Hằng Đêm Đổi Mỹ Nam - Nữ minh tinh VS chồng và con trai 【17】
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
952


Hằng Đêm Đổi Mỹ Nam


Nữ minh tinh VS chồng và con trai 【17】


Nữ minh tinh VS chồng và con trai 17____ con trai … Mẹ muốn tiết

Edit: Cừu ăn thịt

***

Nơi này là âʍ ɦộ của mẹ cậu, 15 năm trước, cậu đã ra đời từ địa phương này.

Viên Tích Thành nhìn âʍ ɦộ của mẹ, hơi thở cơ hồ hít thở không thông, đầu ngón tay chậm rãi cắm vào cái miệng nhỏ, ma xát vách tường chật hẹp ướt hoạt, ấn điểm mẫn cảm G của cô.

– Mẹ, mẹ chảy ra thật nhiều nước …… Âʍ ɦộ rất ngứaphải không……

Viên Tích Thành vô ý thức lẩm bẩm tự nói, theo bản năng nói ra từ mẹ.

– Sao anh lại kêu em là mẹ?

Cô già như vậy rồi sao? Thân thể này mới 29 tuổi thôi mà, rất nhiều phụ nữ ở tuổi này còn không có gả chồng đâu.

-Người là mẹ của con, mẹ, mẹ ơi……

Viên Tích Thành cố chấp nói.

– Con trai ngoan, mẹ thương con!

Đuôi lông mày Lạc Anh hàm xuân, cười nhạt nói.

– Vâng! Mẹ, con muốn giao cấu với mẹ, dùng chim lớn của con đút vào âʍ ɦộ của mẹ, con muốn bắn tinh trong t.ử ƈυиɠ mẹ. – Viên Tích Thành rút ra ngón tay, thô to dưới háng nhắm ngay cái miệng nhỏ chảy ɖâʍ thủy- Con chịch âʍ ɦộ của mẹ này, mẹ có thích mẹ con thông ɖâʍ không?

– Thích…… Thích…… Chịch chết mẹ đi con……

Âm đế bị ngón tay Viên Tích Thành dùng sức nhấn một cái, thân mình Lạc Anh tê dại, hai chân mở rộng, hạ thân hình thành V, chỉ có cái ʍôиɠ tròn trịa bị đôi bàn tay to của cậu giữ chặt. Quy đầu dưới háng lấp kín cái miệng nhỏ giữa hai chân cô, cô cảm thấy nam căn thô to tiến vào đường đi……

– Đừng đút quá sâu, bên trong có bảo bảo……

Lạc Anh thấy giữa hai chân mình còn lộ ra một đoạn gậy thịtto đen, ra tiếng nhắc nhở cậu đừng tiến vào.

– Trong bụng mẹ có bảo bảo, cũng là bảo bảo của con nên con cũng thương yêu vậy……

– Lại ba hoa. – Thân thể càng ngày càng khô nóng, cả người tràn đầy tê dại, ɦσα ɦuyệt được thọc vào rút ra làm Lạc Anh khó chịu mà xoắn thân mình. – Thật thoải mái…… Dùng sức…… A…… Mau……Chịch em đi……

Khuôn mặt Viên Tích Thành tràn ngập ɖu͙ƈ vọng, khóe miệng gợi lên một mụ cười tà khí, ôm lấy thân thể cô, chậm rãi xoay tròn, hạ thân hai người vẫn cứ liền nhau chặt chẽ, cô lại bị cậu lật qua giống chó mẹ động ɖu͙ƈ quỳ bò trêи giường.

Cậu thích tư thế này, thích quan sát hình ảnh gậy thịt to đen chịch âʍ ɦộ giữa cặp ʍôиɠ tuyết trắng.

Nam tính kiên quyết không chút do dự đút vào chỗ sâu trong đường đi, cảnh tượng cực kỳ kϊƈɦ thích khiến tính ɖu͙ƈ của cậu từ trước tới xưa nay dâng cao chưa từng có.

– A…… A……Ưm ưm……

Viên Tích Thành không ngừng nhanh hơn tốc độ ra vào, một bàn tay rảnh rỗi trêu đùa tiểu hạch mẫn cảm khiến cô chảy ra càng nhiều ɖâʍ thủy, cất chứa thật lớn của cậu!

Đây là mẹ của cậu! Trong lòng Viên Tích Thành dâng lên cảm xúc kϊƈɦ động, từ trước cậu bị người cười nhạo con hoang, hiện tại đang đè mẹ ruột dưới thân như nô ɭệ tình ɖu͙ƈ.

Trong lòng dâng lên kɧօáϊ cảm trả thù, người phụ nữ này từ khi cậu sinh ra đã vứt bỏ cậu, hiện tại còn không phải như chó cái động ɖu͙ƈ mặc cậu gian ɖâʍ.

Viên Tích Thành đột nhiên dùng sức, gậy thịt to dưới háng liền hoàn toàn đi vào thân thể mẹ ruột, “Bốp!” Cậu giơ tay đánh lên ʍôиɠ cô.

– A…… Đau……

Lạc Anh hét lên, quay đầu lại tính kháng nghị nhưng bị cậu hôn môi.

Môi lưỡi hai người dây dưa chặt chẽ ở bên nhau, hạ thân càng kết hợp chặt chẽ, thân thể theo động tác của cậu không ngừng đong đưa, quy đầu trong ɦσα ɦuyệt hung hăng chọc t.ử ƈυиɠ.

Cô lo lắng đụng đến bảo bảo trong bụng, nhưng cơ hồ bị ɖu͙ƈ vọng ngập đầu khiến cô nói không nên lời, chỉ có thể không ngừng rêи rỉ, đột nhiên, một dòng điện nhanh chóng chạy khắp toàn thân, cô tê hô lên, thân thể co rút, toàn thân không thể ức chế rùng mình! Mà Viên Tích Thành lại không có đình chỉ, còn đang không ngừng thẳng tiến……

– Đừng làm bảo bảo bị thương!

Lạc Anh mê mê trầm trầm nói, cô nằm trêи giường, một đôi иɦũ ɦσα bị áp bách trở nên bẹp, chỉ có cặp ʍôиɠ tuyết trắng nhếch lên còn bị Viên Tích Thành đè chặt dưới háng, dùng sinh thực khí giống đực thô đen nhấc lên từng cơn gợn sóng trong cơ thể cô.

– Con đã hỏi bác sĩ…… Mẹ mới có thai một tháng…… Sẽ không ảnh hưởng đến bảo bảo…… Ưm…… A…… Âʍ ɦộ của mẹ khiến cô phê quá……

Thân thể Lạc Anh mới vừa cao trào nên mẫn cảm dị thường, vì cậu không ngừng chịch lại có cảm giác.

Cô vô lực nằm liệt trêи giường, đôi tay nắm chặt khăn trải giường, thừa nhận cậu cuồng dã giao cấu!

Tiếng thở dốc của Viên Tích Thành thô nặng hỗn loạn ɖu͙ƈ vọng càng kϊƈɦ thích thần kinh cô, ɦσα ɦuyệt co chặt! ɖâʍ thủy ướt nhẹp từ đùi cô chảy xuống, trêи khăn trải giường ướt một bãi.

Kɧօáϊ cảm vô biên lan tràn toàn thân, mắt thấy lại muốn đạt cao trào, thân thể Lạc Anh bắt đầu run nhè nhẹ, nhưng Viên Tích Thành vẫn không biết thỏa mãn mà nhấc lên một tầng tầng ɖu͙ƈ vọng trong cơ thể.

– Tích Thành…… Em…… Em lại muốn tới…… A……

– Mẹ…… Mẹ hẳn là kêu con trai…

Viên Tích Thành thở gấp mở miệng ở bên tai cô, hơi thở nóng rực phun bên tai cô, khiến cô tê dại.

– Ưm……Con……Con trai…… Mẹ muốn tiết……

Lạc Anh không rõ Viên Tích Thành vì sao phải yêu cầu như vậy, có lẽ do cậu khuyết thiếu tình thương của mẹ đi!

– Con yêu, mẹ kiên trì không được!

Bàn tay Viên Tích Thành bẻ ʍôиɠ mẹ ra, nhìn rõ ràng nam căn của mình ra ra vào vào âʍ ɦộ:

– Mẹ lại nhịn một chút, con…… Muốn bắn…… Con phải đút cho âʍ ɦộ của mẹ ăn tϊиɦ ɖϊƈh͙…… Nhất định âʍ ɦộ của mẹ rất khát, rất cần tϊиɦ ɖϊƈh͙ của con giải khát……

Lạc Anh căn bản nhịn không được Viên Tích Thành khiêu khích như vậy, kɧօáϊ cảm ngập đầu đột nhiên sôi trào lên, thân thể đột nhiên chấn động, run rẩy tới cao trào, hoa huyệt kịch liệt co rút lại. Tê dại từ ɦσα ɦuyệt chạy khắp toàn thân.

Viên Tích Thành rống to một tiếng, nắm chặt eo thon của cô đút ra đút vào mấy chục cái, lượng lớn tϊиɦ ɖϊƈh͙ như vòi nước rót vào trong bụng nhỏ cô……

*

Ngày đông giá rét ở Hokkaido đã đến, lại qua đi, nắng ấm mùa xuân chiếu khắp nơi, vào tháng năm, Lạc Anh sinh hạ một đứa bé trai.

Người đỡ đẻ là người có kinh nghiệm phong phú mà Viên Tích Thành trả giá cao mời đến từ Đông Kinh.

Trải qua một ngày một đêm vất vả mới sinh xong, trong nháy mắt khi con rời khỏi thân thể cô liền ngất xỉu, khi từ hôn mê tỉnh lại thấy Viên Tích Thành ôm trẻ con ngồi ở đầu giường, cậu thấy cô mở to mắt, vội phân phó hầu gái bưng món ăn ở cữ cho cô ăn.

Lạc Anh lại bất chấp ăn cơm, vươn tay nói:

– Ôm bảo bảo lại đây cho em xem.

Từ lúc sinh ra cô còn chưa kịp nhìn tâm can bảo bối một cái đâu.

– Em ăn cơm trước, không cần lo lắng bảo bảo, anh sẽ hoàn thành tốt vai trò làm cha.

Đối mặt người vợ âu yếm, Viên Tích Thành hiện lên tình yêu vô biên, cúi người hôn lên mặt cô, thanh âm trầm thấp mà thương tiếc:

– Sinh con vất vả lắm phải không mẹ tân yêu!

– Để em nhìn con, Tích Thành, em còn không có nhìn thấy con.

Viên Tích Thành đành phải đưa dứa bé đến trong ngực Lạc Anh, lót hai cái gối đầu phía sau để cô có thể ngồi dậy. Lo lắng cô ôm không được, đôi tay nâng cánh tay của cô.

Lạc Anh nhìn bảo bảo trong lòng ngực, khuôn mặt nhỏ thực tinh xảo, đỏ bừng, đôi mắ đen như đá quý mỹ lệ, di truyền dung mạo của cô, cũng di truyền Viên Tích Thành.

Cô bỗng nhiên có phần nghi ngờ, bỗng nhiên cảm giác dung mạo của cô và Viên Tích Thành khá giống nhau, đôi mắt, cái mũi, mặt hình……

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN