chương 82: Thu đệ tử(2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
285


Hoang Đảo Chúa Tể


Chương 82: Thu đệ tử(2)


Dương Kỳ sải bước thong dong tiến về phía trước.

Không lâu sau đã đi vào chính viện,sau khi báo lên mục đích thì vẫn xuất hiện người thanh niên áo trắng kia,hắn hơi kinh ngạc,nói với giọng châm chọc.

-Sao vậy,lại muốn báo cáo công việc sao?.

Dương Kỳ hơi nhíu mày,đang muốn nói chuyện,lúc này từ rất xa bên trong chính viện truyền đến một âm thanh của Mã trưởng lão.

-Nhanh chóng dẫn hắn đến chỗ ta,không thể chậm trễ.

Thanh niên áo trắng nhếch miệng một cái,nhìn vài lần Dương Kỳ đầy thâm ý,không nói lời nào mà đi về phía trong viện.Dương Kỳ trầm mặc không nói,theo sau mà đi.

Sau khi đi vào chỗ ở Mã trưởng lão,thanh niên áo trắng cáo lui,trước khi đi thì hắn lộ ra vẻ mặt cổ quái,lại đánh giá Dương Kỳ một phen.Trong lòng Dương Kỳ cười lạnh,sớm đã đoán được là chuyện gì,giả bộ căng thẳng đẩy cửa bước vào.

Vừa bước vào Dương Kỳ liền chắp hai tay hành lễ,nói.

-Đệ tử Dương Kỳ,bái kiến Mã trưởng lão,không biết trưởng lão cho gọi đệ tử là có việc gì.

Mã trưởng lão trong lòng cười lạnh nhưng ngoài miệng thì hòa ái nói.

-Lão phu hôm nay gọi ngươi đến đây là muốn nói về sự việc ngày hôm qua,sau khi khảo sát một phen,ta nhận ra rằng ngươi không những chịu khó,là tấm gương sáng cho các đệ tử khác mà ở phương diện nuôi dưỡng linh thảo cũng có thiên phú,trùng hợp bên cạnh lão phu đang thiếu một thư đồng,ngươi có bằng lòng làm thư đồng cho lão phu không?.

Dương Kỳ cau mày,trêи gương mặt giả bộ hưng phấn nhưng sau lại cất giọng buồn nói.

-Không muốn,năm xưa đệ tử từng có ước hẹn với một nữ nhân,phải trở thành tiên nhân bay lượn trêи bầu trời,mà thư đồng chính là người hầu,nàng ta nếu biết ta làm nô tài cho người khác không chừng…không chừng sẽ vì khinh bỉ ta mà trở thành nữ nhân của kẻ khác mất.

Mã trưởng lão không khống chế được suýt chút phát cáu,lão muốn một chưởng đập chết tiểu tử này,phải biết rằng tuy hắn là trưởng lão đã mạt lưu,nhưng trong môn phái nếu hắn nói muốn thu thư đồng thì bọn đệ tử ký danh đều là lũ đầu tiên xông tới,hơn nữa còn là tranh nhau sứt đầu mẻ trán.

Nhưng cơ hồ thu hắn làm đệ tử có khi lại thuận tiện hơn cho kế hoạch,vốn dĩ Mã trưởng lão hắn không biết làm cách nào thần không biết quỷ không hay mà đào được cái khoáng mạch đó lên để mà một mình chiếm lấy.Nếu như thu hắn làm thư đồng ngày ngày đi bên cạnh mình thì lúc đó khó có thể tiếp cận được khoáng mạch,nhưng nếu thu hắn làm đệ tử,lúc đó chỉ cần lấy cớ hắn có thiên phú ôn dưỡng linh thảo,vẫn để Dương Kỳ tiểu tử này chăm sóc vườn linh thảo đó chính mình có thể ngày ngày tiến đến đó kiểm tra việc tu luyện cùng chỉ bảo hắn.Chẳng những không có ai nghi ngờ về chuyện này lại còn có thể mang tiếng tốt tận tâm với đệ tử trong môn phái.Quả thật là một mũi tên trúng ba con nhạn.Nghĩ đến đây Mã trưởng lão nén lửa giận lại,lão nói.

-Được rồi,ta thu ngươi làm đệ tử,ta sẽ đem việc này nói với chưởng môn,nhưng ngươi vẫn cần chăm sóc ở vườn linh thảo ngươi phụ trách cho đến khi tìm được người.Để bù lại ta sẽ ngày ngày đến đó chỉ dậy ngươi tu luyện.

Nói xong lão vung tay áo,đi ra khỏi phòng,chân đạp phi kiếm tới chỗ chưởng môn.

Dương Kỳ như đã nắm chắc mọi chuyện,trong tâm cười gằn.Trầm ngâm một chút,lại khẽ cười một chút,nếu muốn có thể nhanh chóng tăng cao thực lực,nhất định phải tranh thủ cơ hội này tu luyện thật tốt.

Nghĩ vậy,trong lòng Dương Kỳ rất hưng phấn,chỉ cần có cơ sơ tiên pháp rất nhanh hắn sẽ lấy lại vị thế độc tôn của mình.

Lần này Dương Kỳ tiếp ra bên ngoài báo danh,bạch y thanh niên khoanh chân ngồi trong hốc đại thụ,cúi đầu đưa mắt nhìn nhưng không ngăn trở.Hắn vừa mới được chưởng môn công bố tin tức,Mã sư thúc thu Dương Kỳ làm đệ tử vì thế trêи miệng mới lẩm bẩm nhạo báng.

-Một tên trưởng lão mạt lưu thu một rác rưởi đệ tử cũng là xứng đáng.

Ở trong vườn đợi chốc lát mà Mã trưởng lão đã nghiêm mặt lại,trong lòng đầy hỏa khí,vừa rồi khi cùng chưởng môn nói chuyện,không ít sư huynh đệ châm chọc lão việc thu đồ đệ.Nhưng Mã trưởng lão lúc này nào để ý nhưng tên ngốc ấy chứ.

Chỉ thấy Dương Kỳ vừa quay lại trong vườn,lão lập tức quát lên một tiếng.

-Dương Kỳ,từ hôm nay trở đi,ngươi chính là đệ tử của Mã Vân ta,sau này tu tiên thì chớ làm mất danh dự của vi sư nghe chưa.

Nói xong,lão ném ra một cái túi dẹt,nói tiếp.

-Đây là thứ đánh dấu thân phận nội môn đệ tử,cũng là túi trữ vật,có thể để một ít quần áo,công pháp tu tiên đều ở bên trong,ngươi tự xem đi.

Dương Kỳ vàng nhặt lên,trong lòng kϊƈɦ động vạn phần,rốt cục lần này có thể chính thức gọi là tu tiên.Hắn giả bộ hướng về Mã Vân gọi một tiếng sư phụ.

Mã Vân ừ một tiếng,chuyển mắt nói.

-Về sau ngươi có thể ở tại phòng của ta,nhưng như vừa rồi ta đã nói,ngươi vẫn sẽ phải vài ngày xuống linh thảo của khu kí danh đệ tử chăm sóc đến khi tìm được người thích hợp thay thế.

Nói xong hắn nhặt một khối đá trêи mặt đất lên,hướng về phía cửa sau vườn,chỉ thấy một đạo tử quang lấp lánh,tảng đá lập tức vỡ nát,hóa thành bùi tiêu tán giữa không trung.

Làm xong tất cả,Mã Vân cười lạnh liếc nhìn Dương Kỳ,không để ý nữa bước về phòng.

Đồng tử trong mắt Dương Kỳ chuyển động co lại,trong lòng có chút kinh hãi,xem ra hắn vẫn đánh giá cao thực lực của mình hiện tại,tay cầm túi trữ vật,xoay người trở về khu vườn linh thảo của khu kí danh đệ tử.

Trở về cái chòi ở khu linh thảo,hắn nhanh chóng đóng cửa phòng.Dương Kỳ bắt lấy túi trữ vật hướng xuống mặt đất đổ hết các thứ ra,trong đó có một bộ y phục màu trắng của nội môn đệ tử,một quyển sách được đóng bằng chỉ nhỏ.Vẻ mặt Dương Kỳ lộ vẻ vui mừng,nhanh chóng nhặt quyển sách nhỏ lên,nội tâm kϊƈɦ động,vừa mở ra thấy trêи trang đầu viết.

-Luyện khí tam thiên.

Đến bây giờ hắn đối với tu tiên công pháp đã có một chút hiểu biết

Luyện khí tam thiên gồm có ba tầng,đây là loại công pháp cơ bản nhất.Bên trong miêu tả luyện khí chỉ có 12 tầng,chỉ tu luyện tới tầng thứ ba mới có khả năng xem tâm pháp phía sau.

Cái gọi là luyện khí chính là giống như Dương Kỳ trước kia tu luyện,thổ nạp thiên địa linh khí,tích lũy linh khí vào cơ thể,thay đổi thân thể phàm nhân để tạo thành cơ sở sau này.

Đây cũng chính là khảo nghiệm tư chất tự nhiên của người tu luyện.Nếu trong cơ thể linh căn sung túc thì tốc độ hấp nạp thiên địa linh khí sẽ rất nhanh.Tiến trình tu luyện tự nhiên đề cao không ít,nếu tư chất bình thường thì cả đời không thể tu luyện quá ba tầng này.

Dương Kỳ đối với Luyện Khí tam thiên này mặc dù không được coi là chí bảo,nhưng cũng giúp hắn củng cố không ít kiến thức.Bởi vì hắn vốn dĩ là tu luyện nhờ pháp bảo.Dương Kỳ tu luyện chính là hấp thu lấy bổn nguyên linh khí đậm đặc nhất của thiên địa cùng linh thảo sinh ra bên trong pháp bảo hấp thu.Nói một cách khác pháp bảo thay hắn tu luyện,còn hắn học cách luyện hóa vận chuyển nó vào cơ thể mà thôi.

Nhưng đương nhiên Dương Kỳ hắn không phải một kẻ cuồng đại ngu ngốc,lập tức cũng đem ba tầng tâm pháp nhớ kỹ trong lòng.Khoanh chân nhắm mắt,ghi nhớ yêu cầu của tâm pháp,bắt đầu thổ nạp.

Kết hợp với pháp bảo nghịch thiên tu luyện,Dương Kỳ đã cảm thấy tốc độ tu luyện tự nhiên tăng lên không ít,giống như hắn dung hợp bên trong với trời với đất vậy.

Dương Kỳ suốt một đêm thời gian tu luyện,mãi tới sáng sớm hắn mới mở mắt ra.Mặc dù một đêm không ngủ nhưng đầu óc hắn lại không hỗn loạn,cơ thể chẳng thấy mệt mỏi ngược lại sung túc,khỏe mạnh.Dương Kỳ cảm giác mình đã đạt đến luyện khí tầng hai đỉnh,chỉ thiếu chút nữa đã bước vào tầng ba.Hắn hiểu rằng cho dù là kỳ tài có “thiên linh căn” cũng không thể nào mà một đêm thể bước vào giai đoạn luyện khí được,chứ đừng nói là luyện khí tầng hai đỉnh.

Đối với việc này Dương Kỳ thật ra cũng không lấy làm lạ,cái hắn thiếu chỉ là cơ sở trụ cột để củng cố cách tu luyện mà thôi.Hơn nữa cái hắn hấp thu chính là bổn nguyên tinh hoa của linh khí,làm sao có thể đặt cùng một chỗ mà so sánh được.

Lại qua hôm sau Dương Kỳ hắn cũng đã hiểu ra nhiều thứ,căn bản đừng nói đến bổn nguyên tinh hoa linh khí,chỉ cần là linh khí thôi cũng đã là khó cầu.Không phải nơi nào cũng có mật độ linh khí dày đặc như vườn linh thảo cả,hắn cũng đã bị Mã Vân cảnh cáo một trận,nếu như còn dám ở trong vườn linh thảo hút lấy linh khí tu luyện làm chết linh thảo trân quý,sợ rằng cái mạng nhỏ của hắn căn bản không giữ được,chỉ được phép bên trong phòng tu luyện mà thôi.

Dương Kỳ chỉ khẽ nhìn Mã vân một cái,cung kính đồng ý,tuyệt không có lần thứ hai tái phạm.

Với tốc độ tu luyện của Dương Kỳ bây giờ cùng với khả năng che giấu,khó mà khiến cao tầng của Hoàng Vị môn nhìn ra và để ý đến được.Phải nói rằng tốc độ hấp thu linh khí của hắn mặc dù không đáng nói,nhưng tốc độ hấp thu của pháp bảo lại là chuyện khác,kinh người nhưng lại rất có chừng mực,giống như nó biết thể nào là tốt nhất cho chủ nhân của nó hiện tại vậy.Hơn nữa Dương Kỳ cũng có thể kiểm soát được tốc độ hấp thu của pháp bảo,chẳng qua là hắn luyện hóa quá chậm nên những Linh thảo này bây giờ vẫn còn sống.Mà cũng chính vì thế mọi chuyện đến bây giờ vẫn đều nằm trong tầm kiểm soát,đúng là trong cái rủi lại có cái may.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN